Hạnh và mẹ chồng nói chuyện với nhau 1 lát thì dừng lại, vì cô nghe thấy tiếng con gái khóc, chắc con bé đói rồi. Hạnh đứng dậy đỡ lấy con gái từ tay bố chồng mà cưng nựng:
- Mẹ đây, mẹ đây, công chúa của mẹ đói rồi phải không, mẹ cho em mum mum nha.
Nghe tiếng mẹ con bé cũng thôi không khóc nữa, Hạnh định bước lên tầng nhưng lại khựng lại. CHồng cô đang say, lên đó nếu lỡ anh ta tỉnh dậy chắc chắn sẽ lại có chuyện tiếp.
Nhưng cô cũng đâu thể ngồi trước mặt bố chồng mà vạch áo cho con ti.
Cũng may mẹ chồng cô hiểu nên nói:
- Vào phòng mẹ mà ngồi.
- Vâng ạ.
Hạnh nhanh chóng bế con vào đó, ngắm nhìn con bé đang say mê với dòng sữa mẹ mà Hạnh gần như quên hết mọi muộn phiền ban nãy. Bé con của cô, niềm vui sống của cô, chỉ cần con khoẻ mạnh lớn lên thôi, những thứ khác cứ để mẹ lo nha con.
Để con gái nhỏ được hạnh phúc bảo người làm mẹ như cô đánh đổi gì đi nữa thì cô cũng sẵn lòng.
Trước sau gì thì Hạnh cũng phải đối mặt với chồng, anh ta sau 1 giấc ngủ dài thì tỉnh dậy lại tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra. Chẳng biết là do anh ta quên thật hay giả vờ quên, chỉ biết sau mỗi lần cãi nhau anh ta luôn như thế.
Hạnh thật sự không muốn anh ta như thế một chút nào cả, muốn hai người ngồi lại mà thẳng thắn nói chuyện với nhau. Chứ nếu cứ lặng im như thế trước mắt có thể là bình yên đấy. Nhưng ấm ức trong lòng tích tụ lâu ngày sớm muộn gì cũng sẽ như quả bom mà phát nổ.
Đến lúc ấy chắc chắn mọi thứ còn rắc rối hơn rất nhiều.
- Anh này, em biết anh đọc những câu truyện của em trên diễn đàn rồi đúng không?
- ừ, sao?
- vậy anh cảm nhận thế nào về chúng.
- Nhảm nhí, chả đâu vào với đâu cả, hay ho gì cái trò kể xấu chồng ấy mà khoe. Người ta đã cố tình lờ đi để cho mà tự sửa, còn thích khới ra, nhắc đến là thấy bực mình. Cô không có não để suy nghĩ à?
Hạnh nhắm mắt tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, mục đích của cô hôm nay là nói chuyện với chồng để hiểu nhau hơn, chứ không phải là cãi nhau. Hít thở thật sâu hạnh nhẹ nhàng nói:
- Em biết anh đọc những dòng ấy chắc chắn sẽ không vui, nhưng anh có thể thẳng thắn cho em biết anh thấy những dòng ấy của em có chút nào sai sự thật hay không?
- Tôi không cần biết cái sự thật của cô là gì, chỉ thấy cô đòi hỏi quá nhiều rồi đấy, tôi đối với cô như thế cô còn đòi hỏi gì nữa. Hay muốn tôi phải đội cô lên đầu mới hài lòng?
- Anh vẫn cố tình không chiu hiểu vấn đề, anh đọc chúng, nhưng lại cố tình lờ đi cảm xúc và suy nghĩ của vợ mình, chỉ phiến diện phán xét trên góc nhìn của anh. Vậy mà em đã từng mong anh đọc được dòng ấy, để hiểu được em, để chúng ta cùng nhau cố gắng cho Julie một gia đình ấm áp cơ đấy.
- Thôi, tôi chả rảnh mà làm ba cái trò đó, từ nay tôi cấm cô không được viết ba cái thứ lăng nhăng ấy nữa. may mà chúng nó không biết cô là ai, cũng không biết tôi là chồng cô. Nếu chúng nó biết thì mặt mũi tôi đẻ đi đâu, cô có nghĩ cho cái sĩ diện của cái thằng này không hả?
