Buổi chiều, sau khi cô gặp mặt Trần Việt ở trong căn phòng thì, không thấy anh xuất hiện thêm nữa.
Anh vẫn “quan tâm” để lại căn phòng này cho Giang Nhung, đồng thời cũng không ngăn cản Giang Nhung tiếp xúc với Tiểu Nhung Nhung.
Vì vậy tối hôm đó, cô dẫn Tiểu Nhung Nhung ngủ cùng với mình trong phòng ngủ chính.
Buổi chiều, Tiểu Nhung Nhung đã ngủ một giấc rồi, cho nên buổi tối cô bé vẫn chưa đi ngủ sớm, lôi kéo Giang Nhung hỏi đông hỏi tây, cũng sắp hỏi đến mười vạn câu hỏi vì sao rồi.
Mặc dù Tiểu Nhung Nhung hỏi rất nhiều vấn đề, thế nhưng Giang Nhung không hề có một chút vẻ thiếu kiên nhẫn, Tiểu Nhung Nhung hỏi cái gì thì cô sẽ dùng trái tim để trả lời.
Buổi tối hôm nay là lần cuối cùng hai mẹ con bọn họ được ngủ cùng nhau, sau này cô sẽ không thể tiếp tục ôm cơ thể bé nhỏ, vô cùng mềm mại của Tiểu Nhung Nhung để ngủ nữa, vì vậy cô rất quý trọng từng giây từng phút khi ở cùng Tiểu Nhung Nhung.
“Mẹ ơi, đến khi nào thì Nhung Nhung có thể trưởng thành ạ?” Vấn đề này vẫn luôn là vấn đề mà Tiểu Nhung Nhung quan tâm nhất, cho dù mí mắt đã sắp dính vào nhau rồi thế nhưng cô bé vẫn không quên hỏi mẹ của mình.
Giang Nhung ôm cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần mỗi ngày Nhung Nhung đều phải ăn thật nhiều cơm, không kén ăn, cân bằng dinh dưỡng, vậy thì Nhung Nhung sẽ trưởng thành rất nhanh.”
“Nhung Nhung phải nhanh trưởng thành…” Sau khi bé trưởng thành, bé có thể đi tìm anh Liệt, sau đó có thể chăm sóc cho mẹ, không để mẹ tiếp tục đau lòng khổ sở nữa.
“Ừ. Bảo bối của mẹ sẽ lớn rất nhanh.” Giang Nhung nhìn thấy Tiểu Nhung Nhung đã tiến vào giấc mơ đẹp, cô xoa xoa hai má trắng mịn của Tiểu Nhung Nhung, lại tìm điện thoại đặt trên tủ đầu giường chụp Tiểu Nhung Nhung một tấm hình.
Mấy ngày nay, cô đã chụp Tiểu Nhung Nhung rất nhiều bức ảnh và một ít video, sau này những lúc cô nhớ con gái, cô có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào.
Xem hết tất cả các bức ảnh trong điện thoại, tấm cuối cùng là ảnh của Trần Việt, đó là lúc anh đang ngủ vào buổi tối hôm trước, cô đã lén chụp được.
Trần Việt rất ít chụp ảnh, vì vậy trong điện thoại của Giang Nhung không có một bức ảnh nào của anh, đây là bức ảnh duy nhất.
Chỉ có điều vậy cũng còn may, chí ít là cô vẫn còn giữ lại một tấm, cũng không phải là không có.
Buổi tối hôm đó, Giang Nhung không hề chợp mắt, một đêm dài đằng đẵng, thế nhưng đối với cô mà nói, nó lại trôi qua rất nhanh.
Cô hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, như vậy thì mối quan hệ vợ chồng giữa cô và Trần Việt cũng có thể duy trì thêm một lúc.
Thế nhưng, mọi thứ trên thế giới này chính là như vậy, vẫn luôn đi ngược lại những gì người khác mong muốn, bạn muốn nó trôi qua chậm một chút thì nó lại trôi qua rất nhanh.
Một đêm thức trắng thế nhưng tinh thần của Giang Nhung lại rất tốt.
Cô đã thức dậy từ rất sớm, tắm rửa thay một bộ quần áo thật đẹp, trang điểm thật xinh… Cô phải đi tới tòa án nhân dân để làm thủ tục ly hôn với Trần Việt.
Lúc cô rời giường thì Tiểu Nhung Nhung vẫn chưa tỉnh dậy, vì vậy cô liền căn dặn bảo mẫu, để bảo mẫu trông chừng Tiểu Nhung Nhung, khi cô đi ra ngoài cửa thì gửi cho Trần Việt một tin nhắn.
[Anh Trần, tôi đi đến tòa án nhân dân trước, hy vọng anh có thời gian rảnh để đi tới đó! Cảm ơn!]
Một tin nhắn vừa lạnh lùng lại vừa khách sáo, lúc gửi đi giống như đá chìm xuống biển, Trần Việt không nhắn lại cô, cũng không biết anh có nhìn thấy không, cũng không biết anh có đi tới đó không?
Giang Nhung cẩn thận cất điện thoại, đi bộ ra ngoài khu biệt thự, bắt một chiếc taxi đi tới tòa án nhân dân.
Nếu như cô đã quyết định chia tay với Trần Việt, vậy thì không thể dùng đồ của anh, cũng không có lý do gì bảo tài xế của anh lái xe đưa cô đi.
Ngày hôm qua cô đã nói với anh rồi, về tài sản của anh cô sẽ không lấy một đồng, bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng làm điều gì vì anh, cô có mặt mũi gì để phân chia tài sản với anh chứ?
