Chớp mắt, Giang Nhung đã tỉnh dậy được mười ngày.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Trần Việt, tình trạng thể chất và trạng thái tinh thần của cô hồi phục rất tốt.
Hôm qua, bác sĩ đã chính thức tuyên bố rằng Giang Nhung có thể được xuất viện về nhà, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút là được rồi.
Giang Nhung hồi phục và được xuất viện, đó chắc chắn là tin tuyệt vời cho Nhà họ Trần.
Hôm ấy, Mẹ Trần và Trần Tiểu Bích từ sáng sớm đã chuẩn bị cho bữa trưa, đón Giang Nhung về nhà, đồng thời cũng mời bạn bè của Giang Nhung đến nhà tụ họp.
Bạn bè của Giang Nhung ở Mỹ chỉ có cặp vợ chồng Lương Thu Ngân, vì vậy khách đến nhà cũng chỉ là gia đình ba người của họ. Mối quan hệ giữa gia đình của họ và Giang Nhung đương nhiên là thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn rồi, nên cũng có thể coi là một bữa tiệc gia đình.
Mọi người tụ họp náo nhiệt trở thành một gia đình lớn, cũng để xua tan sự mù mờ của quá khứ, hy vọng rằng mỗi ngày sẽ là một ngày tươi đẹp.
Giang Nhung đã nằm trong bệnh viện hơn ba tháng. Ngoại trừ Trần Việt, người lo lắng nhất về tình trạng sức khỏe của Giang Nhung chính là Lương Thu Ngân.
Vào ngày Giang Nhung xảy ra tai nạn, Lương Thu Ngân vẫn trong thời gian ở cữ, ngay khi nghe được tin Giang Nhung gặp tai nạn, cô đã muốn nhảy ra khỏi giường để tìm Giang Nhung. May là có Trình Chí Dũng đã kéo cô lại.
Cuối cùng, Trình Chí Dũng đã phải thuyết phục rất lâu còn nói rõ rằng đã có Trần Việt chăm sóc Giang Nhung nhất định sẽ không xảy ra việc gì, lúc này Linh Thu Ngân mới thôi khăng khăng làm theo ý mình.
Sau đó, khi Giang Nhung nhập viện, bởi vì tình hình rất nghiêm trọng, bác sĩ lo lắng về việc nhiễm vi khuẩn, nên đã không cho nhiều người ngoài đến thăm Giang Nhung.
Do đó, mỗi lần Lương Thu Ngân đến thăm Giang Nhung, cũng chỉ có thể nhìn Giang Nhung từ bên ngoài phòng bệnh, không thể làm gì khác.
Hôm nay Giang Nhung được xuất viện. Lương Thu Ngân vội vã đến bệnh viện để đón Giang Nhung. Lại là Trình Chí Dũng kéo cô lại nói với cô rằng có Trần Việt bên cạnh Giang Nhung, cô có đi cũng vô ích. Cuối cùng, cô phải đi theo Trình Chí Dũng đến Nhà họ Trần trước.
Cái gọi là Nhà họ Trần, đương nhiên là đề cập đến biệt thự của Nhà họ Trần ở Mỹ. Nhiều người đấu tranh cả đời đều không thể có được một ngôi biệt thự như vậy.
Ngay khi Trình Chí Dũng lái xe ô tô đến, một đoàn xe khác cũng đến.
Nói rằng một đoàn xe quả thật không khoa trương, Trần Việt đích thân lái xe đón Giang Nhung trở về, lái xe đi đầu trong đoàn. Theo đằng sau xe của anh là một đoàn xe dài, ít nhất cũng chục chiếc xe, mỗi chiếc đều rất có giá trị.
Trần Việt dừng xe, bước ra khỏi xe trước, rồi đi vòng qua mở cửa sau xe, mời bảo bối của anh Tiểu Nhung Nhung xuống xe.
"Giang Nhung, có đi được không?" Trần Việt muốn bế Giang Nhung lên, nhưng bị Giang Nhung gạt tay ra, cô lặng lẽ liếc anh.
Chưa kể ở đây có rất nhiều người đang nhìn họ, vả lại, cô cũng chả phải bị tàn tật không thể đi lại được, làm sao cô có thể để anh về nhà rồi vẫn phải bế cô.
Trần Việt không bế Giang Nhung nữa, nên anh quay sang bế Tiểu Nhung Nhung của gia đình họ, Tiểu Nhung Nhung dĩ nhiên không bao giờ ghét bố của mình.
"Con nhỏ đáng ghét!" Lương Thu Ngân khóc lóc rồi chạy đến vì phấn khích khi thấy Giang Nhung xuống xe, thực sự là chẳng cần tý hình tượng nào nữa: "Con nhỏ đáng ghét, cậu biết không, cậu có biết đã dọa mình sợ hãi như thế nào không?"
Giang Nhung đã hôn mê trong ba tháng, Lương Thu Ngân đã lo lắng cả ba tháng, ngay cả tâm tư chăm sóc con trai cũng không còn nữa. May mắn thay, Trình Chí Dũng rất chu đáo với cô.
"Thu Ngân, mình xin lỗi!" Thấy Lương Thu Ngân khóc như mưa, cô cũng khóc rồi không ngừng vỗ lưng Lương Thu Ngân an ủi: "Mình không sao rồi, cậu đừng buồn nữa nhé.”
