Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 53: Anh không thuộc về em

“Kết hôn? Tại sao lại đột ngột như vậy?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, không nghĩ tới cô lại cho mình một đáp án bất ngờ đến thế. Tuy rằng chưa từng nghĩ tới cô sẽ cùng mình dây dưa cả đời như vậy, và cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với cô, cô có thể tùy thời, tùy lúc rời khỏi chính mình, nhưng quả thật là không có nghĩ tới chuyện cô đột nhiên kết hôn. “Đột ngột sao? Hạo, hai mươi lăm tuổi em bắt đầu đi theo anh, đã qua năm năm rồi, lúc này em đã ba mươi tuổi, người trong nhà vẫn thúc giục em kết hôn, có lẽ là cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, nhìn thấy người khác có chồng có con, sống những tháng ngày êm đềm hạnh phúc, em cảm thấy mình quả thật rất cô đơn, một tháng trước đây, em gặp lại học trưởng trước kia, tán gẫu hỏi thăm qua lại, bây giờ dự định sẽ kết hôn.” Mỹ Di bình tĩnh kể lại cho anh nghe, khóe mắt cố che dấu những giọt nước mắt.

“Mỹ Di, anh thành thật xin lỗi, vì không thể cho em cuộc sống như em mong muốn, nhưng anh lúc nào cũng hy vọng em hạnh phúc, em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Uông Hạo Thiên nghiêm túc hỏi.

“Ừm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Cô gật đầu đáp, cô đã suy nghĩ suốt ba ngày, cô biết, có lẽ cuộc sống bình thường thì thích hợp với cô hơn.

Uông Hạo Thiên trầm mặc một chút, sau đó mới nói: “Nếu em đã quyết định, vậy thì anh chỉ có thể chúc em hạnh phúc, nếu có gì chuyện gì cần cứ việc mở miệng, anh nhất định sẽ giúp em.”

Mỹ Di nhìn anh lắc đầu, cuối cùng nước mắt trong khóe mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống từng giọt từng giọt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, tựa đầu trên bờ vai anh, giọng nói vẫn luôn luôn mềm nhẹ: “Hạo, từ ngày bắt đầu theo anh, em đã biết tình yêu của anh sẽ không thuộc về em, chỉ là em vẫn còn si ngốc trông mong, si ngốc chờ đợi, chờ ông Trời có thể thương xót em hay không? Anh có thể yêu thương em hay không? Cứ như vậy em đã chờ suốt năm năm, hy vọng cứ lần lượt bị dập tắt, chỉ là trái tim em vẫn cứ yêu anh nhiều như vậy, nghĩ đến phải rời khỏi anh, em sẽ đau đớn, sẽ khổ sở, nhưng em hiểu rõ, từ đầu đến cuối anh đều không thuộc về em, cho nên em phải rời đi, và em đã lựa chọn kết hôn…………..”

Lần đầu tiên nghe được cô bộc lộ cảm xúc của bản thân với mình, anh lại không biết nên nói cái gì? Anh biết cô yêu mình, nhưng bản thân anh cũng hiểu được, anh không thương cô, chỉ có thể nói với cô ba chữ: “Thật xin lỗi.”

“Không, anh không cần nói xin lỗi với em, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.” Mỹ Di đặt tay lên môi anh: “Có điều, em rất ghen tị, cũng rất hâm mộ cô gái mà sau này được anh yêu, dù tốt hay xấu em cũng muốn biết thật ra cô ấy là người như thế nào, chờ anh tìm được rồi, nhớ giới thiệu cho em làm quen nhé?” Đây là yêu cầu cuối cùng của cô.

“Ok, nếu tìm được, anh nhất định sẽ giới thiệu cô ấy cho em làm quen.” Uông Hạo Thiên không hề do dự liền nhận lời, nếu như vậy có thể bù đắp một chút hối lỗi với cô, anh cầu còn không được.

“Cám ơn.” Mỹ Di nhắm mắt lại, im lặng tựa vào trên người anh……….

(Làm khúc này, tâm trạng thật khó tả , Haizzzzzzz T_T)

******************************************************************

Sáng sớm, dọc theo đường đi từ biệt thự đến trường học, trong tay Thích Vi Vi đều cầm di động, liên tục nhìn vào dãy số xuất hiện trên màn hình, không biết gọi đến thì nên nói như thế nào? Trong lúc còn đang do dự, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, dọa cô suýt nhảy dựng, thì ra là anh ấy, đây không phải gọi là tâm linh tương thông sao?

“Anh Thiên Tứ, sao sớm vậy?”

“Vi Vi, anh muốn nói với em một tiếng, công ty đột nhiên cử anh và một đồng nghiệp đi công tác nước ngoài vài ngày, khoảng chừng một tuần lễ sau mới có thể trở về, cho nên không thể đi gặp em, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Giọng nói của anh từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Anh phải đi công tác?” Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, tại sao lại trùng hợp như vậy, cô nhanh chóng hỏi: “Đi trong hôm nay sao?”

“Ừ, sáng nay nhận được điện thoại, bây giờ anh đang trên đường ra sân bay, không có nhiều thời gian, anh không thể nói chuyện với em được nữa, anh cúp máy đây.”

“Được, anh cũng tự mình bảo trọng nha, tạm biệt.” Cô dặn dò.

Ngắt điện thoại, cô thở dài thật sâu, anh ấy phải rời khỏi một tuần, thì kế hoạch của mình cũng phải trì hoãn một tuần.