Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 405: Tại sao lại muốn trói tôi

Nghĩ đến giày thủ tinh, Giang Nhung lại nghĩ tới chuyện tìm lại hộp đựng giày thủy tinh được chất đống trong trong gian phòng để các món quà. Cô cẩn thận nhìn tấm thẻ để trong hộp kia.

“Bảo bối Nhung Nhung, chúc mãi mãi hạnh phúc vui vẻ!

Lúc mới nhìn thấy, Giang Nhung cho rằng món quà tinh tế lại tốn nhiều tâm tư này hẳn phải là do Trần Tiểu Bích tặng cho Nhung Nhung nhỏ, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Lúc này nhìn lại, lời chúc này được viết như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ, nhìn thế nào cũng phải là chữ do đàn ông viết.

Đàn ông tặng quà cho Nhung Nhung nhỏ sao?

Giang Nhung suy nghĩ một lát lại nghĩ đến anh trai Tiêu Kình Hà đang không ở Giang Bắc. Có phải anh ấy đã lặng lẽ chuẩn bị quà cho Nhung Nhung nhỏ từ trước không?

Giang Nhung lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Kình Hà. Nhưng tín hiệu bên anh ta không tốt, cô phải gọi nhiều lần mới gọi được.

Tiêu Kình Hà vừa nghe máy, Giang Nhung liền hỏi: "Anh, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

Tiêu Kình Hà: "Anh đang ở thủ đô xử lý một việc, sao vậy?"

Giang Nhung hỏi: "Anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho Nhung Nhung nhỏ không?"

Tiêu Kình Hà cao giọng: "Xem lòng dạ em hẹp hòi chưa kìa. Anh làm cậu thì nhất định sẽ chuẩn bị quà cho cháu gái rồi. Chỉ là mấy ngày nay anh bận quá nên không có thời gian chuẩn bị. Chờ anh quay về Giang Bắc, chắc chắn sẽ mang món quà tới bổ sung."

Giang Nhung: "Em biết rồi. Vậy anh ở ngoài một mình phải chú ý an toàn đấy."

Tiêu Kình Hà: "Được, đừng dài dòng nữa, anh đang bận, cúp máy đây."

Giang Nhung cúp máy lại nhìn về phía lời chúc trên tấm thiệp và đôi giày thủ tinh. Giày thủ tinh này không phải do Tiêu Kình Hà tặng, vậy rốt cuộc là ai chứ?

Cũng không thể nào là Lương Thu Ngân tặng được.

Bởi vì lo lắng sẽ kéo Lương Thu Ngân vào trong nguy hiểm, Trần Việt đã cho Trình Húc Dương sang Mỹ công tác một thời gian, cô ấy tất nhiên cũng đi theo.

Một ngày trước sinh nhật của Nhung Nhung nhỏ, Giang Nhung còn nói chuyện video với Lương Thu Ngân, cô ấy nói vì chuẩn bị quà sinh nhật cho cô bé hơi muộn nên vừa gửi đi, chắc hẳn phải chờ qua sinh nhật của Nhung Nhung nhỏ mới có thể nhận được quà.

Không phải là người quen của bọn họ tặng, vậy còn ai sẽ tốn nhiều tâm tư để làm đôi giày thủ tinh thủ công tuyệt đẹp này cho Nhung Nhung nhỏ chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Nhung cũng không nghĩ ra được còn ai nữa, ngược lại càng nghĩ trong lòng càng sợ.

...

Khi Trần Tiểu Bích tỉnh lại lần nữa, lần này không phải tự nhiên tỉnh lại mà có người cầm nước hắt tới làm cô tỉnh lại.

Cô mở mắt, mơ hồ thấy ở trước mặt có một người đang đứng. Người kia dùng vải che mặt và đeo kính râm, cũng không để cho cô nhìn thấy mắt, thật đúng là người cẩn thận.

Trần Tiểu Bích liếc nhìn người kia và muốn mắng nhưng chẳng có sức mắng. Cơ thể cô bị mất nước, tên bắt cóc lại không cho cô uống nước nên cô cũng sắp bị khan tiếng rồi.

Đáng chết!

Gần đây sao cô lại xui xẻo như vậy, uống nước lạnh cũng có thể giắt răng. Ban ngày ban mặt đi trên đường lớn còn có thể làm người ta đập ngất rồi trói lại.

Trần Tiểu Bích thật sự rất muốn mắng một câu, đúng là...

Thôi đi, cô vẫn không cần mắng nữa, thật sự tổn hại tới hình ảnh thần tượng công chúng của cô.

Cho dù không chắc có thể sống sót ra ngoài, nhưng cô vẫn có hy vọng, hi vọng lương tâm của tên bắt cóc trỗi dậy mà thả cô đi, cũng hi vọng Chiến Niệm Bắc không nỡ để cô chết mà tới cứu cô.

Chiến Niệm Bắc sẽ đến cứu cô sao?

Nếu biết cô bị bắt, bị tên bắt cóc hành hạ sắp chết, nói không chừng Chiến Niệm Bắc còn có thể mở chai rượu vang chúc mừng đấy.

Chúc mừng người quấn lấy anh ta lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, về sau sẽ không có người nào tới làm phiền anh ta nữa.

