"Không phải cô nói cô rất yêu Trần Việt? Không phải cô nói vì anh ấy cô sẽ tình nguyện làm mọi thứ?" Hứa Huệ Nhi nhìn chằm chằm Giang Nhung, từng bước tới gần: "Giang Nhung, đây chính là thử thách tình yêu của cô với anh ấy."
Giang Nhung đứng thẳng, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười nhìn Hứa Huệ Nhi, giống như mặc kệ cô ta nói cái gì, Giang Nhung đều mắt điếc tai ngơ.
Giang Nhung không có bất kỳ biểu hiện gì, Hứa Huệ Nhi không đoán ra trong lòng cô đến cuối cùng đang suy nghĩ cái gì, dừng một chút, cô ta còn nói: "Trần Việt chỉ có một cơ hội để phục hồi thị lực, anh ấy có thể hay không đều xem biểu hiện của cô. Bây giờ cơ hội này đã bày ở trước mắt của cô, cô sẽ không vì bản thân mình, không muốn giúp anh ấy chứ."
Hứa Huệ Nhi chính là dùng cách khích tướng, Tiêu Kình Hà liếc nhìn Giang Nhung một cái, lập tức đi ra nói: "Hứa Huệ Nhi, cô đừng có dùng phép khích tướng, vô dụng thôi."
"Ha ha...Các anh vẫn cần đến tôi..." Hai luồng ánh mắt của Hứa Huệ Nhi như dao bắn tới trên người Giang Nhung, cười lạnh nói: "Đúng vậy, cô rời khỏi Trần Việt, đôi mắt Trần Việt sẽ tốt lên, sau này anh ấy chắc chắn sẽ có những phụ nữ khác, đến lúc đó cô cũng chỉ có thể người cũ nhìn người mới cười, đương nhiên là cô không muốn rồi."
"Cô nói rất đúng, để cho tôi rời khỏi anh ấy, tôi đương nhiên sẽ không tình nguyện." Giang Nhung mím môi, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt đúng mực: "Hứa Huệ Nhi, đáp án này cô có hài lòng không?"
"Nói cho cùng, chính là cô ích kỷ, trong lòng của cô chỉ có cô mà không có anh ấy." Giang Nhung càng tỉnh táo ung dung trả lời, Hứa Huệ Nhi càng điên cuồng.
Cô ta ở đây đợi lâu như vậy, chính là chờ Giang Nhung tìm đến cô ta, cô ta cho là mình thắng chắc, lại không biết là thua đến không còn chút dấu vết nào.
Không phải Giang Nhung yêu Trần Việt ư?
Nếu cô yêu anh ấy, vì sao không chịu rời đi, để cho Trần Việt phục hồi thị lực?
Hứa Huệ Nhi nghĩ mãi mà không hiểu, Giang Nhung đã cho cô ta đáp án.
Giang Nhung nhẹ nhàng nói: "Chính là vì trong tim tôi có anh ấy, tôi mới biết được mình đối với anh ấy quan trọng bao nhiêu. Tôi rời đi nỗi thống khổ của anh ấy, vĩnh viễn lớn hơn hai mắt anh ấy nhìn không thấy."
"Người phụ nữ xấu xí như cô, từ đâu cô có thể tự tin như vậy? Cô cũng không tình nguyện vì anh ấy thử xem, sao cô biết anh ấy mất đi cô so với mù mắt lại thống khổ hơn? Nói cho cùng, vẫn là cô quá ích kỷ, cô không tình nguyện trả giá vì anh ấy, cô chỉ muốn sống những ngày tốt lành của chính cô." Hứa Huệ Nhi biết Giang Nhung nói chính là sự thật, thế nhưng cô ta không tình nguyện thừa nhận chuyện đó.
Giang Nhung nhìn về phía Tiêu Kình Hà: "Anh, làm phiền anh đi ra ngoài trước một chút."
Tiêu Kình Hà lòng thầm lo lắng: "Giang Nhung."
Giang Nhung lại nói: "Em có mấy lời nói muốn nói riêng với cô ta."
Vốn là muốn nhờ Tiêu Kình Hà đến cùng trò chuyện thật tốt với Hứa Huệ Nhi, Hứa Huệ Nhi đã khó chơi như thế, vậy thì cô sẽ thẳng thắn cùng với cô ta một lần, đơn giản là dùng một chút thô bạo, đối với loại người này, tuyệt đối sẽ hiệu quả.
Tiêu Kình Hà đi ra ngoài, được vài bước lại quay đầu nhìn Giang Nhung, dặn dò: "Anh ở ngay bên ngoài chờ em, có việc cứ gọi anh."
Giang Nhung gật đầu: "Vâng."
Tiêu Kình Hà vừa đi, Hứa Huệ Nhi lập tức âm dương quái khí nói: "Đem người đuổi ra, là định cho tôi xem bộ mặt thật của cô rồi?"
"Đúng vậy, cứ cho là cô nói đúng đi." Giang Nhung nhẹ nhàng cười, lại lắc đầu thở dài: "Cô nói cô là một người thông minh, sao lại không nhìn rõ tình hình trước mắt vậy?"
