Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 487: Nếu như ba còn sống

Giang Nhung có thể hiểu được cảm giác của ba lúc đó, bởi vì cô cũng từng trải qua tổn thương giống như vậy.

Cô đã từng nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, tanh mùi máu, trơ mắt nhìn người ta mổ bụng lấy con mình đi, còn cô thì không làm gì được.

“Nhung Nhung, nếu như……anh nói nếu như……có một ngày ba trở lại bên em, nhưng mặt mũi của ba đã hoàn toàn thay đổi, em có bằng lòng nhận lại ba không?” Tiêu Kình Hà bỗng đặt ra giả thiết này hỏi Giang Nhung.

“Ba là ba của em, dù ba có biến thành dáng vẻ gì, ba vẫn là ba em.” Nghe thấy chuyện này, dường như Giang Nhung không cần suy nghĩ liền buột miệng nói ra.

Nhưng cô lập tức ý thức được rằng ba đã qua đời nhiều năm, mãi mãi cũng không thể trở lại bên cô.

Cô tự lẩm bẩm: “Em đâu dám hy vọng xa vời, người ba đã qua đời hai mươi mấy năm còn có thể trở lại bên mình.”

Tiêu Kình Hà thỏa mãn cười nói: “Cho dù ba có thể trở về hay không đi chăng nữa, nhưng anh nghĩ nếu như ba nghe được lời này của em, ba nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

“Được rồi, không nói những giả thiết này nữa. Chúng ta ăn cơm đi.” Hai anh em bọn họ khó có cơ hội cùng nhau ăn cơm, Giang Nhung cũng không muốn vì nguyên nhân của chính mình mà phá hư bầu không khí này.

Cô ăn một đũa lớn thức ăn, nói: “Khó có dịp cậu chủ Tiêu tự mình xuống bếp nấu cơm, nhất định em phải ăn cho thật nhiều, thật no, tuyệt đối sẽ không mang cái bụng trống không mà về đâu.”

Thấy Giang Nhung vui vẻ ăn, Tiêu Kình Hà cũng phấn chấn: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút đi, anh chừa cho em.”

Giang Nhung ngẩn ra nhìn anh: “Anh à, anh đừng như vậy được không? Nếu anh cứ như vậy, em sẽ cảm thấy đây không phải là anh, anh cũng đừng làm em lo lắng.”

Tiêu Kình Hà thở dài một hơi, nói: “Lớn tuổi rồi, bên cạnh chỉ có mình em là người thân, cho nên muốn quan tâm em nhiều hơn một chút.”

“Có phải anh muốn nói, em quan tâm anh không đủ, sau này muốn em quan tâm anh nhiều hơn.” Giang Nhung thừa nhận, ngay cả chuyện trong nhà của mình còn không giải quyết được, quả thật không lưu tâm đến Tiêu Kình Hà.

Anh ấy đã lớn tuổi rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có, một mình sống qua ngày như thế nhất định không dễ dàng gì.

Đặc biệt là buổi tối lúc ngủ, đêm dài đằng đẵng, căn phòng rộng như vậy chỉ có một mình anh, ngay cả người để trò chuyện cũng không có nốt, anh nhất định sẽ cảm thấy cô đơn trống vắng.

“Đứa nhóc này, anh quan tâm em, em lại nói bậy bạ gì đó.” Tiêu Kình Hà bất mãn trừng Giang Nhung.

“Em cũng quan tâm anh mà.” Giang Nhung chớp mắt, cười dí dỏm.

“Mau ăn đi, thịt lạnh rồi ăn không ngon đâu.” Tiêu Kình Hà nhìn Giang Nhung, dường như có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô nhưng lại không nói ra, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Giang Nhung, trừ Trần Việt ra, người thân của em cũng rất yêu em.”

“Anh à, rốt cuộc anh muốn nói gì đây?” Giang Nhung càng ngày càng cảm thấy người anh này của cô có vấn đề, hôm nay nói chuyện lạ lắm, cũng không biết anh ấy đang suy nghĩ điều gì?

“Anh muốn nói cho em rằng rất nhiều người bọn anh đều yêu em, cho dù em ở nơi nào, em cũng không cô đơn một mình đâu.” Tiêu Kình Hà đặc biệt nghiêm túc nói.

“Anh à, anh bệnh rồi hay sao?” Giang Nhung cảm thấy anh ấy hẳn là đã ngã bệnh rồi, mới có thể nói những lời mà bình thường không nói ra miệng.

Cô đưa tay sờ trán Tiêu Kình Hà, lại bị Tiêu Kình Hà đẩy ra: “Nhóc con này, anh đang nghiêm túc nói chuyện với em, em lại bị gì đấy.”

Giang Nhung rút cái tay bị anh vỗ đau về, bĩu môi: “Anh thực sự đang nghiêm túc nói chuyện với em sao? Nhưng em thà rằng anh giống như trước kia, không nghiêm túc với em.”