Hạnh ngước mắt lên trời, cố ngăn không cho những giọt nước mắt kia rơi xuống mà không được, cô hỏi:
- Vậy còn anh, anh có hiểu cho cảm nhận của em không? Em cũng là phụ nữ, cũng có khao khát hạnh phúc. Anh nghĩ xem có người vợ nào không mơ lấy được ông chồng tâm lý ngọt ngào hay không? Em không đòi hỏi anh phải lãng mạn như trong phim, nhưng ít ra anh cũng nên để ý đến cảm xúc của em 1 chút chứ. Tại sao thế, sao chưa bao giờ anh nói ngọt với em, chưa bao giờ anh hỏi em xem có mệt không, có buồn không, có nhớ nhà không? Đã bao giờ anh tự hỏi, trong cái cuộc hôn nhân này mình cần phải làm gì để giữ lửa hạnh phúc hay chưa.
- Tôi là chồng cô chứ không phải thánh sống, cái loại ham tiền như cô chỉ suốt ngày đòi hỏi. Ai đưa tiền cho cô tiêu, ai sắm sửa bỉm sữa cho con. Cứ kiếm được tiền đi rồi hẵng lên tiếng đòi hỏi nghe không.
- Tiền lại là tiền, anh không có gì để nói ngoài tiền à. Tôi đang đề cập đến hạnh phúc hôn nhân, anh hiểu không, tôi muốn chúng lta cùng ngồi lại nói chuyện. Cùng nhau chung sức để mà xây dựng 1 gia đình hạnh phúc
- Người Việt Nam các cô vẫn có câu:” đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, là vợ mà không biết cách để chồng yêu còn bày đặt lửa mới chẳng khói.
Hạnh hừ lạnh đáp:
- Mà giữa chúng ta làm quái gì có ngọn lửa hạnh phúc mà giữ cơ chứ.
- Tốt nhất cô nên soi gương nhìn lại bản thân mình đi, đừng để 1 ngày tôi phải đuổi cô về nước. Liệu mà cư xử.
Nói rồi anh ta bỏ đi, cánh cửa bị anh ta hung hãn đóng mạnh 1 tiếng “rầm”, làm cho con gái cô giật mình mà khóc thét lên.
Hạnh vội vàng bế con lên mà dỗ dành, con nín rồi Hạnh lại từ cười bản thân mình. Hạnh hiểu rõ bản tính của chồng mình, nhưng mà lại cứ cố mơ mộng 1 ngày anh ta thay đổi. Biết rõ cuộc hôn nhân này vốn dĩ không có tình yêu, vậy mà lại cứ mong nó ngọt ngào.
Cô đang mơ cái gì kia chứ, mơ giống như nàng lọ lem trong truyện cổ tích hay sao, thật là điên rồ mà.
Một là đau khổ, nhưng vẫn phải sống tiếp ở đây, ít nhất là tới khi lấy lại được giấy tờ tuỳ thân. Hai là giả vờ vui vẻ, hạnh phúc mà sống ở đây, chọn cách nào đi nữa thì cô cũng đâu thể rời khỏi nơi này kia chứ.
Chẳng phải chính cô đã tự nguyện đặt chân vào đây sao, chính cô mong muốn lấy chồng tây hay sao. Bây giờ thì phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình chứ.
Khóc một lúc cũng thấm mệt, Hạnh quyết định xuống dưới nhà nấu cơm, dạo này cô cũng tạm dừng không viết truyện nữa, bởi vậy thời gian rảnh khá nhiều. Nếu cứ ngồi mãi trên này chắc chắn cô sẽ bị những suy nghĩ tiêu cực kia dìm xuống đáy của vực thẳm mất. Tốt nhất vẫn cứ là khiến bản thân mình bận rộn để quên đi những đau khổ thực tại.
Thấy bà Funny đang cẩn thận lấy đồ trong tủ ra, đoán chừng bà định chuẩn bị bữa tối nên Hạnh nói:
- Mẹ, mẹ để đấy con làm cho.
- Con lên nhà đi, ngộ nhỡ con bé nó dậy không thấy nó lại khóc thì sao.
- Con ru con bé ngủ rồi, con cũng mở của phòng, nếu con bé khóc chắc chắn sẽ nghe thấy mà.
- Được rồi, vậy con giúp mẹ nhặt chỗ rau kia nhé.
Hạnh ngồi xuống cẩn thận nhặt mở rau trước mặt, hai mẹ con nói chuyện vu vơ vài câu rồi thôi.
Hạnh biết qua chuyện vừa rồi ít nhiều gì trong lòng bà cũng có chút không vui với việc cô làm. Nhưng nếu bà đã chọn cách im lặng thì thôi cô cũng chẳng nên bới ra mà làm gì.
