Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 709: Không biết ngon cỡ nào

Muốn!

Rất muốn!

Cực kỳ muốn!

Muốn đến mức không chờ được nữa rồi!

Nhưng anh có thể ăn cô liền được sao?

Nếu anh thật sự “ăn” sạch cô thì có lẽ người đầu tiên không tha cho anh chính là ba của cô.

Tin nhắn vô cùng ngây thơ này của Trần Nhạc Nhung đã sớm khơi dậy sóng cuộn sông trào trong lòng Quyền Nam Dương, nhưng bởi vì Bùi Huyên Trí đang ở đây, nên sau khi đọc tin nhắn, biểu cảm của Quyền Nam Dương vẫn không có gì thay đổi.

Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Huyên Trí rồi cất giọng lạnh lùng: "Về sau không được phép làm lại những hành động xấu xa bẩn thiểu như tối hôm qua nữa."

"Cậu ba, đó là khoảng thời gian riêng tư, tôi... Sống ngần này tuổi mà vợ vẫn chưa có nên tôi mới ưa thích vậy thôi, anh không thể ngay cả sở thích này của tôi mà cũng tước đoạt chứ." Bùi Huyên Trí tỏ vẻ vô cùng đau khổ, như thể sắp khóc đến nơi vậy.

"Cậu muốn tôi hạ lệnh chính thức của tổng thống sao?" Quyền Nam Dương khẽ nhướng mày, giọng điệu nhẹ tênh nhưng lại vô cùng uy nghiêm.

Ai bảo Bùi Huyên Trí chọc ai không chọc lại cố tình đi chọc bé Nhung của anh, tối qua nếu không phải anh nhanh chân chạy tới, thì bé Nhung của anh đã nhầm người khác thành anh rồi.

Lỡ như tối qua anh không đuổi tới nơi thì người hôn bé Nhung đáng yêu của anh rất có thể là một gã khác.

Nghĩ đến việc mà anh làm với bé Nhung của anh tối qua đổi lại là do người khác làm, Quyền Nam Dương thật sự muốn xé xác Bùi Huyên Trí, để anh ta từ nay về sau sẽ không làm hành động như vậy nữa, quả thực là anh đã khai ân rồi.

"Vâng, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng kiềm chế lại một chút." Trong lòng Bùi Huyên Trí ngàn vạn làn không muốn, nhưng lại không dám không nghe lời nên đành phải gật đầu đồng ý rồi gục đầu đi ra.

Bùi Huyên Trí vừa mới đi, Quyền Nam Dương vẫn chưa kịp ngồi xuống ghế thì di động lại kêu, lần này vẫn là nhận được hình chụp của bé Nhung.

Trong ảnh có bé Nhung đáng yêu, bé Nhung đáng yêu đang há to cái miệng ra để cắn một miếng bánh Black Forest, nhìn bộ dạng của cô thì hình như là ăn rất ngon.

Quyền Nam Dương không kềm được liền giơ tay chạm vào môi của cô: "Cô bé ngốc, rốt cuộc em có biết là bộ dạng của em nhìn ngon miệng như thế nào không hả?"

Buzz Buzz…

Như thể đáp lại câu hỏi của anh, chiếc di động trên bàn lại rung lên hai tiếng, cô bé ngốc nghếch đó lại gửi tin nhắn đến… “Anh Liệt, tại sao anh lại không trả lời Nhung Nhung?”

Cô muốn anh trả lời cô như thế nào đây?

Nói muốn ăn sao?

Cô liệu có hiểu nghĩa bóng của việc muốn ăn cô không?

Cô nhóc này nhất định là biết, nhưng nhìn ánh mắt trong veo của cô, đôi tròng mắt tròn xoe ngơ ngác của cô lại khiến cho người ta cảm thấy cô không biết gì cả.

Ăn mà cô nói chỉ đơn thuần là ăn chứ không có ý tứ gì khác.

“Anh Liệt, hương vị bánh Black Forest của tiệm này rất ngon, cà phê cũng ngon lắm, hôm nào Nhung Nhung mời anh đi ăn cùng đươc không?”

Anh không trả lời cô, không liên quan gì cả, tin nhắn của cô gửi tới lia lịa hết tin này tới tin khác, giống như anh không trả lời thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô cả.

Quyền Nam Dương có rất nhiều chuyện phải băn khoăn, nhưng Trần Nhạc Nhung lại không, tìm được anh Liệt chính là tất cả đối với cô.

Mặc kệ là ai, mặc kệ là chuyện gì cũng đều không thể ngăn cản được ý muốn được ở cùng với anh Liệt, cô không phải là rung động nhất thời, mà là suốt mấy năm nay cô luôn có suy nghĩ này trong lòng.

“Anh Liệt, món ngon của Lâm Giang đúng là đặc sắc, chờ đến khi anh có thể đường đường chính chính thừa nhận Nhung Nhung, anh nhất định phải mời bé Nhung đến lầu Lâm Giang ăn một bữa no nê đó!”

Quyền Nam Dương vẫn tiếp tục không trả lời Trần Nhạc Nhung, nhưng tin nhắn của Trần Nhạc Nhung liên tục gửi tới như dội bom, mỗi lần nhận được tin nhắn, anh đều vội cầm lấy di động mở ra xem.

