“Thành viên hoàng gia nước A đến thăm Giang Bắc!”
Tin tức này bỗng chốc trở thành tin tức tiêu đề, khiến người dân Giang Bắc hết sức quan tâm.
Mặc dù nước A không phải quốc gia lớn mạnh nhất thế giới, nhưng sức mạnh toàn diện của nước A cũng không thể xem thường được.
Trong chuyến thăm cấp quốc gia này, người đến thăm là thành viên quan trọng của Hoàng gia nước A, nhân viên tiếp đãi của Giang Bắc ngoại trừ các quan chức lớn nhất ở Giang Bắc, chính phủ trung ương cũng có điều động các nhân viên có cấp bậc tương ứng đến tiếp đãi.
Sự kiện này rất nhanh được tìm kiếm trên mạng xã hội, cho dù không quan tâm cũng sẽ chú ý đến nó, ví dụ như Giang Nhung đang lo lắng cho Tiêu Kình Hà và Trần Việt.
Bận rộn một hồi lâu, cơ thể Giang Nhung mệt mỏi, trái tim cũng mệt theo, nhất là cô nhóc tiểu Nhung Nhung này cũng mệt luôn rồi, nép trong lòng mẹ buồn ngủ đến sắp không mở mắt ra được.
Khi Giang Nhung vừa bế tiểu Nhung Nhung nằm sang kế bên thì nhận được tin tức hấp dẫn do điện thoại gửi đến.
Cô vốn không mấy hứng thú với những chuyện tầm phào này, nhưng những chuyện lớn xảy ra gần đây ít nhiều cũng liên quan đến người nhà cô, chỉ cần có tin tức hấp dẫn gửi đến như vậy cô đều mở ra xem thử.
Vừa nhấp vào xem đã nhìn thấy “Liệt”.
“Liệt” mặc một bộ vest đen, cậu trông rất bắt mắt trong sự vây quanh của một đám quan chức quan trọng, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã không dời tầm mắt được.
Giang Nhung để ý đến cậu, không phải vì cậu điển trai mà là vì cậu quá giống với Liệt, cô nhìn chằm chằm cậu một hồi cũng không nhận ra rốt cuộc cậu khác với Liệt ở chỗ nào.
Nếu buộc phải nói khác ở chỗ nào thì đây là một chàng trai trông có vẻ quý phái hơn nhiều, một bức ảnh yên tĩnh đã có thể khiến mọi người thấy được khí chất quý phái tỏa ra từ trên người cậu.
Vừa nãy nghe tiểu Nhung Nhung nói gặp được anh Liệt, cô còn lo lắng cho tiểu Nhung Nhung nhớ anh Liệt quá nên suy nghĩ nhiều.
Nhưng không ngờ thực sự có một chàng trai gần như giống y hệt với Liệt, đừng nói là ngoại hình, ngay cả chiều cao và tuổi tác trông cũng rất giống nhau.
Không rõ lai lịch danh tính của Liệt, chưa bao giờ thấy cậu liên lạc với người thân nào, mà chàng trai có khuôn mặt giống Liệt này lại là thành viên của Hoàng gia nước A.
Chế độ quân chủ lập hiến do nước A thi hành cũng có nghĩa là thành viên Hoàng gia này cũng là một trong những ứng cử viên Tổng thống trong tương lai.
Nếu cậu ấy không phải là Hoàng tộc của nước A, Giang Nhung cũng sẽ cho rằng cậu ấy chính là anh Liệt vô cùng yêu thương tiểu Nhung Nhung kia.
Chẳng trách con gái ngốc của cô lại nhầm chàng trai này thành anh Liệt của bé, nếu để cô bé biết được sự thật chắc chắn sẽ đau buồn trong một thời gian dài.
“Mẹ ơi... Anh Liệt, là anh Liệt của Nhung Nhung!” Tiểu Nhung Nhung đột nhiên ngó đầu từ trong chăn ra, khi nhìn thấy tấm hình trong điện thoại Giang Nhung liền cười đến nỗi mặt đỏ ửng cả lên.
“Ừm, là anh liệt của Nhung Nhung chúng ta.” Giang Nhung hôn lên khuôn mặt phúng phính của tiểu Nhung Nhung, phóng to tấm hình trong điện thoại ra: “Hóa ra anh Liệt của Nhung Nhung đẹp trai đến vậy à.”
“Anh Liệt đẹp trai nhất đấy.” Tiểu Nhung Nhung nhìn chằm chằm vào Liệt trong điện thoại, thật hy vọng mình mau chóng lớn lên, như vậy thì có thể tìm được anh Liệt rồi.
“Hửm? Anh Liệt đẹp trai nhất?” Giang Nhung xoa đầu của cô bé, cười nói: “Vậy ba của Nhung Nhung không phải là người đẹp trai nhất sao?”
Tiểu Nhung Nhung nói một cách mềm mại: “Anh Liệt và ba đều đẹp trai như nhau.”