Mọi thứ lại trở về như cũ, bố mẹ chồng cô vẫn tất bật với việc làm nông, công việc nhà dần dần Hạnh cũng đảm nhiệm trở lại.
Marie thì mới được lên chức trưởng phòng, nên công việc bận hơn trước rất nhiều, cũng vì thế mà cô ấy quyết định thuê phòng trọ ở lại, chỉ cuối tuần mới về nhà.
Chồng cô thì vẫn ở mãi cái cửa hàng bán giống cây trồng, vẫn thản nhiên đi về, vẫn lạnh lùng thờ ơ với vợ như vậy.
Bố mẹ chồng thì có vẻ ít nói chuyện với Hạnh hơn trước, nhưng cũng không tỏ thái độ gì là ghét bỏ cô.
Chỉ có Nacer là vẫn thường xuyên nhắn tin trò tuyện với Hạnh, lâu lâu lại để 1 hộp ô mai nhỏ ở trước cửa phòng cho cô. Cũng từ đó cái thói quen mỗi khi buồn lại ngậm ô mai của cô hình thành. Cảm nhận từng chút, từng chút vị ô mai ngấm vào nơi đầu lưỡi quả thật cũng khiến hạnh bĩnh tĩnh hơn đôi chút.
Hạnh vẫn giấu cả nhà viết truyện, thời gian qua Hạnh bỗng nhận ra mình có đam mê với việc viết lách. Lần này hạnh chỉ viết những mẩu truyện ngắn, mỗi câu truyện mang một khía cạnh cuộc sống khác nhau, chứ không viết chuyên về cuộc sống ở nhà chồng nữa.
Hạnh cũng chẳng thèm lập nick mới mà cứ để thế mà đăng, chồng cô có thấy chúng hay không, không quan trọng. mà có lẽ anh ta cũng đôi lần đọc chúng, nhưng vì không động chạm gì đến anh ta nên anh ta mặc kệ.
Con gái Hạnh thì ngày một lớn, mới đây thôi mà con bé đã đang tập bò rồi. Cũng bắt đầu biết lạ, biết quen, và biết bám mẹ hơn trước. Cả nhà cũng vì có con bé mà luôn vui vẻ cười đùa. Nhất là bố chồng Hạnh, ông quý cháu lắm, bất kể đi đâu làm gì, trước khi rời khỏi nhà ông cũng đều phải bế con bé mà thơm vài cái rồi mới rời đi.
Trở về nhà cũng vậy, việc đầu tiên ông làm sau khi trở về nhà là cất tiếng gọi:
- Julie, cục vàng của ông đâu rồi, chao ôi ông nhớ nó quá!
Con bé nghe thấy tiếng ông thì quay ra nhìn mà toét miệng cười, hai tay cứ hua hua về phía trước như muốn đòi ông bế.
Bố chồng cô như trẻ lại khi bên cạnh cháu, ông cứ thế nô đùa rồi bày trò cho con bé cười, rồi cũng hạnh phúc cười theo cháu.
Nhiều lần nhìn hai ông cháu nô đùa mà Hạnh cũng bật cười theo,chồng cô mang tiếng là cha con bé, nhưng chưa bao giờ yêu chiều con bé đến vậy. Anh ta cũng bế con mỗi lần đi làm về, cũng nhớ nhung con bé mỗi khi phải đi đâu đó xa, nhưng hiếm khi nào bày trò để nô với con bé, vậy nên đương nhiên con bé cũng bám ông nội hơn cả bố. Có lẽ nó chỉ quý ông sau mỗi Hạnh mà thôi.
Hạnh cũng chẳng buồn nghĩ xem là vì chồng cô vốn như thế, hay do bố chồng cô đã lớn tuổi nên thích vui vầy cùng con cháu. Cô cứ thản nhiên đẻ mọi việc diễn ra như vậy, không đòi hỏi, không thắc mắc, chỉ làm đúng bổn phận của bản thân.
Nacer cũng thương cháu nhiều lắm, dù ít có thời gian nô đùa với cháu, nhưng lại cực thích mua đồ cho cháu. Quần áo của con bé gần như một tay Nacer mua sắm, con bé mới chỉ 6 tháng thôi, mà đã có 1 giỏ lớn đồ chơi, đa phần là của chú mua, một số ít thì của Marie mua, hình như hạnh chưa mua đồ chơi cho con lần nào.
