Trời, mày đang nghĩ cái gì thế hả hạnh, bỏ ngay cái suy nghĩ điên rồ đấy đi. Nacer làm em chồng, là em chồng của mày đấy.
Hạnh cứ thế vỗ mạnh vào đầu cho tỉnh táo, sau đó vội vàng đi làm công việc nhà để xua đi cái suy nghĩ điên rồ ban nãy.
Từ ngày Hạnh có bầu, mẹ chồng cô không muốn cô chăm đàn cừu hay ra vườn làm nữa. Bà bảo 3 tháng đầu tiên rất quan trọng, cô cần phải hết sức giữ gìn. Mà thật ra thì hạnh nghén tới mức cơm cũng chẳng ăn được mấy thì sức đâu mà làm nổi những việc ấy.
Nấu nướng, giặt giũ và dọn dẹp nhà cửa chu toàn là cô đã cố gắng lắm rồi. Không dưới 1 lần Hạnh nghĩ, giá như cô lấy chồng gần nhà có phải tốt không. Mỗi khi buồn tủi hay nhớ nhà cô có thể ngay lập tức chạy về mà xà vào lòng mẹ nũng nịu. Có thể quát mắng mấy đứa em nhỏ để trút giận lên chũng như ngày trước.
Ngày ấy mỗi lần Hạnh ấm ức điều gì, hay bị bố mẹ mắng, nhất định 1 trong 4 đứa em của cô sẽ bị ăn mắng từ cô. Trách ai bây giờ, chỉ trách chúng nó sinh ra làm em cô mà thôi.
Nghĩ lại quãng thời gian ấy Hạnh thấy sao mà vui đến vậy, nghèo một tí nhưng đầm ấm. Còn nơi này, so với kinh tế gia đình cô năm xưa thì hơn rất nhiều. Nhưng sao cô vẫn chẳng thể nào thấy 1 chút gì ấm áp như dạo ấy.
- Chị hạnh đang làm gì thế.
- Marie hả, tôi đang suy nghĩ linh tinh mấy thứ thôi.
- Chị có lên thị trấn mua ít đồ với em không, tiện em dẫn chị vào cửa hàng quần áo mà mua ít đồ bầu. Tuy bây giờ bụng chị chưa lớn lắm, nhưng cứ mặc đồ rộng cho thoải mái.
- Ờ thôi, cô cứ đi đi, tôi không đi đâu.
Marie nhiệt tình kéo tay Hạnh mà nói:
- Đi, đi với em cho vui, hình như chị mới được lên thị trấn 1 lần hôm khám thai thôi đúng không?
- Ờ ờ.
- Thế lên thay đồ đi em chờ.
- Nhưng mà ở quê tôi phải qua 3 tháng đầu mới được mua đồ bầu, nên là Marie cứ đi đi, bữa nào tôi bảo anh Andrew dẫn đi sau cũng được.
Maire e ngạc nhiên hỏi lại:
- Có cả vụ đó nữa sao, ngày trước em mới hay tin có bầu cái là đi mua luôn, có sao đâu?
Hạnh gượng cười không đáp, thật ra cô chỉ nói thế chứ mấy cái vụ kiêng khem này cô cũng không kỹ lắm. Chỉ là cô làm gì có tiền mà đi nên nói đại như thế cho đỡ ngại thôi.
Hàng ngày cô ngoài quanh quẩn ở nhà ra thì cũng chẳng được đi đến đâu, ngay cả việc đi chợ mẹ chồng cô cũng đảm nhiệm, chứ không đưa tiền cho cô nên Hạnh gần như không tiếp xúc với mọi người xung quanh.
Marie thấy hạnh nói thế thì cũng không nói gì thêm, chào tạm biệt hạnh cô ấy nhanh chóng nổ máy rời đi.Hạnh đứng đó ngây người nhìn theo tiếc nuối, cô không phải kiểu người ham chơi. Chỉ là cô chưa một lần được đi đâu, lần trước đi khám thai cũng chồng cũng chỉ được nhắm nhìn thị trấn từ sau yên xe chồng thôi.
Một thị trấn với những căn nhà tương tự như nhau, màu sắc ở đó cũng chỉ toàn có ĐỎ - Vàng – Cam, nhìn vô cùng đẹp. Nếu mà được đứng ở đó chụp một bức ảnh gửi về quê thì chắc là đẹp lắm.
Chiều hôm ấy Marie về, mua cho Hạnh một chiếc khăn rất đẹp, cô vui lắm, cười suốt từ đó tới tối. Nhưng cuối cùng chồng cô lại khiến cho cái niềm vui áy của cô vụt tắt.