“Cô nhóc tinh ranh này.” Đứa trẻ ngốc này chỉ mới lớn chừng vậy thôi, trong lòng đã có người đàn ông khác đẹp trai như ba mình rồi.
Nếu lớn lên, gặp phải người yêu thích, liệu trong lòng cô bé có cho rằng người yêu thích đẹp trai hơn ba mình không đây?
Nghĩ đến sau khi tiểu Nhung Nhung lớn lên sẽ gặp được người yêu thích, người đầu tiên nảy ra trong đầu Giang Nhung chính là... Liệt!
Nếu Liệt không mất tích, nếu Liệt có thể luôn ở bên tiểu Nhung Nhung, chăm sóc bé, bảo vệ bé, vậy thì tốt biết bao!
Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của cô, Liệt không thể nào quay lại bên cạnh tiểu Nhung Nhung chăm sóc cho bé nữa... Giống như ba và mẹ cô không thể nào sống lại trở về bên cạnh cô.
Giang Nhung thầm thở dài, ôm tiểu Nhung Nhung vào lòng: “Bảo bối, ngủ với mẹ một lát đi, chúng ta cùng đợi ba trở về.”
Hôm nay tiểu Nhung Nhung đã khóc rất lâu, khóc cũng là một chuyện rất tốn sức, rất nhanh bé đã chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào.
Có thể anh Liệt của bé đã xuất hiện trong giấc mơ nên khi cô bé ngủ đôi môi hồng phấn khẽ nhếch lên.
Tiểu Nhung Nhung ngủ rất say, nhưng Giang Nhung lại không tài nào ngủ được.
Rõ ràng rất buồn ngủ, buồn ngủ đến nỗi cả người không có tinh thần nhưng trong đầu vẫn như chiếu phim vậy, từng màn lại từng màn lóe lên rất nhiều cảnh tượng.
Tuy từ nhỏ đến lớn cô vẫn chưa từng gặp ba ruột của mình, nhưng khi nghĩ đến ba đã nhớ mong mình nhiều năm như vậy, ba yêu cô rất nhiều, so với tên Giang Chính Thiên ngay cả cầm thú cũng không bằng kia, ba ruột của cô thật tốt biết bao.
Bao nhiêu năm nay ba luôn âm thầm nhớ mong cô, trước khi trút hơi thở cuối cùng vẫn lo lắng cho cô... Mỗi khi nghĩ đến những điều này, trái tim Giang Nhung lại đau nhói như bị một con dao đâm vào.
Trước khi ba trút hơi thở cuối cùng...
Nghĩ đến đây, trong đầu Giang Nhung chợt lóe sáng lên.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Trần Việt, Trần Việt chưa thấy qua bằng chứng trong tay Tiêu Kình Hà, bây giờ Tiêu Kình Hà lại biến mất, vậy bằng chứng rất có thể đã bị phá hủy, cô phải thông báo cho Trần Việt biết.
Trong quá trình gọi điện, Giang Nhung tức đến nỗi vỗ vào đầu mình, sao cô lại có thể ngốc đến vậy, manh mối quan trọng như vậy sao có thể không nói với Trần Việt.
Lỡ như bên cạnh Trần Việt có nội gián, cô không nói với Trần Việt, anh lại bị hãm hại nữa thì làm sao đây?
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói gợi cảm như thường của Trần Việt vang từ ống nghe điện thoại đến tai Giang Nhung: “Giang Nhung?”
“Trần Việt, anh nghe em nói. Tiêu Kình Hà có cho em xem một đoạn video, video được quay từ camera trong nhà anh ta, người bắt cóc ba em là hai tên đàn ông. Em nhận ra một tên đàn ông trong đó, hắn ta chính là Tiểu Trần hay đi theo bên cạnh Lục Diên.”
“Còn có một đoạn ghi âm, ghi âm là những lời ba em nói trước khi chết, ba em nói anh không phải là người tốt, bảo Tiêu Kình Hà cứu em ra khỏi tay anh.”
“Trần Việt, em đoán rằng trước khi ba em bị hại chắc chắn gặp phải chuyện gì đó, ông ấy đã hiểu lầm anh nên mới nói ra những lời như vậy.”
“Mà sự hiểu lầm này rất có thể là người khác giả mạo anh... Em cũng không biết giả mạo anh bằng cách nào, nói chung là có người cố tình hãm hại anh.”
Giang Nhung nói một hơi, khi nói xong mới để ý đến Trần Việt bên đầu dây kia không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không biết anh có nghe được lời cô nói không?
“Trần Việt, anh còn ở đó không? Anh có nghe được lời em nói với anh không?” Giang Nhung mím môi, vô cùng cẩn thận mà hỏi.
Sau khi cô hỏi xong, Trần Việt ở bên kia vẫn không trả lời cô.
Chẳng lẽ Trần Việt vẫn còn trách cô không tin tưởng anh sao?
Vào lúc Giang Nhung bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, giọng nói trầm lắng của Trần Việt từ ống nghe điện thoại vang đến một cách từ tốn và nhịp ngàng: “Giang Nhung, anh, anh thực sự rất thích... em!”