"Trần Việt, đừng......"
Giang Nhung theo bản năng vươn tay bắt lấy Trần Việt đang xoay người muốn đi, cô cầm chặt lấy góc áo của anh.
Đừng tàn nhẫn như vậy, đừng đem tiểu Nhung Nhung ở bên cạnh cô đi trong lúc cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Tiểu Nhung Nhung chính là động lực lớn nhất giúp cô tiếp tục tiến về phía trước, cô đã mất đi anh rồi, xin đừng để cô mất đi cả đứa con của hai người nữa.
Xin anh!
Van xin anh!
Lời nói đã đến bờ môi, nhưng lại bị Giang Nhung mạnh mẽ nuốt vào trong.
Trần Việt nói rất đúng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cô không có tư cách yêu cầu anh để đứa con lại bên cạnh cô.
Năm đó, lúc tiểu Nhung Nhung ở trong bụng cô, cô không có khả năng bảo vệ tiểu Nhung Nhung, để người ta mổ bụng bắt tiểu Nhung Nhung vẫn chưa đủ tháng ra khỏi bụng cô, khiến tiểu Nhung Nhung trở thành một đứa bé sinh non.
Nếu như không có sự cẩn thận chăm sóc của Trần Việt, có lẽ tiểu Nhung Nhung chưa đủ tháng đã bị người ta bắt ra khỏi bụng mẹ, đã biến mất khỏi thế giới này từ vài năm trước rồi.
Sau đó, Giang Nhung mất trí nhớ ngay cả mình là ai cũng không biết, càng đừng nói tới biết con gái của mình là ai.
Trong thời gian hơn ba năm đó, là một tay Trần Việt nuôi dưỡng tiểu Nhung Nhung lớn lên, trở thành một đứa con vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như bây giờ.
Trần Việt cưng chiều con gái, tiểu Nhung Nhung lại không thể rời khỏi ba, ba con bọn họ ai cũng không thể rời khỏi ai...... Giữa ba người, cô mới chính là người dư thừa nhất.
Nghĩ đến những chuyện này, Giang Nhung chậm rãi buông ra bàn tay đang nắm chặt góc áo của Trần Việt, từ từ buông xuống, cuối cùng yếu ớt nói một tiếng: "Xin lỗi!"
Cô xin lỗi tiểu Nhung Nhung, bởi vì cô chưa một ngày làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Cô xin lỗi Trần Việt, bởi vì từ trước đến giờ cô đều không phải một người vợ tốt.
"Xin lỗi?" Giang Nhung nhẹ buông tay, Trần Việt biết cô đã buông bỏ rồi, anh đứng trước cô, âm u nhìn cô nói: "Em xin lỗi ai? Vì sao em lại muốn nói xin lỗi?"
Giang Nhung lắc lắc đầu, vẫn chỉ nói một câu: "Xin lỗi!"
Trần Việt nắm lấy vai cô, khàn giọng quát: "Giang Nhung, anh đang hỏi em, trả lời anh."
"Em không biết!" Cô không muốn giải thích, cô đã không làm tròn bổn phận, có giải thích cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
"Em......" Cô không còn gì để nói nữa, Trần Việt cũng không thể nói gì hơn, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy bả vai cô, chợt cười lạnh một tiếng.
"Hai người đi đi." Giang Nhung dùng tất cả sức lực nói ra một câu như vậy, những lời này vừa ra khỏi miệng, cô lập tức quay lưng đi, cô không muốn để Trần Việt nhìn thấy nước mắt của cô, không muốn Trần Việt nhìn thấy dáng vẻ bất lực của mình.
Chết tiệt!
Cô vẫn là cái gì cũng không bằng lòng nói.
“Được, bây giờ bọn anh đi, sau này anh sẽ không xuất hiện để em xuất hiện trong tầm mắt của hai ba con anh nữa."
Trần Việt nắm chặt tay đến nhỏ máu, nhịn rồi lại nhịn, sau đó xoay người ôm tiểu Nhung Nhung đã bị dọa sợ nhanh chóng rời khỏi.
Giang Nhung nghe thấy âm thanh ở sau lưng, biết bọn họ đã rời khỏi, thần kinh đang buộc chặt của cô chợt thả lỏng, cả người mệt mỏi trượt xuống theo vách tường rồi ngồi bệt dưới đất, nước mắt giống như trân châu bị cắt đứt không ngừng rơi xuống.
Trái tim, vì sao lại đau như vậy?
Đau đến mức chỉ cần hô hấp một chút cũng giống như có một lưỡi dao sắc bén đang cắm mạnh vào tim cô, giống như không còn một chút động lực để cô có thể tiếp tục tiến lên nữa.
Trước đó vài ngày, cô còn nói với mình, thế giới này, thiếu đi một người thì trái đất vẫn sẽ quay, mỗi ngày cũng đều sống như vậy.
