Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 548: Anh liệt không nhận ra cô bé

ANH LIỆT KHÔNG NHẬN RA CÔ BÉ

Anh Liệt vẫn là bộ dạng đẹp đẽ trong kí ức của tiểu Nhung Nhung, là người con trai duy nhất mà nó thấy đẹp trai như ba của cô bé.

Nhìn anh Liệt, tiểu Nhung Nhung cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn lấp lánh đáng yêu đến động lòng.

Đừng nói là những người quen thuộc với côn bé, ngay cả người đàn ông xa lạ đang ôm côn bé cũng nhịn không được đưa tay vuốt vuốt mặt tiểu Nhug Nhung, muốn thơm cô bé một cái.

Nhưng người đó vừa mới dơ tay ra, tiểu Nhung Nhung đã ngả đầu sang một bên né tránh: “Đại xấu xa, buông tôi ra.”

Cô bé mới không muốn bị người mình không thích động vào mình, hơn nữa người này còn là tên đại xấu xa, đem cô rời khỏ người của anh Liệt.

Nhưng Tiểu Nhung Nhung lúc nào cũng hướng về phía anh Liệt, những người khác như thế nào, cô bé không có tâm trạng tính toán.

Nó nhìn anh Liệt đã lâu không gặp, trong lòng giống như mật ngọt, trộm nghĩ, anh Liệt đem nó từ tay người xấu cướp qua nhanh chút, anh Liệt nhanh ôm lấy mình.

“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn anh Liệt ôm ôm! Anh Liệt nhanh ôm lấy Nhung Nhung!” Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to tròn linh động đưa đôi bàn tay bé nhỏ giang về phía anh Liệt.

Chính lúc mà Nhung Nhung đầy mong đợi, ánh mắt của anh Liệt lại lạnh lẽo quét một lượt trên người cô bé, không hề dừng lại ở điểm nào, dường như anh Liệt không nhận ra cô bé vậy.

“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn anh Liệt ôm ôm.” Có lẽ anh Liệt của mình không nghe thấy, vậy mình cũng không ngại phiền phức nhấn mạnh một lần nữa.

Lần này vẫn giống như lần trước....Không, còn không bằng lần trước, anh Liệt đến quay đầu nhìn cô bé một cái cũng không có, dường như anh thật sự không quen biết đứa nhỏ này.

“Anh Liệt, Nhung Nhung muốn được anh ôm a.” Nói đến lần thứ ba, tiểu Nhung Nhung mếu mếu môi, dường như muốn khóc rồi.

Mình nhớ anh Liệt lâu như vậy, không dễ gì mới có thể gặp lại, mình có biết bao nhiêu ngạc nhiên xúc động. Nhưng anh Liệt lại không để ý đến mình, sự mất mát này là một đả kích nặng nề đối với tâm hồn bé nhỏ của cô bé.

Cô bé mới chỉ bốn tuổi, rất nhiều chuyện không thể hiểu, thân phận của anh Liệt ra làm sao căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô bé, cô bé chỉ biết có là anh Liệt của mình, những cái khác mình đều không quan tâm.

Cho nên lúc nãy, vừa nhìn thấy anh Liệt, cái gì cô bé cũng không nghĩ nữa, liều xông vào đám người, chạy đi tìm anh Liệt của mình, muốn được nhảy vào vòng tay của anh Liệt.

Trước đây khi anh Liệt ở bên cạnh mình, không kể là lúc nào, chỉ cần mình muốn anh Liệt ôm, anh Liệt nhất định sẽ ôm mình.

Đây là lần duy nhất, anh Liệt không ôm mình, nhận chí còn không nhìn mình lấy một cái.

Tiểu Nhung Nhung mếu mếu môi, mềm nhũn nói: “Anh Liệt, em là Nhung Nhung, Nhung Nhung muốn anh Liệt ôm ôm.”

Lần này vẫn không có được câu trả lời của anh Liệt, tiểu Nhung Nhung rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi đau long nữa, chép miệng muốn khóc cho anh Liệt xem, nhưng cô bé vẫn cố gắng nhịn, vì trước đây anh Liệt từng nói, trẻ con thích khóc không đẹp chút nào. Mình không muốn làm bộ dạng của một đứa trẻ thích khóc, mình muốn cho anh Liệt thấy rằng, mình là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này.

Thế nhưng, thế nhưng anh Liệt của mìnhvẫn không nhìn mình lấy một cái, dường như người này thực sự không phải là anh Liệtcủa mình nữa, không phải là người con trai sẵn sàng dùng tính mạng của mình để bảo vệ mình nữa.

“Thật sự xin lỗi vì đã đem phiền phức đến cho người, tôi lập tức đem đứa bé này đi.” Xác định vị khách quý mà họ tiếp đón không quen với đứa nhỏ này, người đàn ông ôm tiểu Nhung Nhung quay người ôm cô bé đi.

