Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 675: Tuần trăng mật

"Bà Trần, còn ghen sao?" Annie vừa đi, Trần Việt lập tức nhìn về phía Giang Nhung, cười yếu ớt hỏi.

"Ai ghen chứ? Anh nghĩ là ai cũng hẹp hòi như anh, đều thích ăn giấm sao?" Giang Nhung mới không muốn thừa nhận rằng lúc nãy cô ghen đâu.

Trần Việt cười khẽ: “Không ghen thật à?"

Giang Nhung lắc đầu: “Không."

Trần Việt lại nói: “Vậy thì tốt. Sau này anh cũng không cần cố ý tránh Annie nữa."

Giang Nhung: “Trần Việt, anh dám!"

Trần Việt hài lòng cười: “Bà Trần không cho, ông Trần dĩ nhiên không dám rồi."

Giang Nhung: “..."

Người đàn ông này càng ngày càng xấu rồi!

Cô trừng anh một cái, muốn bước đi, Trần Việt một bước kéo cô lại, ôm vào trong ngực an ủi: “Được rồi, đùa cho em vui một chút thôi, sau này không bắt nạt em nữa."

Giang Nhung nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh còn biết anh đang bắt nạt em."

Thật ra thì, cô cũng không cảm thấy anh đang bắt nạt cô, chỉ là trêu đùa cô thì cũng phải phân trường hợp chứ, da mặt cô không dày.

...

Vào ở khách sạn, là một khách sạn năm sao cao cấp cực kì đặc sắc với chủ đề tuần trăng mật dưới cờ Thịnh Thiên.

Khách sạn toạ lạc ở vùng phụ cận tháp Eiffel của thủ đô Paris, cửa sổ sát đất của căn phòng là nơi tuyệt vời để thưởng thức cảnh đẹp của tháp Eiffel.

Từ cửa sổ nhìn ra xa, có thể thấy tháp Eiffel cùng với người đang đi trên đường, cũng không lỡ trong việc nghỉ ngơi lẫn thưởng thức phong cảnh xinh đẹp.

Trần Việt anh vẫn luôn có một chút bệnh sạch sẽ, khi ăn cơm ở ngoài, anh sẽ dẫn đầu bếp cá nhân theo, đây cũng không phải là chuyện khó làm.

Nhưng khi vào ở một khách sạn bên ngoài, không thể nào mang theo một cái giường được. Vì thế, chỉ cần là khách sạn dưới cờ Thịnh Thiên đều sẽ giữ lại cho tổng giám độc của bọn họ một căn phòng, định kì do chuyên gia xử lí.

Căn phòng mà hôm nay bọn họ vào ở, tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Đi vào phòng, nhìn đồ trang trí, Giang Nhung liền biết, đây cũng là tài sản của nhà chồng cô.

Chỉ là chuyện này gặp nhiều rồi, Giang Nhung cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên.

"Mệt quá, thật là mệt!" Cô đi vào phòng, tức khắc chui vào trong chăn: “Trần Việt, em ngủ một lát, anh đừng làm phiền em."

"Ừ!" Trần Việt cũng đi theo vào phòng, giúp cô cởi áo khoác xuống, kéo chăn ra rồi nhét cô vào trong chăn.

"Trần Việt, chúng ta đừng xa xỉ như vậy có được không? Số tiền này có thể giữ lại để sau này làm của hồi môn cho Nhung cục cưng của chúng ta mà." Giang Nhung vùi đầu vào trong gối, nhỏ giọng thì thầm.

"Ngốc thế, em còn lo lắng sau này anh không có tiền làm của hồi môn cho Nhung cục cưng sao? Sau này Nhung cục cưng của chúng ta lập gia đình, con muốn một toà lâu đài cũng không thành vấn đề." Trần Việt buồn cười xoa đầu Giang Nhung, mới phát hiện chỉ mới mấy phút ngắn ngủi, cô đã ngủ say, câu nói lúc nãy có thể là mê sảng.

"Ngày ngày anh cố gắng kiếm tiền, không phải vì đưa cho Nhung cục cưng làm của hồi môn, mà còn để cho người anh yêu lẫn người thân của anh có một cuộc sống thật tốt." Trần Việt chăm chú nhìn gương mặt lúc ngủ của Giang Nhung, nhẹ giọng nói.

Rất nhiều người đều nói chỉ cần người một nhà bình an, khoẻ mạnh, đoàn viên chính là vui vẻ hạnh phúc, không hề cầu mong quá nhiều tiền bạc vật chất.

Nhưng với Trần Việt, bình an, khoẻ mạnh, hạnh phúc anh đều cần, anh còn muốn cho tất cả những người thân của anh được hưởng thụ đời sống vật chất tốt nhất, hơn nữa anh có năng lực làm được.

Giang Nhung ngủ, nhưng tinh thần của Trần Việt lại tốt vô cùng. Anh liền mở laptop rồi ngồi ngay bên cạnh cô xử lí một ít công việc.

Những năm này, Trần Việt bồi dưỡng không ít người tài. Thế nên khi anh không có thời gian chủ trì toàn cục, những người dưới quyền đó có thể làm mọi chuyện thật hoàn hảo, chưa bao giờ để anh bận tâm, việc anh cần làm chỉ là xử lí một ít văn kiện cần đích thân anh quyết định.

