Trần Việt vừa nghĩ tới đối phương có thể là Tiêu Viễn Phong liền không suy nghĩ sâu hơn, cho nên mới dễ dàng bị rơi vào cạm bẫy của người khác như vậy.
Lúc này gió biển thổi qua, cành cây và bụi cỏ trên đảo đều lay động. Mượn gió thổi, Trần Việt dẫn theo Giang Nhung nhanh chóng xuyên qua bên trong bụi cỏ, tạm thời không lo kẻ địch sẽ phát hiện ra hành tung của bọn họ.
Bọn họ lao ra khỏi rừng cây, phía trước chính là vách núi dựng đứng. Dưới vách núi là sóng biển cuồn cuộn. Nếu như không cẩn thận một chút, bọn họ rất có thể sẽ trượt chân ngã từ đây xuống.
Nếu nhất thời không cẩn thận có thể sẽ trượt chân lăn xuống. Trần Việt nắm được điểm mấu chốt này.
Anh lập tức cởi một cái giày treo trên một nhánh cây bên cạnh vách núi, lại dùng bụi cỏ bên cạnh cành cây quấn lên, tạo ra hiện trường giả như có người ngã từ đây xuống.
Làm xong tất cả những điều này, Trần Việt nhìn về phía Giang Nhung và giơ tay nhéo vào mặt cô nói: "Giang Nhung, em đừng lo lắng, cứ đi theo anh là được rồi. Em tới đây thế nào, anh sẽ đưa em rời khỏi đây như vậy."
Giang Nhung nói: "Chúng ta cùng trở về."
Trần Việt dắt tay Giang Nhung: "Được, em theo anh là được rồi."
Anh biết hiện trường giả này không thể lừa được kẻ địch quá lâu, nhưng có thể kéo dài được lúc nào hay lúc đó, để cho bọn họ có nhiều thời gian suy nghĩ cách đối phó với những người này, cũng chờ Lục Diên dẫn người đến.
Sau khi đi dọc theo vách núi một lúc lâu, bọn họ cuối cùng cũng tới một chỗ trống trải, xung quanh chỉ thấy có đá, nhìn không thấy điểm cuối.
Vào lúc này, Giang Nhung mới chú ý thấy chiếc áo trắng trên người Trần Việt đã rách nát không chịu nổi, trên người cũng có những vết thương lớn nhỏ.
Nhìn lại cô, chiếc áo sơmi trên người cô vẫn lành lặn, thậm chí không nhìn thấy được một vết bẩn nào, trên người càng không có bất kỳ vết thương nào.
Vừa rồi khi bọn họ chạy trốn, Giang Nhung chỉ biết cắn răng chạy theo Trần Việt, cố gắng để mình không làm cản chân anh, bởi vậy mà cô quên mất Trần Việt vẫn luôn che chở cho cô. Cũng bởi vì có anh che chở nên cô mới có khả năng không bị sao cả.
Mà cũng bởi vì bảo vệ cô nên anh mới bị thương. Nếu như chỉ có một mình anh, anh chắc chắn sẽ không giống chật vật, không chịu nổi như bây giờ.
Nhìn vết thương trên người Trần Việt, Giang Nhung vừa tức lại vừa buồn bực. Cô tức giận vì anh ngu ngốc, cũng giận mình quá vô dụng. Cô vung nắm đấm đánh lên trước ngực của anh: "Trần Việt, đồ ngốc này!"
Anh thường nói cô ngốc, nhưng người thật sự ngốc là anh mới phải.
Vì sao có chuyện gì anh cũng luôn suy nghĩ cho cô, sao anh không thể suy nghĩ cho mình một lần. Anh muốn cô phải nợ anh cả đời sao?
Trần Việt nắm lấy bàn tay của cô và giơ lên bên môi, hôn nhẹ một cái: "Giang Nhung, chỉ cần em không sao, cho dù vừa rồi anh có bị lột một lớp da cũng không thấy đau."
Có lẽ cô vẫn không hiểu được cô quan trọng với anh tới mức nào.
Cô giống như không khí của anh vậy. Nếu như một người không có không khí, như vậy còn có thể sống nổi sao?
Tin chắc không cần anh nói, mỗi người đều có thể biết được đáp án.
"Vậy anh có biết, khi nhìn thấy anh bị thương, trái tim em bị giày vò giống như rơi vào ở trong chảo dầu không hả?" Cô bị thương thì anh sẽ đau lòng, vậy anh bị thương, cô làm sao không đau lòng được.
Cô giống anh, thà người bị thương là mình mà không phải là đối phương.
Giang Nhung hít sâu một hơi, nắm tay Trần Việt nói: "Nơi này trống trải, nếu như bị phát hiện sẽ rất dễ dàng bị bắn thành tổ ong vò vẽ. Chúng ta phải đi tìm một chỗ có thể ẩn nấp trước đã."
Cho nên lần này cứ để cô tới bảo vệ anh đi. Cô sẽ không trốn sau lưng anh, để cho anh bảo vệ cô nữa.
Trần Việt hài lòng mỉm cười: "Em vẫn còn rất thông minh đấy, không ngốc như anh tưởng."