“Đồ xấu xa, đại xấu xa! Ông là đại xấu xa. Đại xấu xa buông tôi ra! Tôi muốn tìm anh Liệt!” Tiểu Nhung Nhung vừa đẩy vừa túm, nhưng vì cô béquá nhỏ, căn bản không cách nào thoát ra được.

“Cô bạn nhỏ, vị này là khách quý của chúng tôi, không phải là anh Liệt của cháu. Cháu muốn tìm anh Liệt của cháu, thì về nhà tìm nhé.” Người đàn ông rất nhẫn nại giải thích cho tiểu Nhung Nhung nghe.”

“Đồ xấu xa! Đó là anh Liệt của Nhung Nhung!” Dám nói đó không phải anh Liệt của tiểu Nhung Nhung, cô bé hận không thể cắn chết ông ta, khiến cho mẹ ông ta không nhận ra hình dáng của ông ta luôn.

“Chú không phải người xấu, nếu chú là người xấu, sớm đã ôm cháu đi rồi.” Cô bé con này thực sự rất đáng yêu, khiến ông ta ông nỡ nói lời khó nghe với con bé.

“Đồ xấu xa! Ông chính là đồ xấu xa!” Đem cô bé rời khỏi anh Liệt, chắc chắn là vô cùng vô cùng xấu xa.

“Buông em tôi ra!” Tiểu Trạch đột nhiên xông đến, đem cơ thể bé nhỏ của mình chắn trước mặt người đàn ông cao lớn này.

“Đây là em của cháu?” Người đàn ông cười nói: “Cháu bé, cháu phải trông em mình cho tốt, đừng để em mình chạy linh tinh, nếu lạc mất thì phải làm sao?”

Người đàn ông vừa nói xong, tiểu Trạch lao đến ôm lấy một chân ông ta, cắn cho ông ta một phát vào chân.

Lực của tiểu Trạch cũng không hề nhẹ, hơn nữa còn nhìn thấy em gái bị người khác bắt nạt, nên dùng hết sức lực bộc phát ra.

“Cậu bé, mau bỏ ra! Sao lại có thể cắn người linh tinh như thế!” Người đàn ông đem tiểu Nhung Nhung bỏ xuống, muốn thoát khỏi cậu bé đang cắn mình.

Tiểu Nhung Nhung lấy lại được tự do, lại chạy về phía anh Liệt... Nhưng mà nơi lúc nãy rất nhiều người, giờ lại không có một ai, chỉ có vài nhân viên phục vụ đi qua đi lại, đương nhiên cũng không thấy anh Liệt của mình nữa.

“Anh Liệt...”

Tiểu Nhung Nhung hét lên vài tiếng, nhưng không ai đáp lại con bé, vài người quay lại nhìn nhưng không có anh Liệt của nó.

Cái cảm giác mất đi xong lại thấy, thấy xong lại mất đi giờ phút này cô bé mới cảm nhận được, giống như cảm giác bầu trời nho nhỏ trên đầu cô bé sắp sập xuống khiến cô bé cảm thấy mờ mịt.

Ánh mắt mắt tuyệt vọng, mơ hồ, hoảng loạn,...

Anh Liệt đi đâu mất rồi?

Anh Liệt tại sao lại không ôm mình?

Anh Liệt có phải là không nhận ra mình nữa rồi?

“Nhung bảo bối!” Trần Tiểu Bích nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ trai quen thuộc, liền vội vã chạy qua tìm tiểu Nhung Nhung.

“Cô út, Nhung Nhung nhìn thấy anh Liệt, anh Liệt....” Nói đến đây, cô bé lao vào vòng tay của cô út, đau lòng bật khóc thành tiếng.

“Tiểu Nhung Nhung, nghe cô út nói được không?” Trần Tiểu Bích đỡ lấy vai Nhung Nhung, dịu dàng nói: “Cậu bé đó chỉ là giống với anh Liệt của con, cậu ta không phải anh Liệt của tiểu Nhung Nhung, anh Liệt của tiểu Nhung Nhung đang ở một nơi rất xa rất xa.”

Trần Tiểu Bích tuyệt nhiên không biết anh Liệt của tiểu Nhung Nhung không hề chết, mà còn cùng với Bùi Huyền Trí về nước A.

Lần này nhìn thấy khách quý từ nước A, phản ứng đầu tiên của cô là cứ tưởng rằng nhìn thấy Liệt, sau đó cảm thấy là không thể nào, có khả năng chỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi.

Thế giới rộng như vậy, điều gì kì lạ chả có, hai người không quan hệ gì với nhau giống nhau về ngoài hình, không có gì là quá kì lạ cả.

“Không, anh ấy là anh Liệt của t