Là Trần Việt khiến cô hiểu ra, cô cũng không kém như vậy, cô là độc nhất vô nhị, không ai thay thế được.
Cũng là Trần Việt khiến cô biết, trên cái thế giới này cũng có một người nguyện ý nâng cô trong lòng bàn tay.
"Đồ ngốc!" Trần Việt thấp giọng nói.
Đời này có thể gặp được cô gái ngốc này, đó mới là may mắn của anh, là tài sản quý giá nhất đời anh.
"Anh mới ngốc." Giang Nhung Nhung bôi thuốc cho vết thương cuối cùng của anh, dừng động tác, hỏi, "Anh thử cử động xem, xem còn đau hay không?"
"Không đau!" Có cô ở đây, trong lòng của anh ấm áp vô cùng, sao mà đau được.
"Sao lại không đau được?" Anh đã thế này rồi, dù bất kì chuyện gì vẫn mạnh mẽ chống đỡ, cho tới bây giờ cũng không nói.
Anh là người, cũng không làm bằng sắt đấy, sao có thể không đau.
Chống lại ánh mắt đau lòng của Giang Nhung Nhung, Trần Việt ôm cô vào ngực, cọ cọ vào đỉnh đầu cô: "Có ưn ở đây, anh thật sự không đau!"
…
Lúc Trần Việt và Giang Nhung Nhung ở trên đảo gặp phục kích, ở phía Bích Hải sơn trang Tiểu Nhung cũng gặp phải tập kích, chỉ là tập kích âm thầm tiến hành, không trắng trợn như anh.
Người giật dây muốn Trần Việt biến mất, vọng tưởng chiếm đoạt Thịnh Thiên, như vậy Trần Nhạc Nhung tồn tại nhất định là một trở ngại. Dù cho cô bé mới là đứa bé bốn tuổi, nhưng mà đã là cái gai trong mắt người khác.
Chỉ là đối phó với một đứa nhóc, bọn họ không đặt nhiều tâm tư như đối phó với Trần Việt.
Người thần bí đã điều tra được rất rõ ràng, bình thường lúc Trần Nhạc Nhung đi ra ngoài, bên người sẽ có bốn người đi cùng, một lái xe, hai bảo vệ giỏi võ, còn có một cậu thanh niên.
Không rõ thân phận người này, thoạt nhìn gầy teo yếu ớt lại không có chút tính công kích, cho dù có tính công kích, nhưng mà công kích của thằng nhóc chắc chắn không bằng hai người bảo vệ.
Bởi vậy bọn họ thừa dịp cậu thanh niên mang theo Trần Nhạc Nhung nghỉ ngơi tiến công, muốn thừa dịp bất ngờ cướp người.
Hôm nay bạn nhỏ Trần Nhạc Nhung có chút cáu kỉnh, lúc ngủ trưa chẳng muốn ngủ chút nào, bởi vì bố mẹ nói giữa trưa sẽ tới ăn cơm cùng cô bé, nhưng bọn họ lừa cô bé.
Cô bé chờ thật lâu rất lâu vẫn không thấy bố mẹ, gọi điện thoại cho bố mẹ thì lại không gọi được.
Cô bé lại gọi cho chú Lưu, chú Lưu nói cho cô bé biết. Bố mẹ đang làm chuyện vô cùngquan trọng, điện thoại không có tín hiệu, nên không gọi được.
Bố và mẹ vẫn luôn nói, cô bé là bảo bối quan trọng nhất của họ, nhưng bọn họ lại đi làm chuyện rất quan trọng rồi. Rốt cuộc thì có chuyện gì quan trọng hơn cả cô bé?
Tiểu Nhung cảm giác rất tổn thương, cảm giác tâm hồn nho nhỏ của mình bị tổn thương nặng nề.
Mình hiểu chuyện thế này, đáng yêu thế này, sao có thể không phải là bảo bối quan trọng nhất của bố mẹ?
Bởi vì hờn dỗi, lúc ăn cơm trưa đến ô mai cô bé thích nhất cũng không ăn, thở phì phì không để ý ai.
Bà nội và dì nhỏ cô còn có ông nội, cô bé cũng không muốn, cô bé để anh Liệt đưa cô về phòng chợp mắt.
Thế nhưng cô bé thật sự tức giận, vô cùng tức giận, giận đến mức lăn qua lăn lại trên giường. Đến cả lời anh Liệt nói cô bé cũng mặc kệ.
“Nhung Nhung…”
“Nhung Nhung không để ý tới anh Liệt."
"Tại sao Nhung Nhung không để ý tới anh Liệt?"
"Anh Liệt không nghe lời, anh Liệt lừa Nhung Nhung giống bố mẹ."