Hứa Huệ Nhi cười lạnh nói: "Tình hình như thế nào có liên quan gì đến tôi? Tôi bị giam ở chỗ này, cuối cùng có một ngày sẽ chết ở đây."
Giang Nhung đến gần cô ta một chút, dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe của cô tiếp tục nói: "Hứa Huệ Nhi, cô không muốn quãng đời còn lại của mẹ cô cũng không gặp được cô chứ."
Bỗng nhiên nghe Giang Nhung nhắc tới mẹ mình, Hứa Huệ Nhi biến đổi sắc mặt một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Cô ta nói: "Mẹ của tôi là ai, chính tôi cũng còn không biết, chẳng lẽ cô lại biết? "
Giang Nhung không nhanh không chậm từ trong túi xách lấy ra một phần danh sách, lắc lư ở trước mặt Hứa Huệ Nhi, nói: "Hứa Huệ Nhi, mặc dù cô chưa từng liên lạc với bà ấy, nhưng mà mỗi tháng cô đều sai người chuyển tiền cho bà ấy, mỗi một lần, tôi đều có thể nêu ra, cô có muốn xác nhận một chút không?"
"Giang Nhung, đến cùng cô muốn làm gì?" Hứa Huệ Nhi như phát điên nhào tới, hai tay đập cửa sổ: "Cô dám động đến bà ấy, tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho cô."
"Hứa Huệ Nhi, cô có người mình yêu thương, tôi cũng có người mình yêu thương..." Giang Nhung ngừng lại, lúc mở miệng giọng nói lạnh lùng đến mức làm cho người ta phát lạnh: "Vì anh ấy, không có chuyện gì tôi không làm được. Cho dù sau này sau khi chết, tôi có phải xuống mười tám tầng địa ngục."
"Cô điên rồi."
"Cô có thể điên, vì sao tôi không thể điên? Cô có thể dùng người tôi yêu thương uy hiếp tôi, vì sao tôi lại không thể học cô một chút?"
"Cô..." Hứa Huệ Nhi lại nhào lên đập cửa, hi vọng mình có thể đập vỡ cánh cửa này, lao ra đem người phụ nữ gần trong gang tấc trước mắt kia xé xác, nhưng cho dù cô ta có đập vỡ đầu, cô ta cũng không đập vỡ được bức tường này, cũng không mở được cửa.
Lúc này, cô ta sâu sắc hiểu được, mình chính là một con chim nhỏ bị nhốt ở trong lồng giam, sống hay chết, đều là do người khác quyết định.
Cô gào thét điên cuồng: "Giang Nhung, đến cùng cô muốn như thế nào?"
Giang Nhung vẫn cười nhạt trả lời: "Tôi muốn phương pháp giải HDR."
Hứa Huệ Nhi giận đỏ mắt: "Tôi có thể cho cô, nhưng mà làm sao tôi biết được cô có ra tay với mẹ tôi hay không?"
Giang Nhung vẫn nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ muốn phương pháp giải HDR của cô."
Từ trước đến giờ cô chỉ muốn phương pháp giải HDR, chưa hề nghĩ qua sẽ tổn thương những người khác, chẳng qua là nếu để lấy được phương pháp này, nhất định bất đắc dĩ phải tổn thương những người khác, vì Trần Việt, cô sẽ làm.
Hứa Huệ Nhi nhìn chằm chằm đánh giá Giang Nhung hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Thực ra thì virus trong người anh ấy, căn bản cũng không phải là virus HDR. Tôi đã tăng thêm một vị thuốc trong thuốc uống của anh ấy, cho nên hiệu quả của thuốc đã sớm bị biến đổi, cho dù những người khác có nghiên cứu ra được thuốc giải virus HDR, cũng không thể giải được độc trong cơ thể của anh ấy."
Nghe Hứa Huệ Nhi nói, ngoài mặt Giang Nhung vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng hai cánh tay xuôi ở bên người lại nắm thành nắm đấm thật chặt, trong lòng có lửa giận bùng lên, đang cuộn trào, đang reo hò...
Hứa Huệ Nhi hừ nhẹ, lại nói: "Nếu như không phải tôi cho thêm vị thuốc này, phỏng chừng anh ấy đã sớm chết, các cô có lẽ nên cảm tạ tôi đi."
Giang Nhung nhíu mày: "Tôi biết cô ngưỡng mộ anh ấy, luôn muốn ở bên cạnh anh ấy, cô cũng đã ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, là chính cô phản bội anh ấy, cái này không trách anh ấy được."
"Đúng vậy, lúc đầu tôi luôn đi theo bên cạnh anh ấy, có được sự tin tưởng của anh ấy... Nếu như tôi không nghe theo lời Thẩm Văn Tuyên, nếu như tôi sớm đem thân phận của mình nói với Trần Việt, có lẽ tôi vẫn còn là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh anh ấy."
Cô ta là người Thẩm Văn Tuyên sắp xếp ở bên người Trần Việt, đi theo bên người Trần Việt nhiều năm như vậy, Trần Việt chưa bao giờ bạc đãi cấp dưới, trong tiềm thức cô ta đã sớm chuyển thành fan hâm mộ trung thành của anh ấy, muốn thực sự trung thành với anh ấy.