Anh ta vừa đặt lưng lên giường đã quay qua đòi hỏi, Hạnh vẫn còn nhớ lời mẹ chồng dặn rằng 3 tháng đầu tốt nhất nên kiêng sinh hoạt vợ chồng. Vậy nên cô nhẹ nhàng bảo chồng:
- Anh cố nhịn một tí, mẹ bảo phải qua ba tháng mới có thể sinh hoạt bình thường được.
- Việc cái gì mà cứ làm quá lên, làm nhẹ nhàng là được chứ gì.
HẠnh vẫn kiên quyết lắc đầu, ai chứ chồng cô làm gì có chuyện nhẹ nhàng. Lần nào anh ta chẳng như hổ đỏi, hùng hục làm còn chẳng thèm để ý đến cảm xúc của cô nữa là. Nghe lời anh ta nếu còn có vẫn đề gì thì có mà ân hận cả đời.
Thấy Hạnh kiên quyết từ chối anh ta vẫn cố tình lấn tới, hạnh thẳng tay hẩy chồng xuống khỏi người mình. Điều đó làm cho anh ta khó chịu mà chửi cô:
- Làm vợ cũng không xong thì tôi mất tiền mua cô về đây làm gì hả?
Mua, anh ta vừa nói anh ta mua chứ không phải cưới cô, sống mũi cô cay cay cô đáp:
- Tôi đang mang thai con anh, tôi là mẹ, tôi phải bảo vệ nó. ANh nhịn 1 chút không chết được đâu.
Nhưng lúc này lời nói của cô chẳng thể nào lọt vào tay anh ta được nữa, anh ta như một con thú hoang đến kỳ động dục. Cứ thế lao vào cô mà ngấu nghiến, cô đau đớn cắn răng chịu đựng.
Xong việc anh ta lại nằm dài ra ngủ, chẳng thèm nói với Hạnh một lời, còn cô cứ thế nằm khóc nức nở như đứa trẻ bị lạc mẹ. Ngay lúc này cô cảm thấy mình giống như một món hàng được anh ta mua về để phục vụ như cầu cho anh ta, không hơn, không kém.
Với tay lấy chiếc điện thoại định gọi về nhà nhưng rồi lại thôi, cô đâu thế gọi mà nói con bị chồng bạo hạnh tình dục, hay khóc lóc kể về sự vô tâm của chồng. Như thế chỉ khiến cho bố mẹ Hạnh phải lo lắng thêm, mà từ ngày lấy chồng cô đã tự hứa với lòng, nếu có thể chịu đựng được thì cô nhất định sẽ không làm bố mẹ phải phiền lòng.
Nghĩ thế nên Hạnh lại lang thang trên khắp các trang mạng để đọc những lời tâm sự của những cô dâu xa xứ như mình. Càng đọc càng tủi thân, càng tủi thân lại càng khóc.
- Có im cho người ta ngủ mai còn đi làm hay không, khóc gì mà khóc lắm.
Tiếng Andrew gắt gỏng vang lên, Hạnh vội vàng tắt phụt điện thoại, cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nấc phát ra thêm nữa.
Phải khó khăn lắm cô mới có thể chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô lai thấy mình đang đứng bên mỏm đá ngóng ra ngoài biển khơi rộng lớn. Cô đang cố gắng nhìn xem chiếc tàu bố mẹ cô làm thuê về đến đâu rồi. Đằng sau là tiếng lũ em gọi cô:
- Chị Hạnh, Chị HẠnh ơi, nhìn thấy bố mẹ chưa.
- Chưa, chúng mày ra cả đây thì ai trông nhà, mẹ về lại ăn đòn cả lũ bây giờ.
Con bé Ngân, em ngay kế sau Hạnh, dẩu môi lên đáp:
- Nhưng bọn em cũng nhớ mẹ mà.
- Nhớ thì lát mẹ về tha hồ mà nói chuyện, 1 đứa về trông nhà đi nhanh lên.
Thằng Thành cũng chẳng vừa vặn lại:
- Sao chị không đi mà về.
- Tao ở đây đặng còn phụ mẹ bê cá nữa, không nghe lời tí tao bảo bố đánh đòn đừng kêu.
- Chị toàn cậy lớn bắt nạt bọn em thôi.
- Cấm cãi, ai bảo chúng mày sinh sau.
Vậy là sau một hồi tranh cãi, con bé út bị ép buộc về trông nhà, 4 chị em cô ở lại hớn hở đón tàu. Mọi thứ bình yên thế, nhưng chẳng biết đến khi nào cô mới lại có thể về mà hít hà cái hương vị mặn mòi của biển cả quê hương. Nhớ lắm nhưng chẳng thể về.