Cô cũng không cần Tiểu Nhung Nhung, không phải cô không cần Tiểu Nhung Nhung, mà là cô cảm thấy giữa hai người bọn họ, chắc chắn đều là người mà đối phương quan tâm nhất, cô chỉ là “người đến sau” không có tư cách gì để cướp Tiểu Nhung Nhung.
Giang Nhung ngồi ở ghế phía sau xe taxi, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng của mình, đứa bé trong bụng chính là thứ duy nhất mà cô có thể mang đi.
Cũng chính thứ duy nhất mà Trần Việt để lại cho cô!
Tòa án nhân dân.
Lúc Giang Nhung chạy đến tòa án nhân dân, bên đó vừa mới mở cửa bắt đầu làm việc, cô nhìn xung quanh một vòng để tìm kiếm chỗ ngồi.
Cô suy đoán, Trần Việt đã bận rộn cả ngày như vậy, nói không chừng đến lúc anh có thời gian rảnh mới có thể chạy tới đây, vì vậy cô có thể phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Thế nhưng, một lần nữa cô lại suy nghĩ sai.
Cô vừa mới đi tới đó không lâu thì Trần Việt cũng tới.
Hôm nay, Trần Việt vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, bất kể anh đi tới đâu cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Vì vậy khi Trần Việt đi tới đó, Giang Nhung vẫn chưa nhìn thấy anh, thế nhưng tiếng ồn ào ở xung quanh đã làm cho cô nhìn thấy Trần Việt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy, trước mặt Trần Việt còn có hai người đàn ông.
Giang Nhung có quen biết một người trong số đó, đó chính là Đường Nghị, trợ lý đặc biệt mới của Trần Việt, người đàn ông còn lại thì có khuôn mặt rất xa lạ, Giang Nhung chưa từng gặp mặt bao giờ.
Trần Việt cũng nhìn thấy cô, chỉ có điều ánh mắt của anh chỉ lướt qua người cô một chút, không hề dừng lại, anh trực tiếp đi về phía phòng khách quý.
Tim của Giang Nhung chua xót thầm nghĩ, có phải Trần Việt cảm thấy nếu anh nhìn cô thêm một chút sẽ làm bẩn mắt anh, còn nếu anh nói thêm với cô một câu sẽ làm bẩn miệng anh không?
Đường Nghị và người đàn ông đó đi về phía Giang Nhung, Đường Nghị mỉm cười lịch sự: “Cô Giang, tôi là Đường Nghị, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Trần, vị này chính là luật sư Hoàng anh ta sẽ phụ trách bản thỏa thuận ly hôn giữa cô và tổng giám đốc Trần.”
Không chỉ có Trần Việt thay đổi xưng hô gọi cô là cô Giang, mà ngay cả trợ lý cấp dưới của anh cũng thay đổi xưng hô, trong một đêm, cô từ thân phận bà Trần khôi phục lại thân phận thật sự của mình là cô Giang.
Mặc dù trong lòng cô rất chua xót, thế nhưng Giang Nhung vẫn mỉm cười lịch sự: “Chào các anh!”
Luật sư Hoàng lấy ra một tập tài liệu đưa tới tay Giang Nhung, dùng thái độ rất nghiêm túc nói: “Cô Giang, cô xem bản thỏa thuận ly hôn này trước. Sau khi xem xong, nếu không có vấn đề gì, vậy thì mời cô ký tên lên bản thỏa thuận này.”
Giang Nhung nhận lấy bản thỏa thuận, mở ra đọc, nội dung trên bản thỏa thuận chỉ có mấy khoản, mấy khoản phía trước đều là những điều mà hôm qua cô đã nói tới, chỉ có một khoản cuối cùng mà cô không nói tới, là Trần Việt đã tự thêm vào.
Đại khái ý của Trần Việt chính là muốn cô mang đi tất cả mọi thứ thuộc về cô… bao gồm cả Tiểu Nhung Nhung.
Ngay cả Tiểu Nhung Nhung mà Trần Việt cũng không cần sao?
Hay là…
Giang Nhung giương mắt nhìn về phía Trần Việt, thế nhưng cô chỉ nhìn thấy một bức tường dày, không hề nhìn thấy Trần Việt.
Luật sư Hoàng hỏi: “Cô Giang có ý kiến gì khác với bản thỏa thuận này sao?”
Giang Nhung lắc đầu theo bản năng.
Luật sư Hoàng lại nói: “Nếu như cô không có ý kiến gì khác, vậy thì làm phiền cô Giang đi theo tôi tới phòng khách VIP, cùng ký tên với tổng giám đốc Trần, sau đó là cô đã hoàn thành thủ tục ly hôn với tổng giám đốc Trần rồi.”
“Luật sư Hoàng, anh ấy thật sự không cần Tiểu Nhung Nhung sao?” Đây chính là điều mà ngay cả nằm mơ Giang Nhung cũng không nghĩ đến, Trần Việt thương yêu Tiểu Nhung Nhung như vậy, sao anh có thể không cần Tiểu Nhung Nhung chứ?
“Cô Giang, nội dung trên bản thỏa thuận này đều theo ý của tổng giám đốc Trần, tôi nghĩ tôi đã viết rất rõ ràng rồi.” Luật sư Hoàng đúng là một luật sư lạnh lùng, thái độ của anh ta cực kỳ lạnh nhạt, không muốn nói với Giang Nhung thêm một câu nào nữa.
“Trợ lý Đường, Trần Việt thật sự không cần Tiểu Nhung Nhung sao?” Giang Nhung vẫn chưa bằng lòng tin tưởng, cô ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía trợ lý Đường Nghị.