Uông Hạo Thiên nhìn không thấy đồ của mình, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm, nhìn chằm chằm mẹ mình. Ở trong nhà này ngoại trừ bà ra ai dám động đến đồ đạc của anh. “Đừng nhìn mẹ như vậy, chờ lát nữa mẹ sẽ trả cặp lại cho con, nhưng mà hộ chiếu cùng di động mẹ sẽ cầm. Khi nào con đồng ý hôn lễ này thì mẹ sẽ trả lại cho con.” Bà Uông không hề e ngại nhìn thẳng anh, bà cũng không còn cách nào khác. Ai lại muốn dùng loại phương pháp này đối với con trai của mình để ép nó phải nghe lời chứ.
“Mẹ nghĩ rằng mẹ làm như vậy thì con không có biện pháp nào sao. Mẹ không phải quá coi thường con trai của mẹ chứ.” Tay Uông Hạo Thiên sờ vào trong túi quần của mình tìm điện thoại di động, đồ vật đã không có thì anh có thể bảo người bổ sung.
“Con trai, có phải con đang tìm cái này hay không?” Bà Uông đắc ý giơ tay lên, cầm trong tay đúng là điện thoại di động mà anh đang tìm.
Uông Hạo Thiên sửng sốt, điện thoại di động của mình bị bà lấy mất, giơ tay ra muốn đoạt lại: “Trả con.”
Bà Uông lại cầm điện thoại ném qua cho quản gia đứng bên cạnh, phân phó nói: “Đem nó cất đi.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Quản gia cầm điện thoại di động bỏ đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Uông Hạo Thiên gầm lên giận dữ liền đuổi theo.
Vừa mới đuổi đến cửa, ngoài cửa không biết khi nào thì xuất hiện hai người vệ sĩ da đen đưa tay ngăn cản đường đi của anh: “Thật xin lỗi, thiếu gia, chúng tôi không thể thả cậu đi ra ngoài.”
Uông Hạo Thiên cũng tức điên lên quay đầu lại tức giận quát mẹ mình: “Uông Tần, mẹ muốn làm cái gì vậy?”
“Không làm gì, chỉ cần con đồng ý cưới Daisy, chuyện gì cũng không có làm.” Bà Uông nói, nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của anh, ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
“Vậy mẹ cứ đợi đi, con là con mẹ nuôi từ nhỏ, tính tình của con mẹ chẳng lẽ không hiểu sao. Mẹ càng như thế con càng không cưới.” Anh ném những lời này lại, tức tối bỏ lên trên lầu.
Bà Uông nhìn thấy anh tức giận chạy lên lầu, vẻ mặt trầm trọng cùng bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế salon.
Thở phì phì đi vào phòng, rầm một tiếng dùng sức đóng cửa lại. Anh liền ngồi xuống giường, dù có tức giận nhưng anh vẫn đi đến bên điện thoại bàn gọi điện cho Vi Vi, muốn nói cho cô biết mình rất tốt.
Lại phát hiện điện thoại hoàn toàn không có phản ứng gì giống như không kết nối được: “Chết tiệt!” Chửi thề một tiếng, ném điện thoại đi, không cần nghĩ cũng biết là do mẹ mình phân phó. Bà thật sự muốn cầm tù mình, muốn ngăn cản tất cả liên hệ của mình với thế giới bên ngoài, muốn ép mình nghe lời sao. Vọng tưởng …
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại mẹ mình rốt cuộc là bị làm sao vậy. Chưa bao giờ bà nghiêm túc giống như bây giờ. Bà sớm biết mình sẽ không đồng ý, lại giống như không đạt mục đích thề không bỏ qua. Toàn bộ đã sớm lên kế hoạch chu đáo, bà thật sự thích Daisy hay là vì muốn cho chú Mạch Lâm có thể yên tâm đây??!
Anh cũng thích Daisy, cũng thông cảm với chú Mạch Lâm. Anh nguyện ý vì bọn họ làm bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ riêng chuyện này là không thể. Anh không muốn cưới một người phụ nữ mình không yêu, dù sao cũng là sống chung cả đời, điểm này anh không thể thỏa hiệp được. Vậy cứ kéo dài thử xem ai là người phải từ bỏ trước.
Nhưng mà anh thật không ngờ nhất thời dây dưa liền kéo dài một tháng, tuy rằng anh cũng rất nóng vội, không biết cô không nhận được điện thoại của mình sẽ nghĩ như thế nào. Cô có khỏe không? Nhưng mà anh cũng không có cách nào, tuy nhiên thu hoạch duy nhất chính là anh càng thêm khằng định người mình yêu chính là Thích Vi Vi. Muốn tìm Daisy nói chuyện lại không liên lạc được với cô, nhưng anh biết mẹ mình có thể đợi được đến bao giờ nên anh nhất định phải chịu đựng.