Sáng hôm sau chồng cô thản nhiên như chuyện đêm qua chưa hề xảy ra, Hạnh cũng chẳng muốn nhắc tới cho thêm đau lòng. Cô lạnh lùng lướt qua chồng xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thấy cô Nacer tỏ vẻ quan tâm hỏi:
- Đêm qua chị khó ngủ à.
- À, tôi, tôi, cũng có 1 chút.
- Thảo nào em thấy mắt chị thâm quầng, chị không cần phải thức khuya học tiếng như trước đâu, bây giờ em bé là quan trọng hơn cả, tiếng của chị cũng khá tốt rồi.
Cô gượng gạo gật đầu, cô đâu thể nói từ ngày có bầu cô không còn thức đêm học bài nữa. Mà mất ngủ là do bị chồng hành kia chứ, chờ Nacer đi trước, cô thở dài rồi rảo bước theo sau.
Bữa sáng ở đây thường là ăn bánh mì với gan ngỗng, vậy nên cũng không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Ngồi vào bàn ăn cô cũng cắm cúi ăn cho xong, chứ món này quả thực cô không hợp khẩu vị cho lắm.
Ăn xong, ai đi làm việc người đấy, cuộc sống đã quán bận rộn nên chẳng ai có thời gian mà để ý tới tâm tình Hạnh cho được. Mà Hạnh cũng đã học được cách tự điều chỉnh cảm xúc cho bản thân nên không còn khóc nhiều như hồi mới về đây sống nữa.
Thoáng cái Hạnh đã mang thai được 3 tháng, tới mốc khám sàng lọc đầu tiên thì chồng cô dửng dưng nói:
- Ngày mai anh bận, nên đã nhờ Marie đưa em đi khám rồi, mà nó là con gái lại có kinh nghiệm, đi với em cũng tiện hơn.
Hạnh không quá bận tâm, kể ra đi với Marie còn thích hơn đi cùng chồng, ít nhất cô ấy cũng không im lặng suốt quãng đường đi. Hay để Hạnh ngồi chờ một mình trong phòng khám còn bản thân thản nhiên đi uống nước như chồng cô.
Tối ấy Hạnh tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, vì sợ ngày mai đi khám sẽ không làm được, thấy Hạnh đang định chuẩn bị lau nhà, bà Funny kéo tay bảo:
- Con cứ đi nghỉ đi, nhà không lau 1 hôm cũng không sao đâu, bầu bì nghỉ ngơi sớm đi con, mai còn đi khám sàng lọc nữa đấy.
- Dạ, con làm loáng cái là xong ấy mà, mẹ cứ đi nghỉ trước đi ạ.
- Thôi thôi, con cứ để đấy, nay không lau thì mai lau, mà mai bận thì ngày kia lau, bẩn tí không chết được đâu, nghe mẹ để đó lên nghỉ đi.
Hạnh vui vẻ mỉm cười gật đầu với bà, cất đồ đạc cẩn thận rồi nói:
- Mẹ cũng đi nghỉ sớm đi ạ, con chúc mẹ ngủ ngon.
- Uk mẹ kiểm tra lại cửa nẻo rồi ngủ luôn đây.
Cô đi thẳng lên phòng, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng thở đều đều của chồng bên canh, cô thở hắt ra sau đó nằm xuống nửa còn lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau cô tỉnh dậy chồng cô đưa cho 100 EURO và bảo:
- Em cầm tiền lát đi khám cùng Marie nhé.
Hạnh cầm 100 EURO trên tay ngập ngừng nói:
- Anh này, anh có thể đưa thêm cho em được không?
- Lần trước chúng ta đi khám hết bằng đó, thì anh đưa cho em đúng bằng đó còn lấy thêm làm gì?
- Nhưng lần trước chúng ta chỉ khám bình thường, lần này là khám sáng lọc em sợ đắt hơn. Anh yên tâm nếu thừa em sẽ đưa lại mà.
Andrew khó chịu móc ví đưa cho Hạnh thêm 100 EURO nữa, còn không quên dặn cô:
- Nhớ là không hết thì đem về, đừng có tiêu hoang phí đấy.
- Em biết rồi.
Hạnh buồn chán cất tiền vào tủ sau đó nhanh chóng xuống nhà chuẩn bị bữa sáng. Xong xuôi cô cùng Marie đi khám thai, trên đường đi Marie luôn giới thiệu cho Hạnh về những nơi mà hai người đi qua. Hạnh vui lắm, lâu rồi cô không được thoải mái như thế, giá như cô có thể tự do đi đến nơi mà cô muốn như ngày trước thì tốt biết bao.
Dừng xe trước cửa phòng khám, Marie cần thận dắt tay Hạnh vào phía trong, trong thời gian ngồi chờ Marie kể cho Hạnh về quãng thời gian trước kia cô ấy mang bầu như thế nào. Ngày ấy vợ chồng Marie còn mặn nồng, nên hạnh phúc lắm.
