Bởi vì có anh nên em mới có điểm tựa để tùy hứng.
Bước ra khỏi bệnh viện, bên tai Giang Nhung vẫn còn vang vọng lời nói của Lương Thu Ngân nói với Trình Chí Dũng.
Bởi vì trên thế giới này có anh, có anh nhường em, chiều chuộng em nên em mới có thể tự do thể hiện bản tính của mình, làm một bản thân chân thật nhất.
Có lẽ đây là câu nói chính xác nhất để miêu tả tình trạng giữa Lương Thu Ngân và Trình Chí Dũng.
Trước kia, Giang Nhung thường nghe người ta nói: Năm trăm năm tu hành ở kiếp trước mới đổi lại được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này.
Giữa biển người rộng lớn, hai con người có thể gặp nhau, hơn nữa lại trở thành vợ chồng, vậy kiếp trước họ đã tu hành bao nhiêu lần năm trăm năm, mới đổi lại được duyên cùng chung chăn gối, nắm tay nhau đi đến bạc đầu ở kiếp này?
Giang Nhung đoán rằng, nhất định kiếp trước cô đã cứu được cả dải Ngân Hà nên kiếp này mới có thể gặp được Trần Việt, hơn nữa còn trở thành vợ anh.
Lương Thu Ngân có Trình Chí Dũng. Trình Chí Dũng có thể chịu đựng được tất cả mọi khuyết điểm và sự tùy hứng của cô ấy nên cô ấy mới nói vì có Trình Chí Dũng nên bản thân mới dám tùy hứng như vậy.
Nhìn lại bản thân mình, đâu phải Trần Việt không yêu chiều cô đến mức không có giới hạn chứ? Anh cho cô mọi thứ, ngay cả cô bất ngờ đòi ly hôn, anh cũng theo cô.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện ly hôn, Giang Nhung đều hối hận không thôi. Cô đã làm tổn thương Trần Việt, sau này cô phải nỗ lực bù đắp, nhất định không thể lại khiến anh chịu tổn thương được.
Đang nghĩ đến Trần Việt, Giang Nhung vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Việt đang đứng ở trên nền tuyết, nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt anh chăm chú và tràn đầy dịu dàng, dường như không thứ gì có thể lọt vào mắt anh, chỉ có mình cô thôi.
Lương Thu Ngân sinh con, nhất định Giang Nhung sẽ muốn đến bệnh viện thăm, Trần Việt không nhiều lời mà lái xe đưa cô tới đây luôn.
Chỉ là anh không vào bên trong bệnh viện với cô mà đưa Tiểu Nhung Nhung sang quán cà phê bên cạnh bệnh viện ngồi chờ cô.
Rời khỏi chỗ Lương Thu Ngân, Giang Nhung liền nhắn tin cho Trần Việt nên cô vừa mới đi đến cửa bệnh viện, Trần Việt đã đứng ở bên ngoài chờ cô.
“Nhung bảo bối đâu rồi?” Chỉ có một mình Trần Việt đứng trong tuyết trắng, Giang Nhung không nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung, hơn nữa cô lại có chút không dám đối diện với ánh mắt nóng rực của anh nên lập tức nói sang chuyện khác.
“Con bé ngủ rồi.” Trần Việt chỉ ghế sau xe, Tiểu Nhung Nhung đang thoải mái nằm ở ghế sau.
Cha và mẹ đã hòa hảo, tâm trạng của Tiểu Nhung Nhung trở nên thoải mái. Con bé có thể ăn, có thể nhảy nhót và còn có thể ngủ, lại la hét nói muốn nhanh chóng trưởng thành để đi tìm anh trai Liệt của con bé.
Tiểu Nhung Nhung nhỏ tuổi nhưng lại luôn cố chấp với anh Liệt, sự kiên trì mà ở lứa tuổi này khó có được.
“Đã thăm xong rồi?” Trần Việt nói tiếp.
Xa xa nhìn thấy Giang Nhung ra khỏi cửa bệnh viện, Trần Việt liền đặt Tiểu Nhung Nhung nằm xuống, xuống xe mở cửa giúp cho Giang Nhung để cô lên xe.
Giang Nhung lại đứng yên không động đậy, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn anh.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trên mặt Trần Việt lộ vẻ lo lắng.
Chỉ vì chút hành động khác thường của mình mà Trần Việt đã lo lắng như vậy. Vừa nghĩ vậy, Giang Nhung liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sự để tâm của Trần Việt đối với cô, tất cả mọi người, bao gồm cả kẻ địch của bọn họ, Diệp Diệc Thâm cũng đều nhìn thấy rõ, duy chỉ có mình cô không hiểu.
Diệp Diệc Thâm uy hiếp cô rời khỏi Trần Việt, chính là lợi dụng cô để đả kích Trần Việt, vậy mà cô lại trúng phải gian kế của Diệp Diệc Thâm mà đề nghị ly hôn với Trần Việt, khiến cho anh bị tổn thương sâu sắc như vậy.
Rõ ràng Trần Việt là người mà cả đời này cô không muốn tổn thương, nhưng lại vì cô ngốc nghếch không nhìn rõ thế cục nên mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Lúc trước Trần Việt bỗng dưng nghe thấy cô nói muốn ly hôn, nhất định trái tim của anh cũng rất đau, nhưng cô lại cho rằng Trần Việt không chờ nổi nữa mà muốn rời khỏi cô.