Trong những năm qua, bất kể chuyện gì xảy ra, không chỉ Trần Việt đã luôn ở bên cô, mà cả cô bạn gái tốt nhất là Lương Thu Ngân này cũng luôn ở bên cạnh cô.
Cuộc đời của một người phụ nữ, có một người chồng yêu mình, có một cô con gái đáng yêu và hiểu chuyện, còn có một cô bạn gái hoạn nạn có nhau, đây có thể được coi là một vài điều may mắn lớn trong cuộc sống.
Đó là bởi vì họ đã ở bên cô, nên dù có chuyện gì xảy ra, Giang Nhung mới có thể đứng dậy một lần nữa, mỉm cười và nỗ lực sống tiếp.
"Con nhỏ đáng ghét, sau này cậu phải sống thật tốt, không được khiến mọi người lo lắng về cậu nữa." Lương Thu Ngân nước mắt nước mũi dàn dụa nói.
Có thể được xuất viện, không có nghĩa là sức khỏe của cô ấy giống như người bình thường. Cô đã hôn mê rất lâu sau khi bị chấn thương nghiêm trọng, thể lực của cô còn tệ hơn trước rất nhiều. Ngay khi đến cửa, đã khóc sướt mướt cùng Lương Thu Ngân.
Lông mày của Trần Việt cau lại, Anh không thể kéo Lương Thu Ngân ra, quay lại và nhìn Trình Chí Dũng người đang đứng với vẻ mặt sững sờ bên cạnh.
Trình Chí Dũng đang bế đứa con trai bụ bẫm ba tháng tuổi của mình, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn, anh lập tức hiểu phải làm gì bây giờ.
Anh bước lên vài bước, kéo Lương Thu Ngân ra và nói: "Giang Nhung vừa trở về từ bệnh viện, em đã ôm lấy cô ấy mà khóc. Có phải em còn muốn cô ấy quay lại bệnh viện ở vài ngày hay không hả?"
"Anh đang nói linh tinh gì vậy? Em nhìn thấy bạn ấy bình phục, trong lòng rất vui mà." Lương Thu Ngân quay lại mắng Trình Chí Dũng, vì tiếng hét quá lớn, khiến con trai của Trình Chí Dũng sợ khóc ré lên.
"Con trai, đừng khóc, đừng khóc. Mẹ mắng cha ngu ngốc của con, không phải mắng con đâu." Lương Thu Ngân giành lấy đứa con trai bụ bẫm rồi nhìn chằm chằm vào Trình Chí Dũng một lần nữa.
"Tiểu Thiên Minh bé nhỏ của chúng ta đã lớn thế này rồi sao." Giang Nhung lau nước mắt và nhìn chằm chằm vào cậu bé bụ bẫm trong vòng tay của Lương Thu Ngân, ngưỡng mộ không ngừng: "Thu Ngân, mình có thể ôm thằng bé không.”
Nếu em bé chưa sinh trong bụng vẫn còn, bây giờ chắc đã bảy hoặc tám tháng tuổi rồi, hơn một tháng nữa sẽ được sinh ra.
Nếu là một cậu bé, sinh ra sẽ được như Tiểu Thiên Minh, một cậu bé trắng trẻo bụ bẫm.
Nghĩ đến đứa con đã mất của cô, ánh mắt của Giang Nhung mờ nhạt đi rất nhiều, trong lòng thắt lại. Cô vẫn có thể có một đứa con cùng với Trần Việt được chứ?
"Đương nhiên là được!" Lương Thu Ngân vừa nói vừa trao đứa trẻ cho Giang Nhung, nhưng vừa bồng em bé tới tay của Giang Nhung, cô lại dừng lại.
Cơ thể của Giang Nhung vừa mới trở nên khỏe hơn, cậu ấy có thể không đủ sức để ôm nhóc con bụ bẩm Tiểu Thiên Minh này, cô nói: "Nhung Nhung, chúng mình cứ từ từ thôi nhé. Nhóc con này chỉ mới ba tháng tuổi, nhưng đã nặng hai mươi cân rồi. Bác sĩ đều nói nó đang bị thừa cân.”
"Mẹ ơi, Nhung Nhung ở đây mà." Tiểu Nhung Nhung nhận được chỉ dẫn từ cha mình chạy đến kịp lúc để chen vào giữa mẹ và dì Thu Ngân.
Con vẫn ở đây mà. Làm sao mẹ có thể ôm nhóc bụ bẫm kia chứ, nhóc bụ bẫm kia trông không xinh như con, mẹ có muốn ôm thì cũng phải ôm con mới phải.
Quan trọng hơn là, bố dường như không muốn để mẹ ôm nhóc con bụ bẫm.
Tiểu Nhung Nhung chỉ nghĩ đơn giản rằng cha cô cũng giống như mình, không muốn sự chú ý của mẹ dành cho những đứa trẻ khác. Thực ra, Trần Việt chỉ đơn giản lo lắng sợ Giang Nhung mệt.
Giang Nhung có mối quan hệ sâu sắc với Lương Thu Ngân. Nếu anh ấy trực tiếp đứng ra ngăn cản, Giang Nhung sẽ không nghe. Người thích hợp nhất là Tiểu Nhung Nhung của gia đình họ.
"Tiểu Nhung Nhung của gia đình ta thực sự là một lọ giấm nhỏ mà!" Giang Nhung mỉm cười rồi xoa mặt Tiểu Nhung Nhung, lại nói: "Chúng ta đừng đứng ở bên ngoài nữa, vào nhà trước nào."