Sau một đêm mưa lớn, không khí buổi sáng sớm vô cùng trong lành tươi mới.
Tuy mắt không nhìn thấy, nhưng Trần Việt mỗi ngày thức dậy đều rất đúng giờ, không có gì thay đổi.
Anh mỗi sáng thức dậy, theo thói quen ngồi bên cạnh cửa sổ “đọc” báo, đồng thời đợi vợ và con gái thức giấc.
Khi mở mắt Giang Nhung nhìn thấy một Trần Việt chỉnh chu ngồi bên cửa sỏ, giống như nhiều năm về trước, bọn họ buổi sáng đầu tiên cùng nhau, khi cô tỉnh dậy mở mắt là nhìn thấy anh.
Lúc này, những ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào người anh, khiến cho anh như được đắp thêm một diện mạo thần bí, yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Trần Việt chắc chắn không phải đọc báo, mà do thói quen nhiều năm nay mà thành, nếu buổi sáng không có việc gì làm, cả ngày hôm ấy cảm sẽ cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Tai của anh ấy vốn đã rất tốt, sau khi mắt không nhìn thấy thì khả năng nghe của anh càng trở nên lanh lẹ sắc bén, mẫn cảm hơn nhiều. Giang Nhung khi mở mắt chỉ cần động đậy nhẹ một chút anh cũng có thể nghe thấy.
Anh quay đầu nhìn, môi không tự giác kéo ra một nụ cười dịu dàng: “Dậy rồi”.
“Vâng”. Giang Nhung gật đầu, còn muốn nói cái gì đó thì bị tiểu Nhung Nhung bé nhỏ bên cạnh quay người thu hút ánh mắt mất rồi.
Tiểu Nhung Nhung là một con heo lười, đặc biệt có thể ngủ nướng trên giường, nhất là mùa đông, muốn cô bé tự mình thức giấc, chắc chắn phải đánh vật với cô bé này cả tiếng đồng hồ, mới có thể khiến công chúa nhỏ này từ cái nôi bước ra.
Giang Nhung vỗ vỗ vào mặt con gái, dịu dàng gọi: “Nhung Nhung bảo bối dậy thôi nào.”
Tiểu Nhung Nhung chậm rãi mở mắt lướt qua mẹ một cái, rồi lại nhắm mắt, quay người, tiếp tục chui đầu vào chăn ngủ ngon lành.
“Cục cưng, dậy thôi nào.” Giang Nhung cúi đầu, thổi nhẹ vào tai con, dùng cách trêu chọc con bé làm niềm vui.
“Mẹ, Nhung Nhung không muốn.” Tiểu Nhung Nhung mếu mếu, bộ dạng đáng thương như sắp muốn khóc rồi.
Cô bé vẫn còn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn muốn ngủ tiếp, mẹ có thể đừng gọi dậy được không.
Giang Nhung cười: “Tiểu bảo bối, con đã ngủ mười tiếng đồng hồ rồi, còn tiếp tục ngủ anh Liệt có khả năng không đợi thêm được nữa rồi.”
Nghe nhắc đến còn ngủ thì anh Liệt phải đợi lâu, tiểu Nhung Nhung nhắm mắt bước xuống giường, ôm mặt trề môi lẩm bẩm: “Nhung Nhung phải dậy thôi”
Tuy rằng cô công chúa nhỏ này vẫn rất buồn ngủ, vẫn muốn ngủ, à không, là rất muốn ngủ, nhưng nếu so với để Anh Liệtphải đợi lâu, thì cô vẫn chọn thức dậy rời giường.
Trần Việt bất mãn nói: “Em xem con gái em đi, vừa nhắc đến anh Liệt đang đợi nó, liền lồm cồm bò dậy. Khi người làm ba đây đợi, không thấy nàng ta tích cực như vậy”.
Trần Việt thật sự nghi ngờ, đây có phải đứa con gái mà anh vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi lớn không? Chỉ mới bốn tuổi, trong lòng chỉ có anh Liệt của nó, đặt người làm ba như anh vào đâu rồi?
“Tiểu Nhung Nhung trong lòng không có ba, nhưng Nhung Nhung lớn trong lòng có chồng yêu là được rồi”. Giang Nhung cười nói.
Một người đàn ông như Trần Việt lại có thể đi ghen với một đứa trẻ con, có người anh trai cùng chơi với tiểu Nhung Nhung, ở bên cạnh con bé chăm sóc bảo vệ con bé, con bé có người để ỷ lại không tốt hay sao?
Trần Việt bước đến, ngồi cạnh hai mẹ con họ: “Câu trả lời này, miễn cưỡng có thể xoa dịu đi phần nào tổn thương trong lòng anh”.
“Nhung Nhung yêu ba.” Tiểu Nhung Nhung gần như tỉnh hẳn rồi, đương nhiên vẫn còn nhớ ba là người mà Nhung Nhung yêu nhất trên đời này.
“Ừm, Nhung Nhung ngoan!” Trần Việt ôm con, thơm lên má Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung ôm đầu ba, mơn trớn mặt ba một lát “ba ngoan!”
“Ba con hai người đều ngoan.” Giang Nhung ôm tiểu Nhung Nhung vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Bồn rửa mặt được trang trí rất đáng yêu, đều là đặc biệt chuẩn bị vì tiểu Nhung Nhung mà.
