“Ăn cơm thôi.” Giang Nhung đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai cha con đang nói chuyện rất vui vẻ, bèn hỏi: “Nhung Nhung đang nói gì với ba thế?”
“Mẹ ơi, sau này Nhung Nhung không cần đến nhà trẻ nữa rồi.” Tiểu Nhung Nhung mau chóng báo tin vui với mẹ, hy vọng mẹ chia sẻ niềm vui với bé.
“Vậy sao? Không cần đến nhà trẻ nữa sao?” Giang Nhung hơi ngẩng đầu nhìn Trần Việt, ánh mắt của anh vẫn đang đặt trên người Tiểu Nhung Nhung, không nhìn cô.
Anh như dồn hết tâm trí khiến cho Giang Nhung cảm thấy anh không phải đang nhìn Tiểu Nhung Nhung mà là cố ý không để ý đến cô.
“Ba đồng ý cho Nhung Nhung không cần đi nhà trẻ nữa rồi.” Tiểu Nhung Nhung vô cùng hưng phấn, ôm lấy ba mình hôn, sau đó tụt xuống khỏi người ba, nhào vào trong lòng mẹ.
Giang Nhung cẩn thận ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, cố ý tránh vết thương trên người cô bé, cô nói: “Nhung Nhung không muốn đi thì không đi nữa.”
Dù sao Nhung bảo bối nhà họ thông minh như vậy, những thứ trẻ con chơi với cô bé đều biết, những thứ trẻ con không biết cô bé cũng biết, đi đến nhà trẻ hay không cũng chẳng sao, cô bé thấy vui mới là quan trọng nhất.
Trên bàn ăn, Giang Nhung chuẩn bị cho Tiểu Nhung Nhung ba trái dâu tây, đây là hoa quả khai vị mỗi bữa ăn của Tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung giống như bình thường, cầm dâu tây bỏ vào miệng, cắn một miếng, ăn rất vui vẻ.
Trần Việt lấy giấy ăn đưa cho cô bé lau miệng: “Nhung bảo bối, ăn từ từ thôi, không ai tranh với con đâu.”
Giang Nhung múc một bát canh, đưa đến chỗ Trần Việt, anh không nói gì với cô, cô cũng không nói gì.
Cô ngồi đối diện với Tiểu Nhung Nhung, nhìn hai cha con, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, dù cho chỉ là nhìn hai người thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Tiểu Nhung Nhung chỉ vào trứng bác cà chua nói: “Nhung Nhung muốn ăn cà chua mà mẹ nấu.”
Cũng không biết có phải Tiểu Nhung Nhung rất thích ăn rau củ quả có màu đỏ không.
Cô bé thích dâu tây, cũng thích cả cà chua, vừa ăn dâu tây xong, cô bé đã thấy ngay trứng bác cà chua trong bát rồi.
Trần Việt lập tức gắp cà chua cho Tiểu Nhung Nhung, nói: “Ăn đi.”
“Cảm ơn ba! Cảm ơn mẹ!” Tiểu Nhung Nhung ngọt ngào nói.
“Nhung Nhung không cần khách sáo!” Giang Nhung cười, gắp đồ ăn cho Trần Việt: “Ba của Nhung Nhung, anh cũng ăn nhiều một chút.”
Giang Nhung hiểu rõ tính cách của Trần Việt, người đàn ông này có lúc rất kỳ quặc, hai người lúc cãi nhau thì anh sẽ giận lâu hơn cô, cho nên lúc này cô vẫn là lùi một bước, nhường anh vậy.
Nhìn xem, người đàn ông đó chính là như vậy, cô vừa gắp đồ ăn cho anh, sắc mặt anh lập tức trở nên tốt hơn nhiều, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tục ngữ nói đàn ông có những lúc như một đứa trẻ vậy, Trần Việt bình thường là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, nhưng có lúc tính cách trở nên khó chiều như một đứa trẻ.
Ví dụ, hôm nay những câu hỏi anh hỏi cô, cô không trả lời, anh liền bắt đầu ‘ra oai’ rồi, rõ ràng là cô ở ngay trước mắt anh thế mà anh lại coi cô như vô hình, nhìn thấy rồi nhưng không thèm để ý đến cô.
Lúc này, nếu như cô cũng tính toán với anh thì chắc cả tối nay anh sẽ chẳng nói với cô một câu nào.
Thôi vậy!
Giang Nhung lặng lẽ lắc đầu.
Từ trước đến nay đều là anh chiều cô, là anh chăm sóc cô, lần này nên là cô chăm sóc anh rồi.
Ăn cơm xong.
Trần Việt phụ trách rửa bát, Giang Nhung phụ trách việc tắm rửa cho Tiểu Nhung Nhung, cho Tiểu Nhung Nhung đi ngủ.