Trong giọng nói của Giang Nhung lộ ra âm mũi: “Trần Việt…”
Trần Việt nhướng mày, lo lắng nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Em xin lỗi!” Cô lại nói.
“Giang Nhung, em lại muốn làm gì?” Vừa nghe thấy ba chữ "Em xin lỗi" của Giang Nhung, ánh mắt Trần Việt bỗng chốc trầm xuống, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
“Chỉ là em muốn nói câu xin lỗi với anh thôi!” Cô đã nợ anh quá nhiều, quá nhiều lời xin lỗi, muốn nói xong hết ngần ấy câu, đoán chừng chắc cả buổi chiều cũng là không đủ, nhưng cô không thể không nói.
“Giang Nhung, anh đã nói với em rồi, nếu em còn dám làm bừa, có chuyện lại không thương lượng với anh, anh sẽ khiến em phải nhận hậu quả.” Vừa tàn nhẫn nói ra lời này, Trần Việt vừa nắm chặt tay cô.
“Trần Việt, không đâu!” Giang Nhung chớp chớp mắt, ép nước mắt của sự cảm động trong mắt trở về, đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ: “Sau này em sẽ nghe theo anh.”
“Giang Nhung, nhớ kỹ lời mà anh đã nói với em.” Trần Việt thuận thế ôm Giang Nhung vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Tuyết lớn vẫn tiếp tục rơi, nhưng hôm nay Giang Nhung không hề cảm thấy lạnh chút nào, bởi vì bên cạnh cô có Trần Việt.
Có anh ở bên cạnh cô, cho dù thời tiết có lạnh thế nào đi nữa thì cũng chẳng là gì với cô cả.
Hơi ấm của Trần Việt đủ để sưởi ấm trái tim cô.
Sau khi lên xe, Tiểu Nhung Nhung ngủ hồi lâu chợt lười biếng xoay người, chớp chớp mắt rồi tỉnh lại.
“Nhung bảo bối, con tỉnh rồi à.” Giang Nhung bế cô bé lên ôm vào lòng.
“Mẹ, Nhung Nhung vừa mơ thấy anh Liệt.” Tiểu Nhung Nhung xoa mắt, chu cái miệng nhỏ mềm mại hồng hồng lên nói.
“Ồ! Nhung Nhung mơ thấy anh trai Liệt?” Lại lần nữa nghe thấy Tiểu Nhung Nhung nhắc tới Liệt, trái tim Giang Nhung đau xót.
“Anh Liệt nói với Nhung Nhung, bảo Nhung Nhung mau trưởng thành. Nhung Nhung trưởng thành là có thể được gặp anh ấy rồi.” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to nhìn Giang Nhung: “Mẹ, lúc nào Nhung Nhung mới có thể trưởng thành?”
“Nhung Nhung vẫn đang lớn lên mỗi ngày, chỉ là không đủ rõ ràng. Đợi mấy năm nữa, Nhung Nhung xem lại ảnh chụp của mình mấy năm trước sẽ cảm thấy mình là một cô bé đã lớn.” Người trả lời chính là Trần Việt đang lái xe, anh vẫn luôn ngắm nhìn vợ và con gái ngồi ở phía sau thông qua kính chiếu hậu.
“Nhung Nhung đang lớn lên mỗi ngày sao?” Tiểu Nhung Nhung giơ lên tay lên nhìn, lại sờ sờ khuôn mặt mình, nghiêm túc kiểm tra xem rốt cuộc bản thân có đang lớn lên hay không.
“Nếu Nhung Nhung không tin, hay là để mẹ mở ảnh của con trong điện thoại của ba cho con xem nhé, xem xem con có lớn lên hay không?”
“Mẹ, Nhung Nhung muốn xem.” Tiểu Nhung Nhung vui vẻ nói.
“Được, mẹ mở cho Nhung Nhung xem.” Giang Nhung cầm lấy điện thoại từ tay Trần Việt, ấn vào nút home thì điện thoại hiện lên thông báo phải nhập mật mã.
Giang Nhung vẫn luôn rất tin tưởng Trần Việt nên trước nay đều không thói quen dùng điện thoại của anh. Bây giờ đột nhiên anh đưa điện thoại anh cho cô, nhất thời cô cũng không biết mật mã.
Cô mở miệng định hỏi nhưng đồng thời cũng lại nghĩ tới dãy số 131224. Cô thử nhập vào, quả nhiên điện thoại lập tức mở khóa.
Sau khi mở khóa, Giang Nhung lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Việt, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh thông qua kính chiếu hậu.
Anh không nói mật mã cho cô mà đã để cô tự mở điện thoại anh, bởi vậy nên trong nhận thức của anh, đương nhiên là cô biết tất cả mọi mật mã của mình.
Trái tim của Giang Nhung vì hành động này của Trần Việt mà vô cùng cảm động.
“Mẹ mau mở ảnh chụp đi!” Tiểu Nhung Nhung gấp gáp muốn xem ảnh mình hồi còn bé để so sánh xem liệu có phải mình đã lớn lên rồi hay không?
Đúng lúc này, chiếc xe đột ngột quẹo rẽ, cơ thể Giang Nhung đổ sang bên trái, Tiểu Nhung Nhung đang ngồi trên ghế trẻ em cũng ngả nghiêng sang bên trái, cũng may là đã thắt chặt dây an toàn, nếu không có lẽ con bé đã bị văng ra khỏi cửa xe rồi.