Chiến Niệm Bắc nhớ tới vẻ mặt Trần Việt ăn sạch mình thì trong lòng cũng như bốc lửa, nhưng ai bảo Trần Việt lại là cháu trai của anh chứ, anh chỉ có thể nhịn.
"Ngược lại, em thấy anh trai đầu gỗ của em sau khi gặp chị dâu thì mới thay đổi..." Trần Tiểu Bích đã leo lên người Chiến Niệm Bắc: "Nhưng dù thay đổi thế nào thì cũng đều không quan trọng, chỉ cần hai người bọn họ không thật sự ly hôn thì tim em cũng có thể yên ổn trở về trong lồng ngực rồi."
"Anh nói này Trần Tiểu Bích, từ khi nào em lại có tâm lòng của người mẹ như vậy?" Trong ấn tượng của Chiến Niệm Bắc, nha đầu Trần Tiểu Bích này tuyệt đối không phải người hiểu chuyện như thế.
"Cút đi!" Trần Tiểu Bích nhấc chân đạp anh một cái: "Hôm nay em còn có một cảnh phim phải quay, em đi trước đây."
Cô vừa mới cất bước, Chiến Niệm Bắc kéo tay cô trở lại, anh nhìn cô, trong mắt đều là ánh nhìn dịu dàng mà trước nay cô chưa từng thấy.
Trần Tiểu Bích nhìn ánh mắt của anh, trái tim không thể kiềm chế ngày càng đập nhanh hơn.
Thật là đáng chết!
Tên đàn ông xấu xa này, anh cũng không phải không biết cô thích anh đến mức nào!
Anh nhìn cô với ánh mắt thế này, khiến cô chỉ hận không thể nhào vào anh, làm gì còn tâm trí mà đi quay chụp nữa.
Trần Tiểu Bích nghĩ lung tung một hồi, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, mặt đã nóng lên.
Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, làm xong cô còn có thời gian trở về quay tiếp.
"Trần Tiểu Bích, sắp xếp thời gian đi, chúng ta đi đăng ký kết hôn!" Trần Tiểu Bích đợi hồi lâu, Chiến Niệm Bắc nói một câu như vậy.
"Chiến Niệm Bắc, con mẹ nó, anh thế này là đang cầu hôn em đấy à?" Người đàn ông này, đúng là nằm mơ, muốn dùng một câu như vậy để cô gả cho anh, anh đi nằm mơ tiếp đi... Nhưng, nhưng, Trần Tiểu Bích thật sự muốn nhận lời.
Khiến anh thích cô, chiếm giữ vị trí của bà Chiến... Đó không phải là điều mà cô vẫn luôn mong mỏi khát vọng sao.
Hiện giờ Chiến Niệm Bắc đã lên tiếng rồi, cô có lý do gì để từ chối?
Đương nhiên, cô không tìm được bất kỳ lý do gì để từ chối, cho nên đồng ý với anh, sau này dùng thân phận bà Chiến để ở bên anh.
"Em..." Đồng ý với anh, Trần Tiểu Bích còn chưa nói ra ba chữ đó thì lại nghe Chiến Niệm Bắc nói: "Anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, đừng coi là thật!"
"Hả!" Trần Tiểu Bích đá thẳng về phía bộ vị trọng yếu của anh, tâm trạng đang tốt thì lại bị tên khốn kiếp xấu xa này phá hỏng rồi.
Chiến Niệm Bắc né nhẹ sang một bên, tránh được cú đá của Trần Tiểu Bích, thuận thế ôm cô vào lòng, điên cuồng hôn cô.
Trần Tiểu Bích trợn to hai mắt, phát ra tiếng ô ô bất mãn, mở miệng cắn tên khốn kiếp xấu xa này một phát.
Thành phố B, club Ánh Sao.
Một người đàn ông trung niên đi vào cửa lớn, không cần phục vụ dẫn đường, quen thuộc đi tới phòng VIP của club Ánh Sao.
Ông ta nhìn cửa phòng, không gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn: "Cậu chủ, kế hoạch chuyển Giang Nhung đi ở Giang Bắc của chúng ta thất bại rồi."
Diệp Diệc Thâm nghe lời của người đàn ông trung niên, bỗng dưng quay đầu, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn: "Ông nói cái gì?"
Người đàn ông trung niên kia vội vàng giải thích: "Trước đó tất cả đều xảy ra như anh dự liệu. Giang Nhung và Trần Việt ly hôn, Trần Việt đưa hai mẹ con họ đi... Chúng tôi cũng đã theo sắp xếp của anh, cho người đến chỗ xe của bọn họ, thu hút sự chú ý của Trần Việt. Tất cả những chuyện này đều tiến hành theo dự đoán, thế nhưng..."
Nói đến đây, người đàn ông trung niên ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Diệc Thâm, thấy sắc mặt của anh ta thâm trầm thì không dám nói tiếp nữa.
"Nhưng cái gì?" Vẻ mặt và giọng điệu của Diệp Diệc Thâm đã bình tĩnh hơn nhiều, bây giờ vẫn còn nhiều thời gian, chưa đến cuối cùng ai biết được là hươu chết về tay ai.