Bà Uông mỗi lần đi vào muốn cùng anh nói chuyện, anh liền mở miệng trước: “Dừng lại, nếu mẹ muốn con cưới Daisy vậy không cần bàn nữa, con sẽ không cưới cô ấy.”
Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, âm thầm tổn thương, anh làm sao có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng bà. Thế nhưng nỗi khổ này bà chỉ có thể một mình chịu đựng, không thể nói cho anh biết.
“Mẹ, con đã trở về.” Daisy vừa vào cửa liền vui vẻ bổ nhào vào trong lòng của bà, cho bà một nụ hôn.
“Bảo bối, con đã trở lại. Cha con thế nào, có khỏe không?” Bà Uông ôm lấy cô, thấy mặt cô có chút gầy yếu, đau lòng hỏi.
“Mẹ, cha con đã bình phục khá nhiều. Bác sĩ cũng nói không sao, cha bảo con trở về hỏi xem Hạo Thiên khi nào thì trở về.” Daisy mang vẻ mặt hạnh phúc hỏi.
“Nó …” Bà Uông im lặng một lát mới lôi kéo tay cô, thật chăm chú hỏi: “Daisy, con nói cho mẹ biết, có phải con thật sự yêu Hạo Thiên, muốn gả cho nó không?”
“Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy. Con từ nhỏ đã thích anh ấy, từ nhỏ đã mơ ước khi lớn lên được gả cho anh ấy.” Daisy nói chắc chắn.
“Nhưng mà …” Bà Uông lại chần chừ, thật sự không muốn tổn thương cô.
“Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ nói đi.” Daisy đã phát hiện ra bà có gì khó nói.
“Nếu Hạo Thiên không thích con, không muốn cưới con vậy con sẽ làm thế nào?” Bà Uông vẫn quyết định thẳng thắn nói cho cô biết, dù sao chuyện này sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.
“Cái gì?” Daisy ngây ra một lúc, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nghe thấy mẹ nói như vậy, cô đã hiểu rõ nhất định là Hạo Thiên cự tuyệt cưới mình.
Nhìn thấy sắc mặt cô ảm đạm, Bà Uông vội vàng nói: “Bảo bối, con đừng lo lắng, là mẹ thuận miệng nói vậy thôi, nó nhất định sẽ cưới con.”
“Mẹ, con không lo lắng. Tình yêu là chính mình cần phải đi tranh giành, Hạo Thiên chắc là cũng thích con, nhưng có lẽ bởi vì quan hệ quá quen thuộc nên anh ấy không nhận ra là yêu con thôi. Nhưng mà con sẽ không buông tay, con muốn đi Thượng Hải tìm anh ấy.” Daisy nói, chính mình đã nhận định chuyện gì thì nhất định không thay đổi, cô cũng tự tin anh chắc chắn sẽ yêu mình.
Bà Uông nhìn thấy cô kiên định, tự tin như thế, lộ ra một nụ cười, quyết định không giấu diếm nữa nói: “Hạo Thiên của con đã trở về rồi, đang ở trên lầu, con đi tìm nó đi.” Có lẽ con bé sẽ có biện pháp thay đổi ý nghĩ của thằng bé cũng không chừng.
“Thật vậy sao? Vâng, vậy ngay bây giờ con sẽ đi gặp anh ấy.” Nghe được anh đã trở lại, Daisy rất vui mừng, chạy một mạch lên trên lầu, cô không thể chờ được muốn gặp anh.
Uông Hạo Thiên vốn đang nhàm chán đọc quyển sách trong tay, nghe được tiếng mở cửa, mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, anh lười nói chuyện. Mặc kệ mẹ anh có khuyên như thế nào thì mình cũng chỉ có ba chữ không đồng ý.
Daisy nhìn thấy bộ dáng anh tức giận, nhẹ nhàng đi qua lập tức bổ nhào vào trong ngực của anh, cười hỏi: “Ai chọc Hạo Thiên của em tức giận thế?”
“Daisy, là em.” Tuy rằng một bụng buồn bực nhưng nhìn đến cô, anh vẫn rất vui vẻ. Đã sớm muốn cô trở về, tìm cô nói chuyện rồi.
“Đương nhiên là em. Nhớ em không?” Daisy lấy tay ôm cổ của anh, ở trên mặt anh hôn một cái, đây là một thói quen từ nhỏ nên đã trở thành tự nhiên.
“Tất nhiên nhớ em, em gái yêu quý của anh.” Uông Hạo Thiên nhìn cô yêu thương, cố ý đem chữ “em gái” nhấn mạnh.
Daisy đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, nháy mắt nhìn anh, nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc nói: “Em không muốn làm em gái của anh, em muốn làm vợ của anh.”