Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 403: Lấy mạng của cô

Tối ngày 28 tháng 8.

Sau nửa đêm, trời bỗng nhiên nổi gió lớn, báo trước một cơn bão sắp tới.

Theo dự báo thời tiết nói, năm nay cơn bão số 9 đã hình thành, tối mai sẽ tiến vào thành phố Lâm ở Giang Bắc. Đến lúc đó, Giang Bắc cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Ban đầu, Giang Nhung tính hôm sau sẽ tới quân khu Giang Bắc để tìm Hứa Huệ Nhi. Nhưng vì bão sắp đến, cô đành phải hoãn lại.

Bởi vì khu vực trung tâm gần chỗ cơn bão tiến vào, đài khí tượng Giang Bắc đã đưa ra tín hiệu cảnh báo bão màu cam.

Trước khi cơn bão tới, các trường cho nghỉ học, rất nhiều ngành nghề đã dừng hoạt động.

Trong một năm, thành phố Giang Bắc phải trải qua nhiều trận bão. Giang Nhung ở đây đã nhiều năm nên sớm quen rồi. Nhưng hôm nay nghe tiếng gió thổi giống như ma khóc sói gào, tim cô vẫn đập thình thịch, đứng ngồi không yên.

Nhung Nhung nhỏ kéo anh Liệt và em gái Miên Miên chơi xếp gỗ trong phòng đồ chơi của cô bé. Hai người một con chó xếp rất nghiêm túc.

Trần Việt vẫn đang bận rộn trong văn phòng của anh. Giang Nhung khuyên anh nên nghỉ ngơi một chút, nhưng cô khuyên thế nào, anh cũng không chịu nghe.

Lý do của anh là Thịnh Thiên do một tay ông nội sáng lập ra. Ông nội bị hại, bọn họ thậm chí không tìm được thi thể xương cốt của ông. Vì để cho ông nội yên tâm, anh chỉ có thể làm cho Thịnh Thiên càng ngày càng phát triển hơn.

Ba Trần ở phòng sách của ông nghiên cứu mấy bức tranh cổ mà ông mới lấy về từ mấy ngày trước.

Chỉ có mẹ Trần và Giang Nhung ngồi ở trong phòng khách tầng một, hai người nói chuyện câu được câu không.

Mẹ Trần thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài phòng, mấy lần muốn mở miệng rồi lại nuốt lời định nói vào.

"Mẹ, gió lớn thế này, để con gọi điện thoại hỏi thử xem tình hình Tiểu Bích thế nào." Giang Nhung thận trọng nói. Cô biết trong lòng mẹ Trần vẫn nhớ mong Trần Tiểu Bích.

Mẹ Trần lo lắng cho Trần Tiểu Bích nhưng bởi vì mấy chuyện vừa rồi nên không tiện gọi điện thoại cho Trần Tiểu Bích, lo lắng cô sẽ trách bà về chuyện ba mẹ của cô.

Giang Nhung nói muốn gọi điện thoại cho Trần Tiểu Bích, mẹ Trần liền gật đầu giống như một đứa trẻ: "Giang Nhung, vậy con phải căn dặn con bé phải cố gắng ở trong nhà, bảo nó nhớ ăn cơm, không thể một ngày chỉ ăn một bữa được. Con bé Tiểu Bích thường chẳng để ý gì cả. Bão sắp tới rồi, cũng không biết nó có chịu ở yên trong nhà không nữa?"

Mẹ Trần nói một hơi không ngừng rất nhiều vấn đề, Giang Nhung cố gắng nhớ kỹ tất cả, đồng thời gọi điện thoại cho Trần Tiểu Bích. Nhưng sau khi cô gọi tới, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng máy móc - số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, mời gọi lại sau.

Giang Nhung mở loa ngoài, cô có thể nghe rõ thì mẹ Trần tất nhiên cũng có thể nghe được.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ Trần, Giang Nhung lập tức nói: "Mẹ, mẹ đừng sốt ruột. Để con gọi điện thoại cho Chung Khôn hỏi thử."

Giang Nhung lại vội vàng gọi điện thoại cho Chung Khôn thì nghe anh ta nói khoảng ba giờ chiều hôm trước, Trần Tiểu Bích đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của Nhung Nhung nhỏ đến giờ còn chưa quay về chung cư Royal.

Trần Tiểu Bích tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của Nhung Nhung nhỏ, lấy tính cách của cô, cô đã tới thì tuyệt đối sẽ không trốn tránh, không vào gặp Nhung Nhung nhỏ.

Nghĩ đến bất an trong lòng mình, Giang Nhung chợt căng thẳng lại nói: "Mẹ, để con gọi thử cậu út."

Giang Nhung lại vội vàng gọi điện thoại cho Chiến Niệm Bắc. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng bên phía Chiến Niệm Bắc rất ồn ào. Chắc anh ta đang ở bên ngoài, có thể nghe được tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi rất ồn.

"Chuyện gì?" Giọng nói của Chiến Niệm Bắc cao hơn bình thường gấp mấy lần, truyền tới trong tai Giang Nhung.