Phải nói rằng gã đàn ông bỉ ổi Chiến Niệm Bắc kia thật sự có thể làm ra được chuyện như vậy lắm.

Trần Tiểu Bích cắn răng. Nếu như Chiến Niệm Bắc dám mở rượu vang chúc mừng, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Thấy Trần Tiểu Bích không nói lời nào, người đàn ông che mặt mở miệng nói: "Chỉ là nướng cô một chút thôi, cô đã không chịu nổi, thật đúng là con gái nhà giàu được chiều chuộng từ bé."

"Chỉ là nướng tôi một chút thôi à? Mẹ nó chứ, ông có bản lĩnh cũng tới nướng thử một chút xem?" Tên biến thái này đã sắp nướng chín cô rồi, còn nói lời châm chọc như vậy. Thật đúng là không có bị nướng nên nói không ngại đau răng.

"À..." Người kia cười lạnh lại nói: “Trẻ tuổi rất tốt, nhanh như vậy đã khôi phục lại sức sống rồi."

Trần Tiểu Bích trừng mắt, nói: "Tôi nói này, ông rốt cuộc ai vậy? Tôi trêu chọc gì ông chứ? Tôi đào mộ tổ tiên nhà ông hay đã làm gì hả? Sao ông phải dùng cách biến thái này với tôi chứ?"

Tên bắt cóc đột nhiên dịch sát vào Trần Tiểu Bích, thâm trầm nói: "Cô không trêu chọc tôi, nhưng ông nội kia của cô đã làm không ít chuyện xấu. Ông ta chết thoải mái như vậy, tất nhiên phải do cô tới gánh chịu những tội này thay ông ta."

"Hóa ra ông bắt cóc tôi là vì ông nội của tôi à. Tùy tiện đi, ông muốn làm thế nào cũng được." Khi hiểu rõ lý do người này bắt cóc mình, Trần Tiểu Bích cũng không tức giận nữa. Ông nội nợ, muốn cô tới trả là chuyện đường nhiên, cô không có gì để trách cả.

Người kia hừ lạnh một tiếng: "Cô thật sự nghĩ thoáng nhỉ."

Trần Tiểu Bích thờ ơ nhún vai một cái nói: "Không nghĩ thoáng thì thế nào? Ông đã bắt cóc tôi, tôi gọi trời thì trời không biết, gọi đất đất cũng chẳng hay, tôi còn có thể làm thế nào?"

Cô là người thông minh, dù sao không thể trốn thoát được thì cần gì phải giãy giụa một cách vô nghĩa, tự làm khổ mình như vậy chứ.

Chết cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất. Hai mắt vừa nhắm lại thì cả thế giới liền yên tĩnh, tất cả đều hết.

Chỉ là trên thế giới này còn có rất nhiều người mà cô luôn nhớ kỹ. Có ba mẹ, anh chị dâu, còn có Nhung Nhung nhỏ yêu thương cô. Còn có Chiến Niệm Bắc - người cho dù cô hận nhưng vẫn không muốn quên.

Nếu như cô rời khỏi thế giới này như vậy, chắc bọn họ sẽ đau lòng khổ sở vì cô.

"Cô gái, vậy chúng ta lại xem thử lát nữa cô còn có thể thoải mái như vậy nữa không." Người kia nói xong, trong tay lại có thêm một con dao gọt hoa quả. Còn không chờ Trần Tiểu Bích nhìn thấy rõ ràng, hắn đã rạch một đường ở trên cánh tay của cô.

Trần Tiểu Bích mặc áo phông ngắn tay màu trắng, phối hợp với một cái quần soóc bò nên hai tay, hai chân gần như đều lộ ra bên ngoài, đặc biệt mát mẻ.

Người này rạch xuống không hề thương hoa tiếc ngọc. Trên bàn tay trắng nõn của Trần Tiểu Bích đã xuất hiện thêm một vết máu tràn ra.

"Mẹ kiếp!" Trần Tiểu Bích đau đến mức cắn răng. Cô giơ hai chân lên muốn đạp về phía người kia, nhưng bởi vì cô bị trói vào trên ghế, động tác quá kích động, không những không đá trúng người, ngược lại cả cô và chiếc ghế đều ngã mạnh xuống đất.

Trần Tiểu Bích mắng: "Tên biến thái này, ông rốt cuộc muốn thế nào?"

Người kia chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Trần Tiểu Bích, dùng đầu mũi dao sắc bén hất vạt áo của Trần Tiểu Bích lên, lạnh lùng nói: "Cô đoán thử xem tôi sẽ làm gì với cô?"

"Ông dám!" Tên biến thái này sẽ không phải muốn cướp sắc trước khi lấy mạng cô chứ?

Trần Tiểu Bích muốn lùi lại, nhưng bởi vì cái ghế vừa vặn để sát tường, cô không thể nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên biến thái kia vén áo cô lên.

"Ông dừng tay!" Trần Tiểu Bích căm phẫn trừng mắt nhìn hắn: “Con mẹ nó, ông muốn giết thì giết nhanh một chút, giơ tay chém xuống lại xong chuyện, đừng chơi trò khác với bà cô đây."