Trong lòng Trần Nhạc Nhung cũng hiểu được, cô không nên nói như vậy với Trần Dận Trạch, nói như thế nào thì anh cũng là anh trai trên danh nghĩa của cô, hơn nữa giúp cô không ít lần.
Nhưng mà, thái độ của Trần Dận Trạch, và giọng điệu nói chuyện của anh, còn có ánh mắt anh nhìn cô, đều khiến cô không thể chấp nhận được, cho nên cô có thể khách khí lễ phép với mọi người, nhưng lại cố tình không thể đối xử tốt với anh.
Nếu như giọng nói, thái độ của anh đối với cô tốt hơn một chút, cô cũng không muốn đối chọi gay gắt với anh.
“Thật không?” Trần Dật Trạch cong môi cười, tươi cười nhưng lại cảm thấy có chút chua sót: “Nhung Nhung, anh làm em thất vọng rồi. Có thể lúc em còn sống, em sẽ không thể thấy anh chết.”
Anh luôn nghĩ Trần Nhạc Nhung chán ghét anh, nhưng không nghĩ đến… Thật sự không nghĩ đến cô chán ghét anh như vậy, chán ghét đến mức hận không thể khiến anh biến mất vĩnh viễn trước mắt cô.
Nghĩ lại cũng thật buồn cười!
Rốt cuộc anh ở lại bên cạnh cô là vì lý do gì?
Chẳng lẽ là để cô cười nhạo anh, bài xích anh sao?
“Nhung Nhung, đang làm gì vậy? Anh Liệt gọi điện tới! Mau nghe máy! Mau nghe máy!” Bỗng nhiên tiêng chuông điện thoại của anh Liệt vang lên đánh gãy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người bọn họ.
Trần Nhạc Nhung cầm điện thoại muốn nhấc máy, nhưng lại đề phong nhìn Trần Dận Trạch.
“A……” Nghe thấy giọng của Quyền Nam Dương, Trần Dận Trạch hừ lạnh một tiếng rời xoay người rời đi, khi ra ngoài đóng cửa thật mạnh, phát ra tiếng “Rầm” thật lớn.
Trần Nhạc Nhung bị tiếng đóng mạnh cửa làm sợ đến ngây người, sau khi lấy lại tinh thần mới nhấc máy: “Anh Liệt, vừa nãy…”
Giọng nói Quyền Nam Dương nhẹ nhàng truyền tới: “Anh biết hết rồi.”
“Anh biết hết rồi?” Trần Nhạc Nhung ngẩn người.
Anh nói tiếp: “Nhung Nhung, vừa nãy anh thấy hết rời,”
“Anh thấy hết rồi? Anh nhìn thấy cái gì?” Trần Nhạc Nhung không tin tưởng lắm.
Anh Liệt lại không có thiên lý nhãn, chuyện vừa mới xảy ra, anh nhìn thấy ở đâu?
Nghĩ đến đây, trong đâu Trần Nhạc Nhung đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn căn nhà xa xa, cửa sổ đối diện căn phòng cô, dường như có một người đang đứng.
Người kia chính là anh Liệt của cô sao?
Trong lòng cô vừa mới có ý nghĩ này, anh Liệt lập tức cho cô đáp án: “Đúng vậy, người em thấy là anh. Anh cầm kính viễn vọng, có thể ở cửa sổ nhìn thấy em.”
Hóa ra đúng là anh Liệt, trong lòng Trần Nhạc Nhung kích động.
“Anh Liệt, anh nhìn em như vậy mệt lắm nha.” Anh Liệt muốn nhìn cô, có thể để cô đến cạnh anh để anh xem nha.
Nhưng Trần Nhạc Nhung hiểu được, anh Liệt nhớ cô như vậy nhưng không thể mang cô theo bên người để lúc nào cũng nhìn thấy, đó là bởi vì ở cạnh anh vô cùng nguy hiểm, anh có nhiều mối băn khoăn, cho nên anh chỉ có thể dùng cách như vậy, đứng ở xa ngây ngốc ngắm nhìn cô.
“Không sao.” Cô nhất định không biết, mặc kệ mệt như thế nào, chỉ cần nghe thấy giọng của cô, nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh lập tức sẽ có tinh thần.
Nhung Nhung của anh, quả nhiên là thuốc giúp anh giải trừ mệt mỏi.
Trần Nhạc Nhung hướng anh làm mặt quỷ: “Anh Liệt ngốc, không phải anh muốn nhìn em sao, chúng ta video call đi.”
“Không cần phiền toái như vậy, anh cứ nhìn Nhung Nhung như vậy là được rồi.” Anh không dịch dung hóa trang, dùng dáng vẻ Tổng thống Quyền Nam Dương chứ không phải dáng vẻ anh Liệt của cô, cho nên không thể thấy cô.
“Anh Liệt, thật ra….” Cô thật sự muốn nói với anh, thật ra cô không hề sợ hãi, cô đồng ý cùng anh trải qua mưa gió, chỉ là anh Liệt không biết cô biết thân phận thật sự của anh, cho nên anh không thể nói.
Quyền Nam Dương hỏi: “Thật ra cái gì?”
“Anh Liệt, Nhung Nhung thật sự rất thích rất thích anh! Mặc kệ anh có nỗi khổ gì, vẫn sẽ thích anh.” Ở trước mặt anh Liệt, cho tới bây giờ Trần Nhạc Nhung chưa hề keo kiệt mà bày tỏ tâm tình của cô với anh.