Trần Việt nói chuyện đặc biệt thoải mái. Anh không muốn làm cho Giang Nhung phải khẩn trương như vậy.
Giang Nhung biết anh đang an ủi cô, cô nói: "Anh không cần an ủi em, em không nhát gan như anh tưởng đâu. Chúng ta nhất định sẽ cùng sống sót trở về gặp Nhung Nhung nhỏ của chúng ta. Nhung Nhung nhỏ thiếu tình thương của mẹ hơn ba năm, em tuyệt đối sẽ không để cho con phải mất đi bất kỳ một người thân nào nữa."
Đây chính là Giang Nhung. Bình thường thoạt nhìn cô yếu đuối, giống như chỉ cần có một cơn gió thổi qua cũng sẽ làm cho cô ngã được. Nhưng khi gặp phải chuyện, cô có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, sẽ nghĩ cách đối mặt với bất kỳ mưa gió nào.
Bất kỳ kẻ nào, bất kỳ lực lượng nào, cô đều sẽ không để cho bọn họ tổn thương tới cô và người cô yêu.
"Ai an ủi em chứ? Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh sẽ không để cho em lại có chuyện gì nữa đâu." Trần Việt dắt tay Giang Nhung bước đi.
Đi qua một khoảng đất trống rộng lớn, phía trước lại là bụi cỏ tươi tốt.
Giang Nhung bước nhanh về phía trong bụi cỏ. Trần Việt kéo cô lại nói: "Nếu như chúng ta xuyên qua bụi cỏ nữa, nhất định sẽ để lại vết tích. Sau khi bọn chúng phát hiện ra chúng ta không rơi xuống vách núi, nhất định sẽ đuổi qua đây. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ truy tìm dấu vết chúng ta và lại tìm tới. Bất kể chúng ta đi tới chỗ nào, bọn chúng cũng sẽ tìm ra được."
Trần Việt đang nói, phía sau đã vọng tới tiếng súng.
Trần Việt phán đoán vị trí tiếng súng kia chắc hẳn ở nơi bọn họ vừa tạo hiện trường giả rơi xuống vực sâu. Bất kể có phải bọn họ thật sự ngã xuống hay không, bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Người đã tốn thời gian dài để sắp xếp bố cục hại bọn họ như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy thi thể của anh, làm sao có thể từ bỏ được ý định, cho nên bọn chúng chắc chắn sẽ còn tiếp tục lục soát.
Giang Nhung nắm thật chặt tay của Trần Việt nói: "Anh đừng nóng vội, chúng ta lại nghĩ cách."
Nếu muốn làm cho đám người truy đuổi bọn họ hoàn toàn tin tưởng bọn họ rơi xuống vách núi thì chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Giang Nhung vẫn đang cố gắng suy nghĩ.
Cho dù cô thật sự không mấy thông minh, nhưng cô sẽ cố gắng suy nghĩ cùng Trần Việt. Dù sao hai cái đầu cũng sẽ tốt hơn một cái đầu.
"Em yên tâm đi. Ngài Trần không hề sốt ruột." Trần Việt nắm tay Giang Nhung, dẫn theo cô nhanh chóng chạy về phía vách núi.
Những người này sẽ đuổi theo dấu vết bọn họ để lại để tìm kiếm bọn họ, như vậy chỉ cần bọn họ không để lại bất kỳ vết tích gì, làm cho bọn chúng tin tưởng vừa rồi rất có thể bọn họ đã ngã từ trên vách đá xuống.
Trần Việt dẫn theo Giang Nhung cùng quan sát địa hình của vách núi, hy vọng tìm được chỗ có thể ẩn nấp. Nhưng nơi bọn họ có thể tìm được thì kẻ địch chắc chắn cũng có thể tìm tới.
Cách tốt nhất bây giờ là có thể tìm được một chỗ vừa có thể ẩn nấp, đồng thời còn có thể tấn công kẻ địch, như vậy bọn họ mới có đủ thời gian đợi đến khi người cứu viện chạy tới.
"Trần Việt, anh mau nhìn kìa?" Giang Nhung chỉ vào một cái cây lớn bằng miệng chén ở bên vách núi: “Chúng ta đi xuống xem thử, nói không chừng bên dưới vách núi có thể có chỗ ẩn nấp."
Trần Việt quay đầu nhìn, đám người đuổi theo bọn họ còn chưa chạy tới.
Anh quay đầu nhìn về phía Giang Nhung, nghiêm túc nói: "Anh đi xuống xem thử, em ở chỗ này, không cho phép đi đâu hết."
"Được." Giang Nhung liên tục gật đầu.
Trần Việt lại lo lắng liếc nhìn Giang Nhung, đã nghe cô nói: "Anh cứ yên tâm, em sẽ nghe lời."
"Ừ." Trần Việt ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy thân cây và mượn thân cây đỡ lấy trọng lượng của mình, chậm rãi tụt xuống dưới.
Giang Nhung nhìn Trần Việt rồi quay đầu nhìn phía sau, khẩn trương nuốt nước bọt.
"Giang Nhung…"
Nghe được tiếng Trần Việt gọi cô, Giang Nhung đáp một tiếng và lại nhìn về phía sau. Lúc này cô vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa có người cầm súng đi về phía bọn họ.