"Nhung Nhung, em không để ý tới anh Liệt, anh Liệt đi trước nhé." Nói xong, Liệt giả vờ muốn rời đi, ai ngờ cái miệng nhỏ nhắn của cô bé mếu máo, chuẩn bị khóc cho cậu nhóc xem.
"Anh Liệt sẽ không vứt bỏ Nhung Nhung, Nhung Nhung đừng khóc!" Liệt vội vàng ôm cô bé vào trong ngực, xoa xoa đầu của cô bé, nhẹ giọng an ủi.
"Anh Liệt..." Tiểu Nhung thật sự đau lòng, vừa gọi tên anh Liệt đã khóc tu tu, bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên quân áo anh Liệt.
"Nhung Nhung nghe lời, đừng khóc! Anh Liệt ở đây rồi, anh Liệt sẽ ở bên cạnh Nhung Nhung, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Nhung Nhung." Thấy Tiểu Nhung khóc đến mức thương tâm khổ sở, Liệt đau lòng nhưng đành chịu.
"Anh Liệt không cần Nhung Nhung." Nghĩ đến anh Liệt cũng muốn vứt bỏ mình, Tiểu Nhung càng buồn, khóc co cả người.
Liệt ôm chặt cô bé trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng của cô bé: "Không đâu, anh Liệt đồng ý sẽ mãi ở bên Nhung Nhung."
"Ngoắc tay hứa đi!" Tiểu Nhung duỗi tay nhỏ ra, muốn dùng cách trẻ con để làm chuyện lớn.
"Được, ngoắc tay." Liệt không chê cách làm ngây thơ của Tiểu Nhung, đôi tay lớn duỗi ra móc tay cùng Tiểu Nhung, rất nghiêng túc nói, "Ngoắc tay treo cổ, một trăm năm không cho phép thay đổi."
"Thay đổi chính là người xấu, trở nên xấu xí." Tiểu Nhung đang lau mạnh nước mắt nước mũi trong lòng anh Liệt, lúc này mới nín khóc mỉm cười.
"Ừ, thay đổi chính là người xấu, trở nên xấu xí." Liệt véo bóp nhẹ mũi Tiểu Nhung, "Nhung Nhung của chúng ta khóc như mèo nhỏ, thật là xấu."
"..."
Nghe anh Liệt nói mình xấu, Tiểu Nhung đột nhiên trừng to mắt long lanh nước nhìn anh Liệt.
Thật không thể tin được, anh Liệt dám chịu chê cô bé xấu, cô bé đáng yêu như thế, anh Liệt nói cô bé xấu!
Rốt cuộc có phải anh em tốt không đây?
"Anh Liệt hay nói đùa với Nhung Nhung, Nhung Nhung là bạn nhỏ tốt nhất trên đời." Liệt cười nói, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đang bĩu môi của Tiểu Nhung.
Trước kia, cậu chưa từng tiếp xúc với trẻ em, rất không thích động vật kì lạ như các bạn nhỏ.
Cậu nhóc cảm thấy trẻ em là động vật không nói lý lẽ, bọn chúng muốn khóc sẽ khóc, muốn cười sẽ cười, cho tới bây giờ đều không cần bất kỳ lý do gì.
Ở cạnh Tiểu Nhung, chăm sóc Tiểu Nhung Nhung, chỉ có một nguyên nhân, Tiểu Nhung là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu muốn báo đáp ơn cứu mạng của cô bé.
Khi cậu nhóc trọng thương, nếu như không có Tiểu Nhung Nhung. Vào buổi đêm mưa to như trút nước, có lẽ cậu đã mất mạng trong tay đại ca mình rồi.
Vốn định ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung một thời gian rồi rời đi, về sau cậu phát hiện, có rất nhiều người có ý đồ đe dọa Tiểu Nhung.
Quang trọng hơn là, trong quá trình ở cùng nhau, cậu cũng phát hiện trẻ em không hề đáng ghét như mình nghĩ.
Mấy đứa nhỏ thấy chuyện không hiểu cũng sẽ vui, cũng không hiểu gì mà cười, vì chúng nó không tâm cơ. Thích ai thì thể hiện ra ngoài, ghét ai cũng thể hiện ra ngoài.
Tiểu Nhung Nhung ngây thơ đáng yêu, ai ở bên cạnh cô bé cũng sẽ bị cô bé hấp dẫn, sẽ muốn đem đồ tốt nhất trên thế giới đưa hết cho cô bé.
Dần dần, cậu còn ở bên cạnh Tiểu Nhung Nhung, không còn là vì báo ân, chỉ là đơn thuần nghĩ bản thân phải bảo vệ cô bé. Bảo vệ cô bé giống như em gái ruột của mình, chăm sóc cô bé. Để cô bé vô tư lớn lên.