“Anh Liệt…” Trong lòng còn chút sợ hãi, Nhung Nhung nữa mơ nữa tỉnh thì thào nói: “Đã hứa sẽ không bỏ lại Nhung Nhung, anh nhất định không được lừa Nhung Nhung.”
“Nhung Nhung ngoan, anh Liệt nói là sẽ giữ lời, sẽ không bỏ mặc Nhung Nhung của anh đâu.” Anh nhẹ nhàng vỗ tay cô, rồi ru cô vào giấc ngủ.
“Dạ, Nhung Nhung ngủ đây ạ.” Nghe được giọng nói êm dịu của anh, Trần Nhạc Nhung nhắm mắt trở lại tiếp tục mơ giấc mơ đẹp của mình.
Anh đặt cô xuống nằm đàng hoàng, rồi lại chỉnh cho ghế dựa của cô xuống thấp chút, sau đó anh nằm xuống bên cạnh cô, đưa cánh tay ra kéo cô sát vào lòng anh chút.
Cô cũng thuận theo lực kéo của anh mà lăn vào lòng anh, thoải mái thốt ra: “Có anh Liệt bên cạnh thật sướng!”
Nghe vậy Quyền Nam Dương không thể đoán được là Nhung Nhung đang thức hay đang mơ thấy anh Liệt của cô.
Không cần biết cô đang tỉnh hay đang mơ, anh cũng nguyện sẽ yêu chiều cô.
Nhìn dáng vẻ ngủ yên của cô, bất giác Quyền Nam Dương đưa tay sờ sờ vào dấu sẹo hoa mai trên mi mắt của cô.
Vết sẹo này là do lúc trước năm cô bốn tuổi bị bọn người xấu bắt cóc để lại.
Vì cô là con gái, nên chuyện có sẹo trên mặt, đặc biệt là trên trán sẽ không tốt, cũng vừa trùng hợp vết sẹo này gần giống với hình dáng của hoa mai, vì vậy nên sau này bác sỹ làm thêm chút nữa, vậy là trên trán cô chỗ gần mi mắt có đóa hoa mai trên đó.
Toàn bộ mọi chuyện của Nhung Nhung, cho dù là thời gian vừa qua anh Liệt không ở bên cạnh cô, nhưng tất cả mọi thứ anh đều nắm trong lòng bàn tay.
Ví dụ như ngày đầu tiên vào lớp một, cô đã đánh bạn học cùng lớp, một cú đấm thẳng vào mặt khiến cho con người ta xịt cả máu mũi.
Cô đánh người ta, nhưng mà không ai sẽ nghi ngờ là do cô đánh.
Bởi vì cô sẽ ngồi ngoan ngoãn ở chỗ ngồi của mình, không hề quậy phá, điệu bộ dễ thương khiến cho người khác nhìn thấy là thích ngay, đến cả cô giáo còn không kiềm chế được đến ôm hôn cô, vậy thì làm sao mà nghi ngờ cô sẽ đánh người.
Rồi sau đó, vì có các bạn học khác làm chứng, và thêm vào camera theo dõi, thực tế đã chứng minh cho mọi người thấy cô học sinh dễ thương Trần Nhạc Nhung đã đánh người.
Lúc ấy, phụ huynh của bạn học kia tức giận, yêu cầu nhà trường mời phụ huynh của Nhung Nhung đến để làm việc, nhưng cô bé con Nhung Nhung lại tỏ ra dáng vẻ tội nghiệp vô tội, khiến cho phụ huynh của bạn học kia xiêu lòng không nỡ, đành thở dài rồi lắc đầu tha thứ cho cô, đồng thời không quên dặn dò cô lần sau không được đánh bạn học nữa.
Thói quen đánh người không tốt, sau sự việc đó, Trần Nhạc Nhung đã học được bài học và từ đó về sau không chủ động đánh người nữa.
Vì ngay từ lúc nhỏ, cô đã có học võ karate, cho nên sức đấm của cô rất mạnh, nếu như mà cô đánh nhau với bạn đồng trang lứa thì chắc chắn các bạn khác sẽ bị thương.
Từ sau lần đó, cô bé Trần Nhạc Nhung khi gặp vấn đề cũng không dùng vũ lực để giải quyết nữa, đôi lúc cô cố tình muốn bắt nạt ai, chỉ cần cô dùng chút mánh khóe là có người khác xử lý thay cô, cô không cần phải ra tay mà sự việc vẫn theo ý muốn của mình.
Thêm vào thành tích của cô rất tốt, nên hầu như năm nào cô cũng nhảy lớp, rồi từ từ cô bắt đầu có bạn học lớn tuổi hơn.
Tuy tuổi cô còn nhỏ, nhưng cô không có vẻ gì không thích ứng khi cô chuyển vào lớp lớn hơn, rồi từ từ theo thời gian trôi qua, cô trở thành con cừu đầu đàn của cả một nhóm, rất nhiều chuyện cô chỉ cần động não một chút, lặp tức có người khác đứng ra giúp cô hoàn thành.
Cô đặt chân vào đại học trước tuổi so với các bạn khác, vẫn chưa đủ tuổi thành niên, nhưng trong lớp đã có vài bạn học lớn tuổi hơn bắt đầu theo đuổi cô.
Nhưng cô vẫn khéo léo từ chối những bạn học nam theo đuổi mình, cô lấy lý do là mình đã có bạn trai để từ chối.
Nhưng vấn đề là trong suốt thời gian dài, chưa bao giờ có người nhìn thấy cô xuất hiện chung với bạn trai của cô, cho nên mọi người bắt đầu suy đoán là cô xem thường người khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là cô bé hoạt bát và thông minh, tự tin, được sự bao bọc che chở của gia đình, cô lớn lên trong môi trường khỏe mạnh, trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp.
