Rời khỏi quán bar, Giang Nhung cũng không về nhà trước tiên, mà lại cho tài xế lái xe đến nhà trẻ quân khu Giang Bắc đón tiểu Nhung Nhung.
Gần đây tiểu Nhung Nhung đặc biệt hiểu chuyện, mỗi ngày đến giờ lại đi nhà trẻ, hết giờ thì về nhà, tối mấy ngày nay cũng không ồn ào đòi anh Liệt của cô bé, cũng không biết là có phải quên anh Liệt rồi hay không?
Lúc Giang Nhung tới nhà trẻ, nhà trẻ cũng đang chuẩn bị tan học, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đang chờ, mọi người đều với dài cổ tìm con của mình.
Tiểu Nhung Nhung đã đi nhà trẻ được một thời gian, mỗi ngày đều là do bảo mẫu hoặc vệ sĩ đưa đón, Giang Nhung làm mẹ nhưng lại chưa đi đón cô bé lần nào.
Hôm nay nhìn ở nhà trẻ nhiều cha mẹ ông nội bà nội như vậy tới đón con nhà mình, Giang Nhung trong nháy mắt cảm thấy bản thân thật không xứng làm mẹ.
Cô đang suy nghĩ cách để quan tâm tiểu Nhung Nhung nhiều hơn một chút, Nhưng ngay cả việc cơ bản nhất là đưa cô bé đi học cũng chưa làm được, không trách trong lòng tiểu Nhung Nhung ba mới là nhất.
Thấy các bạn nhỏ khác đều có ông nội bà nội và ba mẹ tới đón, chắc chắn trong lòng tiểu Nhung Nhung cực kì ngưỡng mộ, nhưng cô bé tới giờ chưa bao giờ nói ra.
Suy nghĩ một chút, Giang Nhung lại đau lòng, Nhung bảo bối nhà cô, còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, thật giống ba của bé.
An toàn của nhà trẻ quân khu Giang Bắc được tổ chức vô cùng hợp lí, không phải người cũng cũng có thể vào nhà trẻ. Các phụ huynh phải đưa ra thẻ đưa đón, hơn nữa phải được nhân viên của nhà trẻ ghi tên mới được vào đón trẻ.
Nhưng thân phận của tiểu Nhung Nhung đặc biệt, không cùng những đứa trẻ khác xếp hàng chờ người tới đón, mà bảo mẫu và vệ sĩ đón bé sẽ trực tiếp đi đường đặc biệt.
Xa xa, Giang Nhung đã nhìn thấy tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung tự mình mang cặp sách, giống như cô chủ nhỏ đi trước bảo mẫu và vệ sĩ, dáng vẻ nho nhỏ kia làm người ta vừa cảm thấy đáng yêu lại vừa cảm thấy thương tiếc.
“Nhung Nhung….” Giang Nhung mở miệng gọi bé.
Chợt nghe âm thanh quen thuộc, tiểu Nhung Nhung bất ngờ nghiêng đầu nhìn, thấy mẹ đứng cách đó không xa nhìn bé, bé liền cười vui vẻ, nhảy nhót xông về phía Giang Nhung: “Mẹ”
Giang Nhung đón lấy thân thể nho nhỏ chạy như bay của bé, ôm vào trong ngực lại hôn hôn bé, xoa xoa đầu bé: “Nhung Nhung bảo bối, mẹ rất nhớ con, con nhớ mẹ không?”
“Nhung nhớ mẹ, còn nhớ ba.” Dù ba không ở bên cạnh, nhưng tiểu Nhung Nhung vẫn không quên, bày tỏ nhớ ba.
“Thật ngoan!” Giang Nhung lại hôn lên mặt của tiểu Nhung Nhung. Nhung bảo bối nhà chúng ta đáng yêu nhất cũng hiểu chuyện nhất. Con là bảo bối quan trọng nhất của ba mẹ.”
Bây giờ, chuyện Giang Nhung mang thai vẫn chưa nói cho người khác, tiểu Nhung Nhung tất nhiên vẫn chưa biêt, Giang Nhung muốn nhân những cô hội như thế này nói cho tiểu Nhung Nhung biêt, ở trong lòng ba mẹ, bé luôn là bảo bối quý giá nhất.
“Trần Nhạc Nhung, đây là mẹ của cậu?”
Sau lưng truyền tới âm thanh trẻ con on nớt, Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung quay đầu lại, thấy một bé trai trợn to hai mắt đánh giá cả hai người bọn họ, tựa như tiểu Nhung Nhung có mẹ là một chuyện không thể nào tưởng tượng được.
“Đương nhiên là mình có mẹ, mình đã nói là mình có mẹ rồi mà.” Tiểu Nhung Nhung nâng đầu nhỏ lên, bóng dáng nho nhỏ rất kiêu ngạo.
Nghĩ đến thời điểm mình không biết, tiểu Nhung Nhung lại bị người khác cười nhạo là không có mẹ, trong lòng Giang Nhung lại đau nhói.
Cô hôn tiểu Nhung Nhung một cái, đối với bạn nhỏ ngồi bên cạnh lại lễ phép cười một tiếng: “Xin chào bạn nhỏ! Cô là mẹ của Trần Nhạc Nhung.”