Cô từ nhỏ được giáo dục rằng nếu thích thì nói ra, cô thích anh Liệt, nếu không nói ra, ai biết cô thích anh Liệt chứ?
“Nhung Nhung….” Quyền Nam Dương nhìn thấy cô qua kính viễn vọng, có thể nhìn thấy ánh mắt cô kiên định nhìn anh nói chuyện, còn nhìn thấy cô cười với anh.
Nếu không phải lo lắng sẽ liên lụy đến cô, giờ này khắc này. Anh hoàn toàn có thể giữ cô bên cạnh, lúc cô mê người như vậy, anh có thể mạnh mẽ hôn cô.
Nghĩ đến hương vị của cô, anh cảm thấy cả cơ thể anh nóng dần lên.
Trần Nhạc Nhung không có kính viễn vọng, không thấy rõ anh Liệt ở đối diện, nhưng cô vẫn để lộ gương mặt tươi cười với anh: “Anh Liệt, đã không còn sớm, Nhung Nhung của anh phải chuẩn bị làm đẹp đi ngủ, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được.” Quyền Nam Dương gật gật đầu, lại luyến tiếc cúp máy, anh muốn nghe giọng nói của cô nhiều hơn, muốn cô cho anh chút lực lượng.
Trần Nhạc Nhung nhẹ giọng nói: “Anh Liệt, ngủ ngon!”
“Nhung Nhung… Ngủ ngon!” Anh nói thật chậm. Kéo dài thời gian một chút.
Cô nói tiếp: “Anh Liệt, em cúp máy nha.”
“Ừ, em cúp.” Cuối cùng, lúc anh nói xong, Trần Nhạc Nhung cúp máy.
Anh không nghe được giọng của cô, chỉ có thể nhìn cô qua cửa sổ, nhưng rất nhanh, nha đầu kia kéo rèm, tắt đèn, anh nhìn qua kính viễn vọng chỉ thấy một mảnh đen tối.
Đen tối, chính là cuộc sống thật sự của anh mấy năm nay.
Bề ngoài cuộc sống của anh thật tươi sang rộng mở, nhưng đằng sau nó lại âm u xấu xa như thế nào chỉ có những người đích thân trải qua như bọn họ mới có thể hiểu được.
“Tổng thống!” Lâm Thành Thiên vội vàng báo: “Người thực hiện và người đứng đằng sau việc làm lốp xe nổ mạnh đã bị người của chúng ta khống chế, mời ngài đi xử lý. Còn có, đúng như ngài dự đoàn, tiểu thư nhà họ Trần thật sự để ba mẹ con nhà họ Thường đi điều tra chuyện này.”
Đêm đã khuya, nhưng thủ hạ của Quyền Nam Dương không hoàn thành công việc trên tay thì ai cũng không đi nghỉ ngơi, Lâm Thành Thiên đã đến một lúc, nhưng thấy Tổng thống đang nói chuyện điện thoại, cho nên vẫn đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
“Về sau, mặc kệ là gặp phải chuyện gì, cậu đều phải để thuộc hạ của cậu xử lý sạch sẽ một chút, tuyệt đối không được để cho ba mẹ con nhà họ Thường tra được manh mối.” Quyền Nam Dương cầm lấy áo khoác, vừa nói vừa đi.
Tuy rằng mười mấy năm không ở bên cạnh Trần Nhạc Nhung, nhưng hiểu biết của Quyền Nam Dương với cô không hề ít đi chút nào.
Anh chỉ biết nha đầu kia sẽ hoài nghi chuyện nổ lốp xe, cũng đoán được cô sẽ tìm ba mẹ con nhà họ Thường giúp đỡ, cho nên cho người động tay động chân.
Cô là mặt trời, anh tuyệt đối không để cô đi vào thế giới hắc ám này của anh.
Rất nhanh, bọn họ đến nhà tù giam giữ phạm nhân làm nổ lốp xe.
Đây là một nơi có quy mô rất nhỏ nhưng lại là nhà tù vô cùng kiên cố, vị trí ở ngay tại Bắc Cung, là nhà tù tư nhân của Tổng thống.
Người bị giam giữ ở đây, sẽ không có ghi chép gì ở phía chính phủ, nói cách khác, cho dù vô duyên vô cớ chết ở đây, cũng sẽ không có ai quản lý.
Quyền Nam Dương mặc bộ quần áo màu đen, dáng người thẳng tắp cao ngất, ánh mắt sắc bén đảo qua vài người bị giam giữ trong phòng giam.
Dưới ánh mắt của anh, Lâm Thành Thiên lập tức giải thích nói: “Tổng thống, người đàn ông này họ Cung, anh ta chính là chủ mưu chuyện này. Người đàn ông này là một trong những người thực hiện….”
Khi Quyền Nam Dương nhìn xong, cũng là lúc Lâm Thành Thiên giải thích xong, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
“Họ Quyền kia, hôm nay bọn tao không giết được mày, ngày mai cũng có người có thể thu thập được mày, Con mẹ nó mày vẫn là một thằng đàn ông, thì lập tức một đao giết chết bọn tao đi?” Một người đàn ông trong đám người bị giam đột nhiên nói to.
“Muốn chết?” Quyền Nam Dương nhẹ nhàng nói, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, thoạt nhìn giống như anh đang cười, nhưng ý cười lại chưa đến đáy mắt, vô cùng lạnh lẽo.