“Ông nội ơi, Tiểu Bích không nên nói những lời bất hiếu với ông, sau này Tiểu Bích không như vậy nữa, chỉ cần ông tỉnh lại, ông tỉnh lại để Tiểu Bích được nhìn thấy ông là được rồi.”
“Ông nội ơi…” Dù cô có nói gì thì người ông yêu thương cô cũng không nghe thấy, không trả lời cô.
Vì cô đã từng nói không cần ông nên giờ ông rời bỏ cô đến một nơi cô vĩnh viễn không tìm thấy, để lại cô một mình ở Giang Bắc, để lại cô một mình ở thế giới này.
Tâm trạng của Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc hiểu rất rõ, người ông từ nhỏ đã nuông chiều cô đến lớn, người ông hiền lành ấm áp bỗng biến thành người xấu.
Cô không chấp nhận được sự thật ông ấy là người xấu nên đã tự trốn vào lớp vỏ của mình, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đến khi cô dũng cảm đứng ra đối mặt mọi chuyện thì người ông mà cô ấy vừa thương vừa hận lại đột nhiên chết, bất ngờ đến mức cô chưa kịp chuẩn bị.
Nhiều người hận muốn Thẩm Văn Tuyên chết nhưng đối với Trần Tiểu Bích lại là người duy nhất có quan hệ huyết thống với cô.
Cô hận ông ấy, oán trách ông ấy đã làm những việc xấu nhưng nói thế nào thì cũng vì cô có quan tâm ông ấy, vì quan tâm nên mới để ý.
Chiến Niệm Bắc tới gần dùng sức kéo Trần Tiểu Bích trở về: “Trần Tiểu Bích, pháp y sắp đến khám nghiệm tử thi, cháu không được làm hỏng hiện trường và chứng cứ.”
Trần Tiểu Bích một quyền đánh tới: “Hung thủ giết người, cậu đừng diễn nữa, cậu đừng nghĩ rằng kiếm pháp y làm vài chiêu trò là cậu có thể thoát khỏi tội danh giết người.”
Chiến Niệm Bắc quát lớn: “Trần Tiểu Bích, câm miệng!”
Trần Tiểu Bích chau mày quát lại: “Muốn cháu câm miệng, trừ khi cháu chết. Cậu có năng lực như vậy thì giết cháu luôn đi, như vậy sẽ không ai tố cáo cậu, cậu có giết người cũng không ai biết.”
Biết lúc này đầu óc Trần Tiểu Bích đang loạn nên không nói được câu nào dễ nghe, Chiến Niệm Bắc đưa tay gọi cấp dưới lấy dây trói hai tay Trần Tiểu Bích ra sau lưng.
“Chiến Niệm Bắc, tên cầm thú này, tên khốn kiếp tiểu nhân, cậu quả nhiên có tật giật mình. Muốn giết tôi diệt khẩu đúng không, tôi cho cậu biết, tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho cậu." Đôi mắt Trần Tiểu Bích giận đến đỏ bừng, khàn cả giọng mà rống lên mắng.
“Câm miệng!” Chiến Niệm Bắc quát một tiếng.
“Cậu có thể giết người diệt khẩu nhưng không thể giết hết mọi người trên thế giới…” Trần Tiểu Bích chưa kịp nói hết lời, Chiến Niệm Bắc nhận lấy cuộn băng dính từ cấp dưới dán chặt miệng Trần Tiểu Bích.
Miệng bị dán chặt, Trần Tiểu Bích không nói được, đôi mắt phượng hoàng xinh đẹp mở lớn cơ hồ sắp phun ra lửa.
Miệng không nói được, tay không cử động được nhưng hai chân Trần Tiểu Bích vẫn được tự do, khi nãy ăn hơi nhiều nên bây giờ sức lực tràn trề.
Nhân lúc Chiến Niệm Bắc không chú ý, cô đưa chân đá mạnh anh, cú đá này nhắm thẳng vào mông Chiến Niệm Bắc.
Tính khí Chiến Niệm Bắc nổi tiếng là tệ, vừa bị cô gây sự vừa bị đá, trong lòng đã nổi giận đùng đùng, kéo cô qua một bên trói cô trên cây cọc gỗ gần đó.
"Trần Tiểu Bích, ở đó thành thật một chút!" Chiến Niệm Bắc nghiêm nghị nói.
Anh không đem Trần Tiểu Bích gây sự này đuổi đi là vì dù sao Thẩm Văn Tuyên cũng là ông nội ruột của cô, nguyên nhân cái chết của Thẩm Văn Tuyên nên để cô biết.