Trong cốc đựng ba chiếu bàn chải đánh răng, hai cái dài, một cái ngắn, tượng trưng cho hình ảnh gia đình ba người họ.
Giang Nhung chuẩn bị cho tiểu Nhung Nhung một cốc nước, một chiếc bàn chải đánh răng bôi đầy thuốc đánh răng, lại đặt cốc nước và bàn chải đánh răng vào tay của Nhung Nhung: “Nhung Nhung, làm theo mẹ dạy con hai ngày trước, thử học cách tự mình đánh răng.”
Tiểu Nhung Nhung đưa tay nhận lấy bàn chải đánh răng, học theo mẹ chậm rãi xoa xoa, chà chà, nhưng vì vẫn chưa quen nên không cẩn thận đập vào môi.
Trước khi tiểu Nhung Nhung hét lên vì đau, Giang Nhung lập tức xoa xoa an ủi con gái:“Nhung Nhung, đau một chút cũng không sao, chúng ta mạnh mẽ lên một chút nhé”.
Bởi vì bọn họ chỉ có một bảo bối tiểu Nhung Nhung, tiểu Nhung Nhung mỗi lần chịu chút tổn thương nho nhỏ cũng khiến Giang Nhung đau lòng không chịu nổi, nhưng cô phải khắc chế bản thân không được quá nuông chiều tiểu Nhung Nhung, phải buông tay để con bé học cách chấp nhận một số chuyện.
Sau này, khi hai người họ không còn ở bên cạnh tiểu Nhung Nhung nữa, tiểu Nhung Nhung mới có thể tự mình đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Nghe mẹ khích lệ, tiểu Nhung Nhung quả nhiên không khóc không náo, cầm lấy bàn chải đánh răng tiếp tục xoa xoa răng trong khoang miệng. Tuy động tác không được linh hoạt cho lắm, nhưng con bé vẫn cố gắng kiên trì hoàn thành.
“Tiểu Nhung Nhung bảo bối nhà ta thật giỏi!” Giang Nhung kịp thời cổ vũ khích lệ con.
Nghe mẹ khen cổ vũ, tiểu Nhung Nhung cũng cảm thấy bản thân thật lợi hại, ngẩng đầu kiêu ngạo: “Nhung Nhung có thể tự mình đánh răng”.
Giang Nhung dịu dàng nói: “Ừ, Nhung Nhung thật sự lợi lại”
Chỉ cần nhìn thấy hai ba con bọn họ, Giang Nhung sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp, mãn nguyện, hạnh phúc hơn là có cả thế giới.
Sau khi trở về bên cạnh hai ba con họ, Giang Nhung mỗi ngày đều tự tay giúp Nhung Nhung đánh răng rửa mặt, mặc quần áo đẹp cho con.
Khi Nhung Nhung đang bận mặc quần áo cho con, chiếc điện thoại bên cạnh tủ quần áo vang lên, nhưng cô không lập tức xem điện thoại, mặc quần áo cho tiểu Nhung Nhung xong xuôi cô mới quan tâm đến những việc khác.
“Mẹ, Nhung Nhung có phải cô bé đẹp nhất không?” Tiểu Nhung Nhung dụi dụi mắt, vẫn là chưa tỉnh hẳn, nhưng mà chuyện đầu tiên mà cô nàng quan tâm vẫn là cô bé có đẹp hay không.
“Bảo bối Nhung Nhung của mẹ đương nhiên là xinh đẹp rồi.” Giang Nhung thơm con một cái, lại đeo giày cho con:“ Cục cưng, con và ba ăn sáng trước, mẹ nghe điện thoại xong thì xuống nhé”.
Trần Việt xoa đầu tiểu Nhung Nhung, nói: “Nhung Nhung, con đi tìm Anh Liệt trước đi, lát nữa mẹ với ba xuống lầu ăn sáng với con”.
“Vâng ạ”, tiểu Nhung Nhung rất hiểu chuyện gật đầu, ngoan ngoãn chạy đi tìm anh Liệt.
Đưa tiểu Nhung Nhung ra cửa, Giang Nhung mới cầm lấy điện thoại nhưng chưa bắt máy.
Là bác sĩ Trương gọi đến, bác sĩ Trương báo cho họ một tin tốt, rằng họ đã chế ra loại thuốc có thể giải được độc HDR trong người của Trần Việt.
Nghe được tin này, Giang Nhung kích động đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Trần Việt nghe thấy âm thanh vui mừng của cô, nhẹ nhàng cười: “Xem bộ dạng của em, người không biết còn tưởng em bị điên đấy.”
“Điên thì điên, quản lời họ nói làm gì.” Giang Nhung kích động lao vào vòng tay Trần Việt, “Trần Việt, bên bác sĩ truyền đến một tin tốt, họ đã điều chế ra thuốc giải độc HDR rồi”.
Chỉ cần thuốc mà bác sĩ điều chế ra có hiệu quả, mắt của Trần Việt sẽ sáng trở lại, cô đương nhiên là vui mừng, hận không thể leo lên nóc nhà hét to vài tiếng cho cả thế giới biết cô đang vui đến mức độ nào.