Cô cái gì cũng tốt, cái gì cũng không sợ, duy chỉ có duy nhất một điều.
Cô sợ tối, cũng không hẳn là sợ tối, nếu như trong bóng tối mà chỉ cần còn có một ánh sáng nho nhỏ, cô cũng không sợ, cái cô sợ là bóng tối trong không gian kín và hẹp, cái kiểu bóng tối mà nhìn không thấy một chút ánh sáng nào.
Đó cũng là nỗi ám ảnh của cô, cũng như hình ảnh của anh Liệt mà cô khắc trong tim mình, anh Liệt và cô cũng giống như dấu vết hoa mai của cô, cả đời sẽ không bao giờ nhạt phai.
Ong ong…
Đang lúc miên man theo dòng ký ức những chuyện quá khứ của Nhung Nhung, đột nhiên điện thoại của Quyền Nam Dương rung lên, anh xoay qua nhìn và phát hiện đó là điện thoại công việc.
Điện thoại công việc của anh có hai cái, một cái dùng cho ban ngày, một cái dùng cho ban đêm, nên thời gian hoạt động của hai cái điện thoại đó cũng cài đặt theo thời gian làm việc, chỉ khi nào có việc gấp lắm thì điện thoại ban đêm của anh mới rung.
Vào giờ này có chuyện gì khẩn cấp được?
Anh liền bắt máy nghe mà không suy nghĩ nhiều, sau khi cuộc gọi được thông, giọng của thư ký Hà Diệu vang lên: “Ngài tổng thống, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Quyền Nam Dương nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Hà Diệu ho nhẹ rồi báo cáo tường tận chi tiết cho anh: “Năm phút trước mới xảy ra trận động đất mạnh 7.6 độ richter, tâm chấn là huyện thành Nam Xương, mà lúc này đang là nữa đêm, hầu hết mọi người đều đang ở nhà, bước đầu thống kê số lượng người thương vong không ít.”
Động đất cấp 7.6, tâm chấn là huyện thành Nam Xương, vậy có nghĩa là toàn bộ người dân của cả một huyện thành có khả năng bị chôn sống.
Trong đầu Quyền Nam Dương tích tắt liền hiện ra những thông tin liên quan, đồng thời anh dặn dò: “Những bộ phận liên quan sắp xếp công tác cứu hộ như thế nào? Truyền lệnh xuống bên dưới, tận dụng bảy mươi hai giờ hoàng kim, mạng sống đặt hàng đầu, bằng mọi giá cứu sống càng nhiều người càng tốt.”
Anh vừa mới nhậm chức được mấy ngày đã gặp thiên tại lớn như vậy, lần động đất này cũng là thử nghiệm lớn trên con đường chính trị của Quyền Nam Dương.
“Dạ.” Hà Diệu đáp rồi lại hỏi: “Ngài tổng thống, cho hỏi phía bên này ngài dự định sắp xếp cho ai qua đó trấn an lòng dân?”
Vừa nghe được câu hỏi của Hà Diệu, Quyền Nam Dương nghiêng đầu nhìn Trần Nhạc Nhung đang nằm bên cạnh.
Cô đang ngủ say, vì anh Liệt của cô hứa sẽ ở bên cạnh cô, cho nên cô sẽ không sợ, cho nên cô ngủ rất say.
Vốn anh không muốn nuốt lời, nhưng thân là tổng thống một nước, nên anh còn có người dân, dù anh không muốn rời xa cô lúc này, nhưng anh vẫn phải để lại cô, anh nói: “Chuẩn bị đi, tôi sẽ đích thân đến khu bị nạn.”
Hà Diệu lo lắng nói: “Ngài Tổng thống, tình hình bên đó hiện tại đang không ổn định, dư chấn quy mô lớn sẽ xảy ra bất cứ lúc nào, xin ngài hãy suy nghĩ lại.”
Quyền Nam Dương lớn tiếng nói: “Mạng của tôi là mạng, chẳng lẽ mạng của các quan chức khác và người dân thì không phải là mạng sao?”
“Dạ, tôi sẽ cho sắp xếp ngay.” Thực tế thì ngài tổng thống mới nhậm chức không lâu, bây giờ mạo hiểm sinh mạng đi đến khu bị nạn, đúng thật là sẽ khiến cho người dân của khu bị nạn yên tâm hơn, cũng có thể khiến cho người dân cả nước cảm nhận được sự ấm cúng, quan tâm của tổng thống.
Đây cũng có thể coi như là thủ đoạn chính trị của Quyền Nam Dương, nhưng thật chất là anh muốn lấy lòng dân tình, đó là điều cơ bản của tổng thống một nước cần có.
Anh sờ sờ gương mặt của Trần Nhạc Nhung, anh tin cô sẽ hiểu anh, và cũng sẽ ủng hộ anh.
Anh đưa tay ấn nút truyền thanh nói chuyện với tài xế phía trước: “Cho xe qua nhà họ Lâm.”
Trần Nhạc Nhung đã tỉnh, lúc anh Liệt của cô nghe điện thoại là cô đã tỉnh rồi, nhưng cô vẫn giả vờ ngủ, cô muốn biết nhiều chuyện liên quan đến anh Liệt hơn.
Cô nghe được anh Liệt nhắc tới ‘bộ phận liên quan’, rồi lại nghe anh nói ‘người dân’, và những từ mấu chốt khác, cho nên cô càng khẳng định dự đoán trong lòng mình.
Rất có thể anh Liệt của cô là tổng thống nước A, lúc cô hỏi anh, anh không thừa nhận, có lẽ là anh nỗi niềm khó nói riêng của anh.