Giang Nhung tỉnh dậy, đã là mấy tiếng sau.

Cô mở mắt ra, cũng không nhìn thấy Trần Việt, cô lại lên tiếng kêu anh, vẫn không có người nào đáp lời.

"Anh ấy có việc nên ra ngoài rồi sao?" Giang Nhung bò dậy rồi đi một vòng từ trong phòng ra ngoài nhà, cũng không thấy Trần Việt, đoán là anh ra ngoài rồi.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, đèn neon đầy màu sắc thắp sáng thành phố mà khắp nơi đều tràn ngập hơi thở lãng mạn này. Tháp Eiffel cũng được thắp sáng, màu của ánh đèn luôn thay đổi, trông cực kì ảo mộng.

Thành phố này rất đẹp cũng rất lãng mạn, đâu đâu cũng có thể thấy cả trai lẫn gái nắm chặt mười ngón tay, bọn họ nở những nụ cười ngọt ngào đến động lòng người.

Mấy năm mất trí nhớ thường ở Milan, nhưng Giang Nhung cũng bởi vì công việc mà tới Paris, nhưng mỗi lần đều tới lui rất vội vàng, nên đều không thể đi dạo thật tốt.

Lần này lại tới thành phố này, Giang Nhung không còn vì công việc mà là đi nghỉ, tâm tình buông lỏng rất nhiều, nên có thể cảm giác được sự lãng mạn của thành phố này.

Quan trọng hơn chính này, lần này bên cạnh cô có Trần Việt đi cùng.

Trần Việt vào nhà, thấy Giang Nhung đang thưởng thức cảnh đêm đến mức gần như mê say, anh đi tới ôm lấy cô từ sau lưng, cúi đầu cà trên mặt cô một cái: “Cảnh đêm còn đẹp mắt hơn chồng em sao?"

Giang Nhung không trả lời. Lúc mới thức dậy, chuyện đầu tiên mà cô làm là tìm anh, là anh không có ở đây, cô mới bị cảnh đêm hấp dẫn ánh nhìn.

Trần Việt hôn lên mặt cô: “Sao?"

Giang Nhung vội vàng né tránh: "Nào có."

Trần Việt nắm cô trở lại: “Vợ, nói cho anh, rốt cuộc là cảnh đêm đẹp mắt, hay là chồng em đẹp mắt?"

"Trần Việt, từ lúc nào mà anh trở nên quan tâm hư danh thế này?" Trước đây, Giang Nhung cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện Trần Việt sẽ đuổi theo hỏi cô vấn đề ngây thơ như thế.

Không, không đúng!

Không phải là vấn đề ngây thơ, mà là anh quá hẹp hòi. Chỉ cần lúc cô ở bên anh, trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô, vì thế anh cũng muốn trong mắt Giang Nhung chỉ có mỗi anh, thế nên anh ăn cả giấm của cảnh đêm.

"Có nói hay không? Hả?" Trần Việt nhẹ nhàng há miệng, cắn lên dái tai của cô, nhẹ nhàng kéo một cái.

"Nhột!" Giang Nhung bị anh cắn rụt cổ một cái, nhưng lại không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Có nói hay không?" Trần Việt cố ý phải có được câu trả lời, nếu không tuyệt đối không bỏ qua cho Giang Nhung, anh chính là một người đàn ông bá đạo như thế đấy.

"Không nói!" Hừ hừ... Anh bảo cô nói cho anh nghe, vậy thì cô phải nói cho anh nghe sao? Cô khăng khăng không nói cho anh nghe, để xem anh dám làm gì cô nào?

Rất nhanh, Trần Việt dùng hành động thực tế nói cho Giang Nhung biết câu trả lời.

Anh chộp giữ lấy Giang Nhung, hơi dùng sức một chút liền đặt cô lên bức tường thuỷ tinh dày.

Giang Nhung sợ hết hồn, giãy giụa: “Trần Việt, đừng làm loạn chứ, ở đây người khác thấy được!"

"Ở đây thì em nhìn được phong cảnh bên ngoài, nhưng mà người bên ngoài không thấy được chúng ta." Theo giọng nói khàn khàn vang lên, nụ hôn như thế lửa của Trần Việt cũng theo sát tới.

Đôi môi mỏng mát lạnh của anh hôn lên đôi môi hồng hào mềm mại của cô, hai người vừa tiếp xúc đã như thiên lôi dẫn động địa hoả, gió nổi mây hiện, giống như sóng biển một cơn lại cao hơn một cơn.

"Trần Việt..." Giang Nhung mềm mại kêu tên Trần Việt, giống như muốn kêu anh vào sâu trong nội tâm của cô.

"Giang Nhung..." Anh ôm cô thật chặt, hôn cô.

Ngay tại lúc này, ánh đèn của tháp Eiffel ở đối diện từ từ thay đổi, xuất hiện mấy chữ rất to - Giang Nhung, anh yêu em!

Bên trái là chữ quốc ngữ, giữa là tiếng Pháp, bên phải là văn bản mới.

Anh đang nói cho cô biết, cũng đang nói cho toàn thế giới, để cho người của toàn thế giới trở thành nhân chứng trong tình yêu của bọn họ.