Phần vì con bé còn nhỏ chưa biết chơi, phần vì nó cũng có khá nhiều đồ chơi rồi nên hạnh nghĩ nên tiết kiệm vẫn hơn.
- ---*-----*-----
Nhưng đôi khi bình yên quá lại khiến con người ta nhàm chán, và rồi một lần hạnh tình cờ bắt được tin nhắn ở máy chồng. Trước đến nay cô chưa từng kiểm tra điện thoại của chồng, vì Hạnh luôn nghĩ anh ta có thể vô tâm, nhưng chắc không phải hạng người thích lăng nhăng. Mà thật ra thì Hạnh cũng không yêu chồng mình, vậy nên cô cũng chưa từng nghĩ đến sẽ kiểm soát chồng.
Chỉ là nội dung tin nhắn kia lại nói về Hạnh, thế nên cô mới tò mò mà mở ra xem. Hai người bọn họ nhắn tin qua lại với nhau khá nhiều, cô gái ấy là ai, Hạnh chưa từng gặp mặt. Nội dung tin nhắn của họ nếu nói là nhân tình cũng chả phải, mà nói không có chút nào quan tâm cũng không đúng.
Hạnh cứ thế run run mà kéo lên để đọc toàn hộ cuộc hội thoại giữa 2 người họ, tất cả đều chưa có gì gọi là đi quá giới hạn. Mọi thứ mới chỉ dừng lại ở hỏi han, chia sẽ với nhau cuộc sống thường nhật. Và tất nhiên có 1 chút gì đó quan tâm quá mức 2 người bạn bình thường, nhưng chỉ là 1 chút thôi.
Cái đáng nói ở đây là họ nhắc đến Hạnh khá nhiều, phần nhiều là Andrew than vãn, chê trách hạnh với cô ta. Khi thì chán vì Hạnh không được năng động, lúc lại chê cô vụng về.
Chồng mình đi kể xấu mình với 1 người phụ nữ khác, làm gì có ai mà không tức giận được cơ cứ, hạnh cũng không ngoại lệ. Cô cố tình để điện thoại của chồng sáng đèn, trên màn hình còn hiện nguyên hộp thoại giữa 2 người họ, đúng cái đoạn chồng cô viết:
- Ước gì vợ anh biết quan tâm đến người khác được nửa như em, đằng này cô ta lại chỉ biết đòi hỏi anh phải quan tâm, chiều chuộng đến cô ta. Sao cô ta không nghĩ rằng bản thân mình có quan tâm đến chồng đâu mà nhận được sự quan tâm đáp lại của chồng.
- Anh đừng nói thế, chị nhà ở nước khác tới, chưa quen với cuôc sống ở đây, chị ấy cần nhiều thời gian để thích nghi, nên vô tình thời gian dành cho anh bị ít đi thôi mà. Hơn nữa còn phải chăm con nhỏ nữa, con mọn là vất vả lắm anh biết không.
- Thời gian, cô ta sang đây gần 2 năm rồi em biết không, chưa 1 lần cô ta chủ động hỏi thăm anh, hay chủ động gần gũi anh khi trên giường. Nói thật chứ anh chán cô ta lắm rồi.
Ghê thật bọn họ tuy chưa lên giường với nhau, nhưng mà đã thân đến mức đem cả chuyện riêng tư của vợ chồng ra để kể cho nhau nghe rồi cơ đấy. Đề rồi xem anh ta sẽ giải thích như thế nào về mấy dòng này.
Hạnh thật sự muốn lao ra nhà tắm mà ném thẳng cái điện thoại vào mặt anh ta mà hỏi. Anh ta từng bảo Hạnh không biết giữ sĩ diện cho anh ta khi đem chuyện gia đình lên mạng xã hội. Vậy mà anh ta đang làm gì đây, đem thẳng chuyện ái ân với vợ đi kể với người đàn bà khác. Như thế thì liệu có được gọi là biết giữ sĩ diện cho vợ hay không?
Anh ta vốn thích lên mặt dạy đời Hạnh mà, ngày nào anh ta cũng bảo cô phải sống như thế nào. Chắc kiến thức anh ta đem cả đi dạy cô nên là quên luôn bản thân phải sống như thế nào cho đúng rồi.
Mà khoan đã, Hạnh phải lưu cái số điện thoại của cô nàng này lại, sau này sẽ tìm hiểu kỹ hơn về cô ta xem sao.
Có câu:” biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, dù giữa bọn họ chưa có gì quá đ