Khi thấy tin nhắn này, Quyền Nam Dương giống như nhìn thấy được ánh mắt cô đơn của cô nhóc đó, nhưng cô lại cố gắng mỉm cười, cố gắng tự nhủ, không sao hết anh Liệt đang xem tinh nhắn của mình mà.

Nghĩ đến ở đầu điện thoại bên kia, trạng thái của cô có thể sẽ như vậy, Quyền Nam Dương lại đau lòng đến nỗi trái tim như thắt lại, lập tức gõ lên bàn phím ảo trả lời cô: “Được! Anh Liệt hứa với em, nhất định sẽ đưa em đi ăn!”

“Anh Liệt không cần phải trả lời Nhung Nhung đâu. Nhung Nhung biết anh đang bận mà. Nhung Nhung gửi tin nhắn cho anh là muốn bất cứ khi nào nhớ đến Nhung Nhung, anh đều có thể biết được Nhung Nhung đang ở đâu, đang làm gì.”

Tin nhắn của Quyền Nam Dương chỉ mới được gửi đi chưa tới mấy giây thì tin nhắn của bé Nhung đã gửi đến nhanh như điện xẹt, từ những dòng chữ lần này anh có thể thấy rõ tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.

Tâm trạng của cô tốt thì dĩ nhiên anh cũng vui, anh cười cười rồi gửi lại cho cô một tinh nhắn: “Anh Liệt đang bận, có thể không rảnh để trả lời tin nhắn của Bé Nhung nhưng anh Anh Liệtm đoan, chỉ cần là tin nhắn của bé Nhung thì một tin nhắn anh cũng sẽ không bỏ sót.”

“Anh Liệt, Nhung Nhung biết mà, chuyện gì em cũng biết. Vậy nên anh cứ làm đi, Nhung Nhung sẽ tiếp tục gửi tin nhắn cho anh ngay tức thì.”

Tin nhắn này, Trần Nhạc Nhung vừa nhún nhảy vừa gõ chữ, quả nhiên vẫn là anh Liệt của cô thương cô nhất.

Anh Liệt nhất định là có công ăn việc làm, có việc làm thì nhất định là phải đi làm, cô cứ quấn quít lấy anh như vậy, anh sẽ không có cách nào làm việc được, anh có thể trả lời mấy cái tin nhắn của cô là quá tốt với cô rồi.

Hừm hừm hừm...

Ba xấu xa! Ba tồi tệ!

Ba cứ không quan tâm đến bé Nhung của ba thì bé Nhung của ba sẽ nhanh chóng bị sói xám già tha đi mất, đến lúc đó ba tha hồ mà đau lòng nhé.

Trần Nhạc Nhung khoái trá ngân nga một khúc nhạc ngắn, Quyền Đông Minh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không kềm được nên hỏi: "Nhung Nhung, có chuyện gì mà vui vậy?"

Trần Nhạc Nhung cười cười với anh: "Cùng anh Đông Minh ăn cơm em rất vui."

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người dều khen cái miệng ngọt nào này của cô, những điều này cũng không phải cứ muốn nói là nói được.

Quyền Đông Minh hỏi: "Ăn cơm với anh Đông Minh vui như vậy mà không thấy em ăn gì, từ nãy tới giờ chỉ bận rộn với cái di động. Là không hợp khẩu vị hay sao?"

Thấy cô mải chơi di động, Quyền Đông Minh rất muốn biết, nhưng lại không tiện hỏi cô đang nói chuyện với ai, dù sao hiện tại anh ta vẫn chưa phải là "anh Liệt" của cô, quản cô chặt quá sẽ khiến cô phản đòn, độ tuổi này của cô chính là độ tuổi nổi loạn nhất.

"Bởi vì em đang gửi tin nhắn cho ba của em, báo tin tốt lành cho ông." Trần Nhạc Nhung còn nói: “Anh Đông Minh, cám ơn anh đã làm cho em vui vẻ như vậy!"

Đầu tiên là nói báo tin tốt cho ba, sau đó lại cám ơn anh Đông Minh... Những lời này khó mà khiến cho Quyền Đông Minh không suy nghĩ.

Anh ta nhân cơ hội ngồi xuống cạnh bên Trần Nhạc Nhung, giơ tay về phía vai của cô nhưng còn chưa chạm vào, cô đã mẫn cảm giơ tay chụp lấy tay anh ta, vặn một cái, đau đến mức khiến cho Quyền Đông Minh la lên oai oái: "Nhung Nhung, em làm gì vậy?"

Trần Nhạc Nhung rất muốn cảnh cáo anh ta… không được kêu cô là Nhung Nhung nữa! Không được động vào cô!

Nhưng cô vẫn mím môi nhịn xuống, lỡ như con người này muốn hại anh Liệt của cô thì sao?

Cô không thể đánh rắn động cỏ được.

Cô lập tức bỏ qua cho anh ta rồi cười cười xin lỗi: "Anh Đông Minh, ngại quá, từ nhỏ em đã luyện Taekwondo nên có hơi nhạy cảm một chút.”

"Đúng vậy đúng vậy." Lâm Thiến Thiến ngồi bên kia đang ăn mấy miếng bánh ngọt, hiếm khi để ý tới những chuyện khác ngoài chuyện ăn, liền ra sức gật đầu, phối hợp nói: “Có mấy bạn học sinh nam trong trường tụi em còn bị Nhạc Nhung vặn gãy cả cánh tay nữa cơ.”