Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 512: Đừng để giang nhung biết

Mặc dù Tiêu Kình Hà không học võ, nhưng vóc dáng anh ta cao, một cú này gần như dùng hết sức lực toàn thân của anh ta, một cú đánh vào mặt Trần Việt lực cũng không nhẹ.

Gần như ngay lập tức, gương mặt hoàn mỹ như được điêu khắc của Trần Việt nhanh chóng trở nên xanh tím.

Nhưng Tiêu Kình Hà vẫn chưa vừa lòng. Anh ta chỉ hận không thể đấm một cú lấy mạng Trần Việt, Trần Việt lại chỉ bị thương ngoài da chút ít như vậy, anh ta làm sao mà cam lòng.

Tiêu Kình Hà rút nắm đấm về, ngay sau đó lại đánh ra một cú. Nhưng lần này Trần Việt không nhường anh ta nữa.

Trần Việt ra tay, một phát bắt được cổ tay Tiêu Kình Hà, vặn thật mạnh, liền khống chế được Tiêu Kình Hà.

Anh trầm giọng nói: “Tiêu Kình Hà, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? Người cũng chết rồi, cậu đánh tôi thì ông ấy có thể sống lại sao?”

Tính tình Trần Việt vốn lạnh lùng, hơn nữa anh còn vô cùng lý trí. Người đã chết, phải đem đi an táng, để cho người chết được yên nghỉ.

Người sống thì sống cho tốt, tìm ra hung thủ, trả thù cho người chết, đây mới là chuyện mà con trai trưởng của Tiêu Viễn Phong nên làm.

“Thằng khốn nạn! Mày còn dám ngồi đó mỉa mai, tao muốn mày chôn cùng ông ấy.” Tiêu Kình Hà vừa đá vừa rống, nhưng bởi vì anh ta không có võ, căn bản không phải đối thủ của Trần Việt.

Anh ta trơ mắt nhìn “kẻ thù giết cha” đứng ngay trước mặt, tại nơi mà anh ta có thể chạm vào, nhưng anh ta lại không thể làm được gì người ta.

Trần Việt quát: “Tiêu Kình Hà, cậu nổi điên cái gì ở đây?”

Tiêu Kình Hà cười lạnh, nói: “Tôi nổi điên? Đúng nhỉ, sao tôi lại quên mất, chỉ cần Tổng Giám đốc Trần đây mở miệng, cậu nói tôi nổi điên, tôi đây sẽ trở thành một tên tâm thần ngay.”

Giây phút nhìn thấy ba mình máu chảy đầm đìa, Tiêu Kình Hà đã sớm mất hết lý trí, đầu óc đã không thể suy nghĩ được gì nữa, anh ta chỉ tin những gì mình mắt thấy tai nghe.

Trước lúc lâm chung ba mình còn nói lời như vậy, hẳn là ông ấy đã biết được bí mật động trời nào đó của Trần Việt, chính vì vậy ba mới bị Trần Việt giết người diệt khẩu.

“Tiêu Kình Hà, cậu tỉnh táo lại một chút. Tỉnh táo lại mới tìm được hung thủ, tìm được hung thủ thì ông Tiêu mới có thể nhắm mắt.” Trần Việt chỉ hận không thể đấm Tiêu Kình Hà hai cái, đánh anh ta ngất xỉu, vậy thì anh ta sẽ không làm loạn nữa.

Ha...

Tiêu Kình Hà cười lạnh trong lòng.

Trần Việt, tên đàn ông trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu này, cậu ta lại không biết xấu hổ mà bảo mình tỉnh táo, bảo mình tìm hung thủ.

Chắc Trần Việt còn không biết, không biết trong nhà mình có camera ẩn ghi lại toàn bộ quá trình ba bị bắt cóc, không biết trước khi chết ba đã giao nó lại cho mình.

Cho nên Trần Việt vẫn cố gắng ở trước mặt mình sắm vai một thằng con rể tốt, em rể tốt, người chồng tốt, người cha tốt.

Tiêu Kình Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Trần Việt ra chặt thành từng khúc, nhưng anh ta lại bị Trần Việt khống chế.

Nếu như Trần Việt biết được chuyện anh ta cũng biết sự thật, chỉ sợ cũng mang anh ta đi diệt khẩu luôn. Đến lúc đó, Giang Nhung sẽ bị Trần Việt lừa gạt cả đời, cùng chung sống với kẻ thì giết cha của mình cả đời.

Không!

Đây không phải là điều mà ba muốn nhìn thấy, cũng không phải điều mà anh ta muốn thấy.

Anh ta không thể kích động nữa, mình phải tỉnh táo đối mặt, nghĩ ra cách vạch trần bộ mặt thật của Trần Việt, cứu hai mẹ con Giang Nhung đi.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng tình hình của mình, Tiêu Kình Hà tỉnh táo hơn hẳn, không thể cứng đối cứng với Trần Việt, vì căn bản anh ta không phải đối thủ của Trần Việt.

Anh ta nhìn Trần Việt, lặng lẽ giấu đi hận thù và phẫn nộ trong mắt.

Anh ta nói: “Nếu tôi tìm được hung thủ, tôi nhất định sẽ khiến hắn ta nhà tan cửa nát, người cũng chết.”

Lúc nói chuyện, Tiêu Kình Hà bình tĩnh nhìn chằm chằm vẻ mặt Trần Việt, muốn tìm trên mặt Trần Việt những biểu cảm khác lạ.

