Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 457: Mọi chuyện đều tùy em

“Thật sao?” Nghĩ đến việc tiểu Nhung Nhung sẽ chấp nhận em trai, em gái, Giang Nhung liền cảm thấy vui vẻ. Như thế cô có thể sinh cho Trần Việt thật nhiều khỉ con đáng yêu, sau này có em trai, em gái ở bên chơi đùa với tiểu Nhung Nhung, tiểu Nhung Nhung sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.

Trần Việt lại hút máu độc rồi nhổ ra, màu da chỗ mắt cá chân của Giang Nhung đã tốt hơn nhiều, xem ra máu độc đã được xử lý gần hết, chỉ cần Giang Nhung tạm thời không làm vận động kịch liệt, nhất định sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tình trạng của Giang Nhung tốt hơn, Trần Việt thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên là thật rồi, em muốn có con, chúng ta sẽ sinh, chỉ cần em khỏe mạnh trở về cùng anh, chuyện gì anh cũng đều đồng ý với em.”

Nghĩ đến việc có thể sinh em trai, em gái cho tiểu Nhung Nhung, Giang Nhung vui vẻ nói: “Trần Việt à, chúng ta sẽ sinh thêm cho tiểu Nhung Nhung hai em trai và một em gái nhé, như vậy chúng ta có bốn đứa nhỏ, đủ một bàn mạt chược rồi.”

“Được, mọi chuyện đều nghe theo ý em!” Tuy anh không nỡ để cô phải chịu khổ, nhưng cô thích trẻ con, chỉ cần cô vui vẻ, anh đều chiều theo ý cô.

“Trần Việt, em thật sự không muốn trở thành gánh nặng của anh, em vẫn luôn cố gắng hướng về phía trước, em muốn được sóng vai cùng anh, em muốn trở thành một người phụ nữ xứng đôi với anh.” Giang Nhung khẽ cười, tuy sắc mặt của cô không tốt lắm, nhưng Giang Nhung cắn chặt răng, cố gắng để cho chính mình giữ vững tỉnh táo.

“Bé ngốc, em vẫn luôn là một người con gái ưu tú, chẳng qua chính bản thân em không phát hiện ra mình có bao nhiêu ưu điểm thôi.” Giang Nhung không phải là người hoàn hảo, nhưng ở trong lòng Trần Việt, cô chính là một người con gái hoàn hảo, anh sẵn lòng bao dung mọi khuyết điểm của cô.

Ngay từ khi quyết định lấy cô về nhà, anh đã từng nói với chính mình, nhất định phải đối xử tốt với cô, cuộc đời này, anh tuyệt đối không phụ lòng cô.

“Cảm ơn anh, Trần Việt!” Gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời cô, kiếp trước, cô nhất định đã cứu cả dải ngân hà, cho nên kiếp này cô mới có thể gặp được một người chồng tốt như anh vậy.

“Đứa ngốc.” Trần Việt hút hết máu đen ở vết thương ra, nhìn thấy tình hình của cô tốt hơn nhiều, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Giang Nhung, chuyện này sẽ không có lần thứ hai nữa.”

Chuyện này sẽ không có lần thứ hai nữa, đây là lời hứa anh dành cho cô, không có ai, không có bất kỳ sức mạnh nào có thể lần thứ hai đưa cô rời khỏi anh, cho dù là thần chết, anh cũng sẽ không đồng ý.

“Vâng, em biết!” Giang Nhung ôm cổ Trần Việt, chủ động hôn lên môi anh, cô giống như đang dùng cách này để làm mất đi máu độc còn sót lại trong miệng anh.

Trần Việt mạnh mẽ hôn Giang Nhung, giống như muốn khảm cả người cô vào trong cơ thể mình, để hai người hòa làm một. Bọn họ dùng phương thức nguyên thủy nhất để cảm nhận lẫn nhau.

Hai người ôm chặt lấy nhau, dùng sức lực thật lớn để ôm lấy đối phương, dường như ôm lấy đối phương, chính là đang ôm toàn bộ thế giới.

“Giang Nhung…”

Trần Việt lại một lần nữa gọi tên Giang Nhung, lần lượt đưa cô đến thế giới dành riêng cho hai người bọn họ.

Giang Nhung không có sức để trả lời anh, cô chỉ có thể đi theo anh, cảm nhận những gì anh mang đến cho cô, một lần lại một lần, ngọt ngào và tốt đẹp!

Pằng…

Bỗng nhiên, có một tiếng súng vang lên, cắt ngang hai người đang triền miên.

Trần Việt theo bản năng ôm chặt lấy Giang Nhung, lửa nóng trong người anh cũng biến mất.

Anh quay đầu nhìn về phía bên ngoài hang động, vừa rồi ánh mắt của anh còn dịu dàng như nước, trong nháy mắt trở nên sắc bén. Dưới gọng kính màu vàng, ánh mắt anh giống như một thanh kiếm sắc bén, trong vô hình, bất kỳ lúc nào cũng có thể lấy mạng người ta.

Người núp trong bóng tối kia, hãy chờ đó cho anh!