Thế nhưng anh ta biết, ai sốt ruột thì tỷ lệ thắng của người đó sẽ thấp hơn một chút, cho nên anh ta phải bình tĩnh, không thể để kẻ địch vẫn chưa đánh tới mà bản thân đã tự loạn trận tuyến.
Người đàn ông trung niên nói: "Nhưng chúng tôi không ngờ Chiến Niệm Bắc lại đến sân bay, không những vậy còn điều một chi bộ đội đặc chủng đến mai phục trong phi trường. Toàn bộ đám người của chúng ta đều đã bị bắt, không ai chạy thoát. Đám người Giang Nhung đã thuận lợi lên máy bay đi New York rồi."
"Chiến Niệm Bắc mang bộ đội đặc chủng đến bắt người của chúng ta rồi?" Diệp Diệc Thâm cười lạnh: "Xem ra trong lòng Trần Việt, Giang Nhung còn quan trọng hơn rất nhiều."
Theo như lời thuộc hạ của anh ta, những chuyện khác đều phát triển trong lòng bàn tay của anh ta, chỉ không ngờ rằng Trần Việt lại để Chiến Niệm Bắc tự mình đi tiễn người, không những vậy còn điều một đội bộ đội đặc chủng đến.
Trong quân giới, không có ai là không biết năng lực thực chiến cực mạnh của Chiến Niệm Bắc quân khu Giang Bắc, tuyệt đối không ngờ rằng anh ta lại đưa đội bộ đội đặc chủng mạnh như vậy đến để bảo vệ một người phụ nữ.
Chính là điều bọn họ không ngờ tới, như vậy cũng có thể chứng minh, trong lòng Trần Việt, Giang Nhung còn quan trọng hơn so với những gi bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Diệp Diệc Thâm lại càng thêm chắc chắn, Giang Nhung chính là vũ khí quan trọng nhất để anh ta đối phó với Trần Việt. Vũ khí quan trọng như vậy, anh ta nhất định phải đoạt được, bất kể phải trả giá thế nào.
Người đàn ông trung niên thấy Diệp Diệc Thâm đã tỉnh táo hơn nhiều thì nói tiếp: "Cậu chủ, kế hoạch chặn người ở sân bay Giang Bắc thất bại, tôi đã sai người ở bên New York chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Sào huyệt của Thịnh Thiên ở bên Mỹ, mặc dù trụ sở chính của bọn chúng đã chuyển đến Giang Bắc, người nhà họ Trần cũng trở về Giang Bắc định cư, thế nhưng ông đừng quên, thế lực của bọn chúng ở Mỹ tuyệt đối không yếu hơn ở Giang Bắc."
Đây chính là nguyên nhân mà dù Diệp Diệc Thâm biết rất rõ, Giang Bắc là nơi tập trung thế lực của hai nhà Trần Chiến nhưng vẫn sai người đi chặn cướp Giang Nhung.
Bởi vì anh ta biết, bắt Giang Nhung ở Giang Bắc hay New York đều khó như nhau, cho nên thay vì phải ra tay ở xa như vậy thì không bằng bắt người ngay dưới mắt Trần Việt, cũng coi như là cho Trần Việt một bài học.
Một khi Giang Nhung đến New York, thế lực của nhà họ Trần ở bên kia cũng rất mạnh, Diệp Diệc Thâm muốn cướp người cũng không dễ dàng.
"Cậu chủ yên tâm, người bên kia mà chúng tôi chọn đều là những thuộc hạ điêu luyện nhất, bên kia không có quân đội của Chiến Niệm Bắc bảo vệ, xem ra Trần Việt cũng không ngờ chúng ta sẽ lại ra tay với bọn họ, chúng ta vẫn có thể khiến anh ta không kịp trở tay..."
"Không kịp trở tay?" Diệp Diệc Thâm ngắt lời người đàn ông trung niên, hơi tức giận: "Ông nghĩ đầu óc Trần Việt cũng đơn giản như ông?"
Người đàn ông trung niên: "Cậu chủ, tôi..."
Diệp Diệc Thâm nói tiếp: "Bên Giang Bắc, Trần Việt để Chiến Niệm Bắc tự mình dẫn người đến tiễn bọn họ đi. Bên Mỹ, nhất định anh ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi."
"Là do thuộc hạ nghĩ quá đơn giản, bây giờ tôi sẽ đi sai người chuẩn bị một ít nhân thủ, để bọn họ tìm cách cướp người trước khi người của Trần Việt đón được Giang Nhung."
"Giao phó tất cả mọi chuyện lại một lần nữa cho rõ ràng, tiếp theo chúng ta phải toàn lực ứng phó với sự chuẩn bị của Trần Việt, người đàn ông kia quá khó đối phó rồi." Mọi chuyện cũng chưa hoàn toàn phát triển giống như những gì anh ta dự tính, ngẫm lại đúng là nhức đầu.
Chẳng qua ít nhất, anh đã thắng bước đầu tiên rồi.
Trần Việt không cho phép anh ta rời khỏi Giang Bắc, thế nhưng anh đã dễ dàng rời khỏi rồi, hiện nay anh đang ở thành phố B, chính là nơi thế lực nhà họ Diệp bọn họ lớn nhất.