Trước mắt, anh đang đợi pháp y tới kiểm tra nguyên nhân cái chết của Thẩm Văn Tuyên.
Dựa trên kinh nghiệm quan sát người chết của Chiến Niệm Bắc, Thẩm Văn Tuyên chết rất nhanh, gần như không có đau khổ chống cự.
Rốt cuộc trước thời điểm chết ông ấy đã nhìn thấy gì?
Trần Tiểu Bích bị trói trên cọc gỗ vẫn không yên phận nhưng dù cô có phát ra âm thanh gì thì người để ý đến cô cũng ít đi.
Quân khu là nơi rất coi trọng kỉ luật, trừ cấp dưới Chiến Niệm Bắc gọi tới, dù bên đây xảy ra chuyện gì, những người còn lại vẫn đứng nguyên, không ai rời bỏ vị trí.
Chiến Niệm Bắc lệnh cấp dưới mời ba Trần của Trần Tiểu Bích qua đây, ba Trần vừa nhìn thấy Trần Tiểu Bích đã lo lắng hỏi: "Con bị sao vậy?"
"Không nghe lời, trước mắt trói cô ấy lại, mất công rắc rối thêm". Chiến Niệm Bắc đưa ra lý do hết sức thuyết phục.
Ba Trần cũng hiểu rất rõ tính cách của Trần Tiểu Bích, một khi cô muốn làm náo loạn, có thể làm tới long trời lở đất cũng không chừng.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là điều tra rõ ràng nguyên nhân thật sự cái chết của Thẩm Văn Tuyên, không để Tiểu Bích gây chuyện thêm.
Chiến Niệm Bắc phân tích: “Theo quan điểm cá nhân của em trước khi Thẩm Văn Tuyên chết đã nhìn thấy một người.”
Ba Trần gật đầu nói: “Người đó có thể là ai? Ai có thể khiến ông ấy sợ hãi đến vậy? Đã thế người này còn có thể trong quân khu Giang Bắc của cậu tự do ra vào. Rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy?”
Chiến Niệm Bắc tiếp lời: “Em lại càng muốn biết, vì sao người này muốn giết Thẩm Văn Tuyên? Để diệt khẩu hay để trả thù?”
Trong lúc họ đang tranh luận, có mấy pháp y đến hành quân lễ với Chiến Niệm Bắc: “Quân trưởng Chiến!”
Chiến Niệm Bắc đáp lại, nói: “Mọi người điều tra cẩn thận một chút, không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
Đến cùng với pháp y còn có đội hình sự, hai đội phân chia tiến hành điều tra.
Hiện trường bị Trần Tiểu Bích phá hỏng, điều này đối với công tác điều tra có chút khó khăn.
Dựa trên độ ấm và độ mềm của cơ thể pháp y phán đoán được thời gian tử vong của Thẩm Văn Tuyên.
Thời gian tử vong của Thẩm Văn Tuyên chưa lâu, pháp y cũng nhanh chóng đưa ra được kết quả.
Họ phán đoán thời gian tử vong của Thẩm Văn Tuyên là khoảng trưa 12 giờ 24 phút, nguyên nhân cái chết là chịu kích động quá lớn dẫn đến cái chết.
Thời gian tử vong là khoảng trưa 12 giờ 24 phút!
Nghe xong kết quả, đầu Trần Tiểu Bích như đang nổ tung, một lúc sau vẫn còn ong ong.
Lúc ba Trần đưa cô quân khu Giang Bắc là 12 giờ 24 phút, lúc xuống xe, cô có nhìn thời gian.
Có thể nói lúc cô vừa đến quân khu Giang Bắc thì ông nội vẫn còn sống, có lẽ ông nội đang rất mãn nguyện, rất vui vì sắp được gặp lại cô cháu gái mà ông yêu thương nhất.
Ông nội bị giết ngay khoảng thời gian cô đi bộ từ cổng quân khu đến trại giam.
Nếu cô ăn ít lại, nếu cô không đòi ba Trần lái xe chậm lại, thì không phải cô có thể đến bên cạnh ông nội trước 12 giờ 24 phút, ông nội cũng sẽ không…
Nhưng không có nếu như, ngay lúc cô sắp gặp được ông nội thì ông đã gặp chuyện, ngay cả cơ hội được nhìn ông lần cuối cũng không, cũng không nghe được những lời ông muốn nói với cô.
Nếu quả thực không phải Chiến Niệm Bắc cho người hại chết ông nội thì có thể là ai?
Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?
Trước kia ông nội tạo nghiệp quá nhiều, bây giờ ông bị báo ứng, nhưng tại sao không để ông được gặp cô lần cuối?