Nhưng ngay lúc này, cô lại cảm nhận được, bởi vì ba con bọn họ rời đi mà thế giới của cô dừng lại, khiến cô chôn vùi trong một thế giới tối tăm mãi mãi không thể thoát ra.
Thế giới tối tăm!
Cô đã từng rất quen thuộc với thế giới tối tăm này.
Cô đã từng sống ở trong thế giới tối tăm này rất nhiều năm.
Sáng mỗi ngày, cô đi làm kiếm tiền giống như rất nhiều rất nhiều người bình thường, trôi qua một ngày rất bình thường.
Vừa đến đêm khuya tĩnh mịch, cô giống như bước vào một thế giới khác.
Một nơi không có ánh sáng, chỉ có tối tăm và đẫm máu, nơi đó có rất nhiều ma quỷ, bọn họ luôn há to miệng chờ cô không cẩn thận sẽ rơi vào trong miệng bọn họ, sau đó sẽ nuốt chửng cô.
Đã bao nhiêu đêm, cô giãy dụa ở thế giới tối tăm bên trong cơn ác mộng đó, không tìm thấy lối ra, chỉ có hoang mang và sợ hãi.
Reng reng reng…..
Điện thoại đặt trên bàn làm việc chợt rung lên.
Nghe thấy âm thanh, Giang Nhung giống như nhìn thấy một tia sáng, có phải Trần Việt muốn trả tiểu Nhung Nhung lại cho cô không?
Nghĩ tới khả năng này, Giang Nhung nâng tay lau nước mắt, lăn lộn đứng dậy quơ lấy điện thoại, kích động nói: "A lô?"
"Giang Nhung, là tôi!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông.
Cho dù cách một cái điện thoại, Giang Nhung cũng có thể cảm giác được sự vui vẻ của đối phương, đến nỗi cô còn phảng phất có thể tưởng tượng ra người ở đầu bên kia đang cong môi cười khẽ.
"Anh, anh còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Nghe thấy giọng nói đó, Giang Nhung sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, quên luôn cả đau lòng.
Là Diệp Diệc Thâm!
Là anh ta!
Sau khi cô đến New York đã thay đổi số điện thoại rồi.
Sao Diệp Diệc Thâm lại lấy được số điện thoại mới của cô?
Chẳng lẽ cô vẫn đang bị anh ta theo dõi?
Càng nghĩ càng sợ hãi, Giang Nhung chỉ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng cô, cô quay đầu lại nhìn, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Lâu rồi không liên lạc, chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại chào hỏi cô, hỏi xem gần đây cô sống tốt không? Đứa nhỏ trong bụng vẫn ổn chứ?"
Diệp Diệc Thâm không nhanh không chậm nói, giống như bọn họ là bạn cũ đã lâu không gặp, gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm việc thường ngày, tùy tiện nói chuyện phiếm một chút vậy.
Diệp Diệc Thâm nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ mà anh ta nói ra khi Giang Nhung nghe vào tai đều biến thành những nốt nhạc khiến người ta run như cầy sấy.
"Diệp Diệc Thâm, tôi đã làm theo những gì anh muốn, xin anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa." Diệp Diệc Thâm đặc biệt nhắc tới đứa bé trong bụng cô, Giang Nhung theo bản năng vỗ về bụng.
Đứa bé của cô đã bốn tháng rồi, bụng hơi nhô lên, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được máy thai, khiến cô càng thêm hiểu rõ, trong bụng cô còn mang theo một sinh mệnh mới.
Đúng vậy, cô đã không còn Trần Việt, đã không còn tiểu Nhung Nhung, nhưng cô vẫn còn có đứa bé trong bụng...... Lần này cô chắc chắn sẽ bảo vệ con của mình thật tốt, không để cho bất cứ kẻ nào làm hại đến cô, cô nhất định phải làm một người mẹ đủ tư cách.
"Làm phiền cái gì chứ, tôi chỉ muốn quan tâm cô một chút, xem thử cô sống tốt không thôi?" Giọng nói bên kia điện thoại vẫn không nhanh không chậm như trước.
"Tôi rất tốt, không cần anh quan tâm." Giang Nhung nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Diệc Thâm nói: "Nghe thấy cô rất tốt thì tôi yên tâm rồi."
Giang Nhung tức giận nói: "Diệp Diệc Thâm, cuối cùng anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm gì à? Cô sẽ biết tôi muốn làm gì nhanh thôi." Diệp Diệc Thâm cười khẽ một tiếng: "Giang Nhung, cô dưỡng thai cho tốt, tôi cúp điện thoại đây."
Nói xong, Diệp Diệc Thâm thật sự cúp điện thoại, cũng không dây dưa gì nhiều.