"Cậu út, Tiểu Bích có ở chỗ cậu không?" Giang Nhung vội vàng hỏi.

"Cái gì?" Bên phía Chiến Niệm Bắc quá ồn nên nghe không rõ, anh ta lại cao giọng hơn nói: “Cháu nói to lên một chút."

"Tiểu Bích có ở chỗ cậu không? Bọn cháu không liên lạc được với em ấy. Chung Khôn cũng không biết em ấy đang ở đâu." Giang Nhung cao giọng nói.

"Tiểu Bích à?" Giọng nói của Chiến Niệm Bắc nghẹn lại: “Bọn cháu không liên lạc được với con bé sao?"

Giang Nhung nhanh chóng nói lại tình hình vừa rồi cho Chiến Niệm Bắc biết. Anh ta nghe xong còn không nói gì đã cúp máy.

Bão đã đến lại không liên lạc được Trần Tiểu Bích, tính tình mẹ Trần tốt như vậy cũng phải sốt ruột: "Hương Tú, cô đi hỏi Trần Hạo xem, có phải ông ta chỉ cần mấy bức tranh cổ của ông ta mà không muốn cái nhà này nữa đúng không?"

"Tôi chỉ xem tranh có một lúc mà bà lại tức giận rồi." Ba Trần vừa xuống tầng đã thấy mẹ Trần tức giận như vậy, ông bất đắc dĩ lắc đầu.

Mẹ Trần tức giận đến mức giậm chân nói: "Trần Hạo, nếu như Tiểu Bích có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ không để cho ông được yên đâu."

Chẳng biết tại sao lại bị mẹ Trần mắng, hơn nữa còn ở trước mặt con dâu, nhưng không thấy ba Trần có vẻ gì lúng túng, vẫn kiên trì dỗ vợ: "Có chuyện gì, bà không thể từ từ nói ra được à?"

"Ba, bọn con không liên lạc được với Tiểu Bích." Mẹ Trần vừa vội vừa tức nên căn bản không nói được rõ ràng. Giang Nhung không thể làm gì khác hơn là nói xen vào, kể lại tình hình vừa rồi.

Bọn họ đã tìm hết những nơi Trần Tiểu Bích có thể đi, tìm hết tất cả những người cô có thể liên hệ, nhưng vẫn không tìm được cô.

Vào lúc bọn họ đang điên cuồng tìm Trần Tiểu Bích, cô cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cô mở mắt ra nhìn, thấy đây là một gian phòng u ám trát xi măng, đại khái rộng khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông. Trong gian phòng thậm chí không có lấy một cái cửa sổ. Ánh sáng có thể giúp cô quan sát gian phòng này chính là cái bóng đèn kiểu cũ ở cửa.

Cô giật mình, mới phát hiện mình bị trói trên một cái ghế. Tay chân cô đều bị trói rất chặt, không giãy giụa được.

Trần Tiểu Bích cố gắng nhớ lại. Cô mơ hồ nhớ mình bị đập xỉu, nhưng không biết là bị cháu trai nào đập.

Nếu để cho cô bắt được hắn, cô nhất định sẽ treo ngược lên, cho hắn cũng nếm thử cảm giác bị trói là thế nào.

Đồ khốn nạn, dám trói cô, đúng là không muốn sống nữa rồi!

"Tỉnh rồi."

Một giọng nói thâm trầm đột nhiên vang lên, Trần Tiểu Bích sợ đến mức run rẩy, vội vàng nhìn về phía nơi giọng nói phát ra.

Cô tìm một lúc lâu mới phát hiện hóa ra ngoài cửa có một cái loa nhỏ, giọng nói phát ra từ đó.

Bị người trói nên Trần Tiểu Bích ít nhiều có chút căng thẳng, nuốt nước bọt nói: "Ông là ai? Ông muốn làm gì?"

Trong loa lại truyền đến giọng nói thâm trầm: "Tôi bắt cô, cô nghĩ tôi muốn làm gì?"

"Cùng lắm thì giết người cướp của thôi." Bắt cóc cùng lắm cũng chỉ là mấy nguyên nhân này, dù sao đã thành cá nằm trên thớt, Trần Tiểu Bích ngược lại cũng thoải mái.

Bắt cóc mà không giết chết cô luôn thì chắc là muốn tiền.

Chỉ cần bọn họ còn muốn lợi dụng cô để nhận được tiền, vậy cô tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ cần mạng nhỏ còn, như vậy tất cả đều còn, không có gì đáng ngại.

Khi Trần Tiểu Bích suy nghĩ thông suốt, cảm thấy có thể thở phào một hơi, trong loa lại truyền tới giọng nói: "Không, tôi không cần tiền, chỉ lấy mạng của cô thôi!"

"Mẹ kiếp!" Trần Tiểu Bích tức giận đến mức mở miệng liền mắng. Nếu như cô có thể cử động thì chắc chắn đã xông ra đánh người rồi.

"Ha ha ha..."

Trong loa truyền đến tiếng cười, sau đó, cả căn phòng nhỏ sáng lên, ánh sáng chói mắt chiếu xuống trên người Trần Tiểu Bích, nhiệt độ trong phòng đang dần dần tăng lên.