Vừa chúng tỏ thân phận với bạn nhỏ kia, Giang Nhung vừa nhìn tiểu Nhung Nhung: “Bảo bối, sau này mẹ mỗi ngày đều tới đón con được không?”
Từ ánh mắt hưng phấn của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung có thể nhìn ra được, thấy cô đột nhiên xuất hiện, trong lòng tiểu Nhung Nhung cách chắn rất vui vẻ.
Thêm nữa các bạn nhỏ khác đầu được cha mẹ tới đón, tại sao Nhung bảo bảo nhà cô lại không thể có người thân tới đón chứ?
“Mẹ và ba cùng nhau tới đón Nhung Nhung sao?”Mẹ tới đón Nhung Nhung, nếu có cả ba nữa thì càng tốt, cô bé liền có thể giống như các bạn nhỏ khác, đi học, tan học đều có ba mẹ tới đón.
Trước kia có anh Liệt đón cô bé, có bé ngược lại cảm thấy không có ba mẹ đưa đón đi học có gì không tốt.
Từ sau khi anh Liệt đi, cô bé liền cảm thấy hâm mộ các bạn khác có ba và mẹ tới đưa đón mà mình không có.
“Ba bận việc, sau này mẹ tới đón con được không?”
“Được ạ” Đương nhiên là được nha, bé cũng rất yêu mẹ mà.
“Được, bảo bối của mẹ, hai chúng ta quyết định vậy nhé, sau này mẹ sẽ đưa con đi học hằng ngày.”
Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung ôm thật chặt vào trong ngực, con của cô, bảo bối của cô, người đáng quý trọng nhất trong cuộc đời cô.
Sau này, cô nhất định sẽ yêu bé nhiều hơn, để cho bé có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, cho dù nhà có đứa con khác, tình cảm của cô dành cho tiểu Nhung Nhung vẫn sẽ không ít đi.
Nhìn gương mặt phúng phính thịt của tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung là hôn cô bé một cái.
……
Giang Nhung đưa tiểu Nhung Nhung cùng về nhà, huấn luyện viên Taekwondo đã chờ rất lâu.
Giang Nhung cho tiểu Nhung Nhung ăn một chén ô mai nhuyễn, bổ sung cho bé một ít thể lực, rồi lại cùng cô bé tập Teawondo.
Mấy tháng trước, Giang Nhung còn có thể học chung với tiểu Nhung Nhung, nhưng bây giờ đã mạng thai không thể hoạt động mạnh nên cô chỉ có thể đứng một bên nhìn tiểu Nhung Nhung học.
Giang Nhung phát hiện, tiểu Nhung Nhung có nhiều điểm rất giống Trần Việt.
Ví dụ như phương diện thể dục thể thao, Giang Nhung học cái gì cũng không được, tiểu Nhung Nhung thì thừa kế toàn bộ ưu điểm của Trần Việt, học cái gì cũng tốt, huấn luyện viên không dưới một lần khen ngợi bé.
Nhìn tiểu Nhung Nhung vung nắm đấm nhỏ, Giang Nhung đứng một bên rất hài lòng.
Mặc dù lúc sinh hạ tiểu Nhung Nhung từng gặp nguy hiểm, nhưng những chuyện đó đều chỉ còn là quá khứ, hôm nay Giang Nhung có thể nhìn thấy tiểu Nhung Nhung đáng yêu như vậy, trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào.
Lúc Trần Việt trở về nhà, tiểu Nhung Nhung vừa mới tập xong Taekwondo không lâu, Giang Nhung đang tắm cho cô bé.
Tiểu Nhung Nhung thích nghịch nước, nhảy loạn trong bồn tắm, nước bắn tung tóe khiến Giang Nhung cũng cả một người nước.
“Nhung Nhung, đừng nghịch, nghịch nữa sẽ bị cảm đấy.”Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nghịch nước rất dễ bị cảm cúm, Giang Nhung sẽ không để Nhung bảo bối của cô bị cảm cúm đâu.
“Mẹ, Nhung Nhung muốn chơi.” Tiểu Nhung Nhung đập xuống nước, nhất định không chịu đứng lên.
“Nhung Nhung….”
“Ba!”Chợt nghe âm thanh của ba, tiểu Nhung Nhung lập tức dừng nghịch nước, vỗ vỗ hai cái liền muốn nhào vào trong ngực ba.
Trần Việt cầm khăn tắm từ chỗ Giang Nhung, bọc thân thể tròn tròn mập mập của tiểu Nhung Nhung lại: “Sau này không được nghịch nước nữa.”
Tiểu Nhung Nhung ôm lấy đầu ba, hôn bẹp một cái, mềm mại nói: “Ba, Nhung Nhung thích nghịch nước.”
“Nói cho ba, Nhung Nhung thích nghịch nước nhiều bao nhiêu?”
“Rất thích. Thích như thích ba vậy.”
“Ừ, Nhung bảo bối của chúng ta đã hơn bốn tuổi rồi, là một đứa trẻ lớn rồi, ngày nào đó ba dạy con tập bơi.”
“Nhung Nhung yêu ba.” Tiểu Nhung Nhung cảm thấy ba là người ba tốt nhất trên đời, sau này cô bé có thể nghịch nước mỗi ngày rồi.