Lại một lần nữa, cũng giống rất nhiều lần trong quá khứ, Tiêu Kình Hà muốn đọc được suy nghĩ trong lòng Trần Việt, nhưng chẳng thấy được gì cả.

Trần Việt ở trước mặt anh ta vẫn luôn bình tĩnh lạnh đạm như vậy, lòng dạ thâm trầm, từ trước đến nay anh ta vẫn không hiểu được anh, không đoán được anh.

Trần Việt chính là hung thủ đứng sau, nhưng anh vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, vẻ mặt không lộ ra chút sơ hở nào.

Trần Việt gật đầu: “Chúng ta đưa thi thể của ông Tiêu vê trước đã. Còn những chuyện khác anh cứ giao cho tôi điều tra, tôi hứa sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.”

Trần Việt đi điều tra, cho anh ta một câu trả lời thỏa đáng.

Vậy là Trần Việt đã sớm chuẩn bị xong, chuẩn bị một “sự thật” có thể lừa gạt được mình.

Trần Việt đã cố tình như vậy, thì người anh vợ kiêu ngạo như anh ta đây cũng rất cảm kích. Anh ta để Trần Việt đi điều tra, nhìn xem rốt cuộc Trần Việt có thể giở trò lừa gạt gì.

Tiêu Kình Hà chìm trong suy nghĩ của mình, vẫn không trả lời Trần Việt, Trần Việt nói tiếp: “Chuyện này của ông Tiêu, tôi mong rằng chúng ta có thể lặng lẽ xử lý, đừng để Giang Nhung biết.”

“Cậu sợ rằng Giang Nhung sẽ biết chuyện này?” Tiêu Kình Hà lạnh giọng.

Quả nhiên!

Trần Việt nhất định là có tật giật mình, nên anh mới muốn lừa gạt Giang Nhung.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, Giang Nhung sớm muộn gì cũng biết, hơn nữa anh ta nhất định sẽ để cho Giang Nhung nhìn rõ khuôn mặt đáng ghê tởm của Trần Việt.

“Anh đồng ý với tôi, đừng cho cô ấy biết là được rồi.” Trần Việt không phải là sợ Giang Nhung biết, mà là chuyện Tiêu Viễn Phong chết đã là sự thật, anh không muốn Giang Nhung lại đau lòng, khổ sở.

Nếu là lúc bình thường, Giang Nhung đau lòng một chút cũng không sao. Nhưng hiện giờ Giang Nhung vừa mang thai không lâu, còn đang ở thời kỳ nguy hiểm của ba tháng đầu, bác sĩ nói không thể chịu được bất cứ kích thích gì, cho nên Trần Việt không dám mạo hiểm.

Tiêu Kình Hà hỏi: “Ý của cậu là không để em ấy gặp mặt ba mình lần cuối sao?”

Trần Việt gật đầu: “Trong lòng cô ấy, ông Tiêu đã sớm qua đời, cô ấy đã chấp nhận sự thật này. Hiện giờ ông Tiêu vừa trở về lại đi mất, để cô ấy biết sẽ chỉ khiến cô ấy đau lòng khổ sở.”

“Cậu nói rất đúng, cậu nói sao thì cứ làm vậy đi.” Tiêu Kình Hà gật đầu, không biết lại suy nghĩ vẩn vơ đến đâu.

...

Hiệu suất xử lí công việc của Trần Việt từ trước đến nay vốn rất nhanh, người của anh nhanh chóng đưa thi thể Tiêu Viễn Phong đến nhà tang lễ gần nhất.

Nhìn thấy dáng vẻ Trần Việt tận tâm tận lực vì ba của bọn họ, Tiêu Kình Hà suýt nữa nghi ngờ có khi nào mình đã hiểu lầm rồi không.

Bởi vì anh ta thật sự không nghĩ ra động cơ giết người của Trần Việt là gì.

Chẳng lẽ chỉ vì báo thù cho Trần Tiểu Bích, mà bày ra một ván cờ lớn như vậy, lặng lẽ giết ba vợ mình, rồi vu oan giá họa cho người khác?

Mỗi lần trong lòng sinh ra một chút nghi ngờ, Tiêu Kình Hà đều không thể không khâm phục hành động của Trần Việt.

Hành động của Trần Việt quá tốt, diễn kịch quá chân thật, tốt đến nỗi anh ta không nhìn ra chút dáng vẻ giả vờ nào của Trần Việt.

Chuẩn bị xong tất cả, Trần Việt nhìn Tiêu Kình Hà nãy giờ vẫn luôn buồn bực không lên tiếng, nói: “Chúng ta tìm hung thủ trước đã.”

Tiêu Kình Hà vẫn thành thật gật đầu: “Được.”

Nhưng bọn họ không biết, vào lúc bọn họ đưa thi thể Tiêu Viễn Phong đến nhà tang lễ để lo liệu, tin tức tối hôm qua có người bị giết ở bến tàu Hoàng Điền đã lan truyền khắp nơi.

Tối hôm qua có người ở bến tàu Hoàng Điền vô tình chụp được cảnh có người bị giết, hơn nữa còn đăng lên mạng. Tin tức này một khi được lan truyền, nhanh chóng chiếm vị trí được tìm kiếm nhiều nhất, hơn nữa còn nhanh chóng vọt lên vị trí Top 1 Hot Search của FB.