Pằng pằng…

Ngay sau đó lại có hai tiếng súng vang lên, xem ra phần lớn đám người phục kích bọn họ đã đến, đây là trận chiến quan trọng liên quan đến sống chết.

Bọn họ cướp được hai khẩu súng, nhưng trong đó không có nhiều đạn lắm, nếu như có người đến, anh nhất định phải giải quyết kẻ địch bằng một phát súng.

Chỉ cần giết một người, như vậy có thể trấn áp được người phía sau.

Dù sao viên đạn không có mắt, ngay cả khi những người kia là dân liều mạng, ở trong tình huống biết rõ sẽ phải chịu chết, liệu bọn họ còn sẵn lòng xông về phía họng súng hay không.

“Giang Nhung, em ngồi ở đây nghỉ ngơi, anh đến chỗ cửa hang động để phòng thủ.” Trần Việt thu xếp cho Giang Nhung xong, anh xoa đầu Giang Nhung, dịu dàng dặn dò.

Giang Nhung nắm lấy tay anh, cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chúng ta nhất định phải cùng nhau trở về gặp tiểu Nhung Nhung.”

“Ừ.” Trần Việt khẽ hôn lên mặt cô, sau đó anh quay người đi đến cửa hang động.

“Nơi này có dấu vết leo xuống, khả năng bọn họ ở bên dưới.”

Giọng nói của kẻ địch vang lên ngay trên đầu hai người bọn họ, xem ra bọn chúng đã phát hiện ra tung tích của hai người.

Giang Nhung liếc thoáng qua Trần Việt, cô cảm thấy khẩn trương đến mức không dám chớp mắt, Trần Việt ngồi ở cửa hang động, thỉnh thoảng anh thò nửa đầu ra quan sát tình hình bên trên, một khi phát hiện kẻ địch, anh sẽ không nương tay mà nổ súng.

Có người nói: “Anh cả, người của chúng ta đã phát hiện ra thi thể của anh năm và anh sáu ở bên kia. Xem ra hai người bọn họ đã nổi lên xung đột chính diện với Trần Việt, sau đó bị Trần Việt giết chết.”

Có người nói tiếp: “Vốn dĩ Trần Việt không phải là người dễ đối phó, mấy anh em chúng ta đã nhận nhiều vụ làm ăn như thế, nhưng chưa có ai khó đối phó như anh ta.”

Một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Im hết miệng lại cho tôi! Ngay cả bóng dáng kẻ địch cũng không thấy, các người đã nhụt chí, làm sao còn có thể đối phó được với kẻ địch.”

Có người hỏi: “Chúng ta làm gì với thi thể của anh năm và anh sáu đây?”

“Đào hố chôn cho tôi, chờ tôi lấy được đầu của Trần Việt, sẽ mang qua tế bái bọn họ.” Người anh cả nắm chặt tay lại, trong mắt đều là lửa giận, anh ta nhất định phải chém tan xác Trần Việt, báo thù cho những người anh em đã đồng cam cộng khổ với mình.

Ở trong hang động, Trần Việt và Giang Nhung đã nghe rõ đối thoại của bọn chúng, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt. Trong ánh mắt của hai người đều tràn ngập sự quan tâm, lo lắng cho đối phương, đồng thời cũng nói cho đối phương biết, bọn họ nhất định có thể đánh bại kẻ địch và rời khỏi chỗ này.

“Hắc Tử, cậu đi xuống xem tình hình bên dưới như thế nào nhé?” Kẻ cầm đầu không chắc chắn Trần Việt có ở bên dưới hay không, chẳng qua chỉ cần có manh mối, bọn chúng sẽ không bỏ qua.

Vừa mới phân phó xong, anh ta đã cảm thấy không ổn, nếu như Trần Việt thật đúng là trốn ở dưới đó, như vậy không tránh khỏi rút dây động rừng*.

(Rút dây động rừng*: Ý nói rút một sợi dây làm rung chuyển đến cả một khu rừng.)

Lúc đàn em của anh ta chuẩn bị đi xuống dưới, tên cầm đầu lại nói: “Nơi này đều là vách núi, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết, không giấu được người, chúng ta rút lui thôi.”

Tên cầm đầu cố ý nói to, nhưng đồng thời, anh ta lại dùng tay ra hiệu cho đàn em của mình tiếp tục đi xuống xem xét tình hình.

Pằng…

Theo tiếng súng vang lên, tên đàn em vừa mới chuẩn bị leo xuống vách núi buông tay, giống như một hòn đá rơi vào những cơn sóng trên mặt biển rộng lớn, chỉ để lại một tiếng hét thảm vang vọng trong không trung.

Những người còn lại nghe thấy tiếng súng, bọn chúng thậm chí còn không biết người nổ súng ở vị trí nào, một đám người không ai bảo ai, tất cả đều tựa lưng vào nhau, đứng chung một chỗ, ánh mắt bọn chúng nhìn về bốn phía xung quanh, để tìm ra vị trí của kẻ địch.

Tất cả đều trầm mặc, không ai nói gì. Bọn chúng không phát hiện ra tung tích của kẻ địch, ngược lại còn bị kẻ địch phản kích, mọi người đều lo lắng chính mình sẽ trở thành mục tiêu nổ súng tiếp theo của kẻ địch.