Người anh này của cô từ trước tới nay chưa có bao nhiêu lúc nghiêm chỉnh qua, đột nhiên lại nghiêm túc với cô như thế, còn nói những lời khiến người khác lo lắng, cô thực sự lo.

“Mau ăn đi, ăn xong rồi tranh thủ đi, bằng không tổng giám đốc Trần nhà em phát lệnh truy nã anh.” Đứa nhóc này rất mẫn cảm, Tiêu Kình Hà phải nhanh chóng đuổi cô đi.

……

Sau khi rời khỏi chỗ Tiêu Kình Hà, đầu óc Giang Nhung vẫn luôn nghĩ về ba của mình.

Cô đã xem qua ảnh chụp của ba, dáng dấp của ba và anh giống nhau đến mấy phần, nhưng cô cảm thấy ba vẫn đẹp trai hơn anh một chút, mặt mũi nhiều hơn mấy phần khí khái.

Đẹp trai như vậy, lại là một người có tín ngưỡng, có nguyên tắc, nếu cô là mẹ, năm đó nhất định cũng xiêu lòng vì ba rồi.

Nghĩ tới đây, Giang Nhung lại cười……Xem ra ánh mắt cô và mẹ không khác nhau mấy, năm đó lúc mẹ nhìn thấy Trần Việt cũng ưa thích không thôi.

Nghĩ đến ba, nghĩ đến trường mẫu giáo, Giang Nhung tự nhiên liền nghĩ đến người và sự việc ở Kinh Đô, nghĩ đến nhiều ngày rồi mà chưa gặp Lương Thu Ngân.

Lần trước gặp Lương Thu Ngân, Lương Thu Ngân đã mang thai được khoảng ba tháng, bây giờ tính ra đứa trẻ hẳn cũng được năm, sáu tháng rồi, ắt bụng cũng to lên nhiều.

Nghĩ đến Thu Ngân, Giang Nhung lấy di động gọi cho cô ấy, bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Nhung Nhung?”

“Thu Ngân, là tớ đây.” Nghe được giọng Lương Thu Ngân, Giang Nhung cảm thấy thật quen thuộc, thật ấm áp, không tự chủ cười lên.

“Đương nhiên mình biết đó là cậu rồi, mình lại không mù không đần.” Đầu dây bên kia, Lương Thu Ngân nói chuyện vẫn rất tùy ý, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi chút nào.

Giang Nhung đã quá quen thuộc giọng điệu của cô ấy, cười cười, lại hỏi: “Công việc ở Mỹ của Trình Chí Dũng vẫn thuận lợi phải không?”

Lương Thu Ngân nói: “Chồng cậu không giao cho anh ấy công việc quá rườm rà, anh ấy đúng giờ đi làm, đúng giờ tan sở, rất thoải mái.”

Giang Nhung lại hỏi: “Bây giờ đứa bé khỏe không? Có đá cậu không?”

Nhắc đến đứa bé, Lương Thu Ngân bỗng cao giọng: “Nói đến đây thằng ranh con lại quậy, mới vừa rồi còn đạp mình hai cái đó. Nay nó bắt nạt mình, chờ khi nào nó sinh ra, xem mẹ già này dạy dỗ lại nó.”

“Thằng ranh con? Thực sự là con trai sao?” Giang Nhung cười, còn nói: “Chờ tới lúc cậu sinh, cậu sẽ không nỡ đâu.”

“Ừm, mấy ngày trước kiểm tra rồi, đúng là con trai.” Nói đến đây, Lương Thu Ngân đột nhiên cười hì hì: “Cục cưng nhà mình là con trai, mặc dù nhỏ hơn Tiểu Nhung nhà cậu mấy tuổi, sau này vẫn có thể theo đuổi nó đi.”

“Thu Ngân, thực ra tớ càng muốn Tiểu Nhung nhà bọn tớ tìm một đối tượng lớn tuổi hơn nó, sau này mới có người chăm sóc nó. Cậu nhìn cục cưng nhà cậu đi, nhỏ hơn Tiểu Nhung Nhung nhà bọn tớ tận bốn năm tuổi, không được không được.”

Vì bé cưng nhà mình, Giang Nhung cũng không sợ đắc tội bạn thân, hơn nữa Lương Thu Ngân sẽ không giận cô đâu.

Không đợi Lương Thu Ngân mở miệng, Giang Nhung còn nói: “Tiểu Nhung Nhung của bọn tớ không được, nhưng tớ còn có thể sinh thêm một đứa em gái cho nó đó, sau này để con trai cậu theo đuổi em của tiểu Nhung Nhung.”

Nghe thấy Giang Nhung muốn sinh cho tiểu Nhung Nhung một em gái, Lương Thu Ngân xúc động đến mức hét lớn: “Nhung Nhung, cậu có rồi?”