Thế rồi Hạnh lại thầm so sánh với bản thân mình hiện tại mà tủi thân. Cô và chồng cũng mới cưới, đứa bé này cũng là con đầu lòng, mà sao từ biểu cảm đến hành động của chồng cô lại khác xa chồng của Marie trước kia đến vậy.
Nhưng rồi Hạnh cũng nhanh chóng quên hết mọi tủi hờn khi nhìn thấy một chấm bé xíu trên màn hình siêu âm. Bác sĩ còn cẩn thận phóng to ảnh con cho cô xem. Bé con của cô hiện tại đã có đầy đủ chân tay rồi, Hạnh còn được bác sĩ cho nghe nhịp tim của con. Cứ thế cô vui vẻ nắm chặt lấy tay Marie mà mỉm cười.
Con của cô, động lực để cô phấn đấu, nhất định cô sẽ cố gắng để cho con có được cuộc sống tốt nhất có thể. Một chút tủi thân kia sẽ chẳng thể nào làm cô gục ngã được.
Rời phòng khám Marie hỏi Hạnh:
- Chị có muốn đi đâu hay mua sắm gì không?
- Tôi không, mình về kẻo lát nắng.
- Ơ thế chị không đi mua đồ bầu à, mặc đỗ chật không tốt cho em bé đâu.
Hạnh cúi xuống, lấy tay vân vê vạt áo, Hạnh biết điều ấy chứ, nhưng ban nãy đến tiền khám đã hết 185 EURO rồi, bây giờ bảo đi mua sắm, tiền đâu mà mua, 15 EURO này mua đồ ăn vặt còn được chứ mua quần áo làm sao mà đủ.
Marie dường nhiều hiểu được suy nghĩ trong lòng Hạnh, cô kéo tay hạnh bảo:
- Thôi vầy đi, coi như em dẫn chị đi chơi cho biết, đằng nào từ khi cưới anh Andrew đến giờ em cũng chưa có món quà nào tặng chị, bữa nay cho phép em tặng chị 1 chiếc đầm bầu, coi như chúc mừng ngày hôm nay chị khám sáng lọc mọi thứ đều tốt nha.
- Thôi tôi không dám nhận đâu, mấy nữa anh Andrew rảnh tôi sẽ bảo anh ấy chở đi sau.
- Chị không nhận là em buồn đó, hình như ở nhà em cũng còn 1 ít đồ bầu, để em về tìm rồi đưa thêm cho chị, chị xem cái nào mặc được thì mặc.
- Tôi cảm ơn, cô tốt với tôi quá.
- Có gì đâu, chị em 1 nhà cả mà, thôi chị lên xe đi.
Nói rồi hai người mau chóng lên xe, Marie chọn cho cô một chiếc váy bầu màu xanh nước biển nhẹ nhàng. Sau đó còn dẫn Hạnh đi qua siêu thị dạo một vòng rồi mới trở về.
Về đến nhà cũng 11h, thấy Hạnh bà Funny hỏi:
- Sao rồi, bác sĩ bảo sao?
- Dạ bác sĩ nói em bé phát triển bình thường mẹ ạ.
- Thế có nói trai hay gái không?
Hạnh ngây người, ý bà là sao, chẳng phải nước Pháp văn minh lắm hay sao, không lẽ ở đây người ta cũng coi trọng con trai như quê cô. Có thể nào như thế không nhỉ, Hạnh băn khoăn suy nghĩ nhưng vẫn thật thà đáp:
- Dạ không?
- Sao không hỏi.
Marie từ phía sau tiến đến trách móc mẹ:
- Mẹ này, 12 tuần làm sao mà biết được, phải 16 tuần mới biết. Mà trai hay gái quan trọng gì, miễn em bé khoẻ mạnh là mừng rồi, mẹ đừng làm chị ấy áp lực nữa.
- Thì mẹ thuận miệng hỏi thế thôi.
Hạnh có chút phân vân nhưng không dám hỏi, cô mau chóng lên phòng thay đồ, rồi xuống phụ mẹ chồng nấu cơm.
Lúc này bà Funny lại vui vẻ trò truyện cùng cô, chuyện ban nãy bà không hề nhắc tới nữa. Bà chỉ hỏi cô xem dạo này đã đỡ nghén hay chưa, có đặc biệt thèm ăn gì hay không. Rồi còn kể cho cô nghe quãng thời gian mang bầu Andrew bà đã vất vả như thế nào.
Vừa nói chuyện cùng bà, Hạnh vừa trách bản thân mình suy nghĩ thái quá, suýt chút nữa thì lại hiểu lầm mẹ chồng.