Cô vừa dỗ dành Tiểu Nhung Nhung đi ngủ xong, Trần Việt liền lặng lẽ ở phía sau cô, dùng sức ở hai cánh tay giữ lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Giang Nhung, nói cho anh biết chuyện em đang giấu trong lòng.”
Giang Nhung thuận thế dựa vào trong lòng ngực vững chãi của Trần Việt: “Trần Việt, anh cho em hai ngày để em suy nghĩ đã.”
Hôm nay sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, trong lòng Giang Nhung cứ luôn không yên, cô cũng không nhớ bản thân có đồng ý với yêu cầu mà đối phương đưa ra?
Đúng vậy, như họ nói, cô có thể nói chuyện này với Trần Việt, để Trần Việt ngăn cản, nhưng như vậy chắc chắn sẽ có tin tức truyền ra ngoài.
Cô đương nhiên không muốn nhìn thấy những tin tức không tốt về Trần Việt truyền ra ngoài, không hy vọng danh tiếng của anh có gì ảnh hưởng.
Trần Việt hy vọng cô sống tốt, cô cũng hy vọng anh sống tốt, cô hy vọng có thể làm chút chuyện cho anh, giống như việc mà người vợ làm cho chồng của mình.
Chứ không phải việc gì cũng để Trần Việt làm cho cô, cô không để ý việc gì cả.
Trần Việt xoay người Giang Nhung lại, gạt những sợi tóc trên trán cô, hôn lên trán cô: “Ừ, vậy đi ngủ sớm thôi.”
Từ trước đến giờ, Trần Việt luôn tôn trọng sự tự nguyện của Giang Nhung, cô bảo anh đợi cô hai ngày, anh sẽ cho cô thời gian suy nghĩ.
Màn đêm tĩnh lặng.
Giang Nhung lại gặp ác mộng, đồng thời là ác mộng mà từ trước đến giờ cô chưa từng gặp phải.
Trong cơn ác mộng, rất nhiều người chỉ tay vào cô, mắng cô vô liêm sỉ, mắng cô cướp người đàn ông của chị gái mình.
Người đàn ông của chị gái biến thành gương mặt của Trần Việt, Trần Việt lạnh nhạt nhìn cô, dường như cô đối với anh chỉ là người xa lạ.
Cô trơ mắt nhìn Trần Việt nắm tay Giang Hân rời đi, cô hét tên anh, anh lại không thèm để ý, cô chạy đuổi theo anh, nhưng lại có một chiếc xe không biết từ đâu xông ra.
Chiếc xe như không có người lái, đâm thẳng về phía cô… đúng lúc chiếc xe sắp đâm vào cô, lại không biết làm sao mà đột nhiên Trần Việt từ trên trời bay xuống.
Anh một tay đẩy cô ra, rồi bị xe đâm bay lên.
Rầm…
Giang Nhung nhìn Trần Việt bị đâm bay lên, cơ thể nặng nề rơi xuống đất, khói bụi bắn lên tung tóe.
“Trần Việt!!”
Giang Nhung gọi tên anh, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Cô muốn lao ra chỗ anh, nhưng chân giống như bị thứ gì đó ngăn lại, cô căn bản không cách nào động đậy được.
Cô trơ mắt nhìn máu tươi chảy ra từ cơ thể của Trần Việt, chảy thành một biển máu.
“Trần Việt, đừng như vậy mà….anh không được rời xa em…đừng mà…” Giang Nhung khua tay, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau xé tâm can.
Trần Việt đưa tay ôm Giang Nhung vào lòng, ôm rất chặt: “Giang Nhung, anh ở đây, đừng sợ! Đừng sợ! Chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi.”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Trần Việt kéo Giang Nhung khỏi cơn ác mộng.
Cô mở mắt, một lúc sau mới chính thức bừng tỉnh, mới nhìn rõ gương mặt của Trần Việt.
“Trần Việt?” Cô đưa tay lên xoa gương mặt anh, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh: “Thật sự là anh sao?”
Thật sự là anh sao?
Anh vẫn ổn sao?
“Là anh.” Trần Việt giữ lấy tay cô hôn một cái: “Em nhìn kĩ xem, mắt mũi đều ở đây, không phải anh thì sẽ là ai?”
Giang Nhung nhìn chằm chằm Trần Việt, nhìn anh một lúc lâu, cô mới xác định đây chính là Trần Việt, Trần Việt của cô vẫn rất ổn ở trước mặt cô.
Tai nạn lúc nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh vẫn sống tốt, vẫn nằm yên bình bên cạnh cô.
Giang Nhung đưa tay ôm lấy tấm lưng gầy tinh xảo của Trần Việt, vùi đầu vào trong lòng anh nỉ non: “Trần Việt, anh vẫn ở bên cạnh em, thật tốt!”