“Anh không thừa nhận cũng không sao.” Chiến Niệm Bắc nhấc chân đứng dậy, một tay chụp vào vai của cậu Bùi: “Không phải vẫn còn cậu ba con tổng thống các người cũng ở Giang Bắc sao, anh là tên tép riêu không biết, chắc người đó biết.”
Cậu Bùi cười cười, vẫn với nụ cười dễ khiến người khác nổi điên: “Quân trưởng Chiến, vậy anh đi tìm người đó đi, có liên quan gì đến tôi?”
Chiến Niệm Bắc trừng hắn liếc anh rồi xoay người đi: “Tên họ Bùi kia, đừng giở trò với tôi, không thì đừng mong còn sống sót rời khỏi Giang Bắc.”
Cậu Bùi cười làm lành nói: “Quân trưởng Chiến, tôi đâu dám giở trò gì với anh. Anh đi nha, tôi không tiễn.”
Vừa đưa Chiến Niệm Bắc, cậu Bùi liền gọi điện thoại, đầu dây bên kia vừa bắt máy thì anh ta đã gấp gấp gút gút nói: “Cậu ba, Chiến Niệm Bắc vừa mới hỏi độc dược HDR, không biết anh ta lấy được thông tin từ đâu?”
Độc dược HDR vốn dĩ là do quân đội nước A nghiên cứu ra để làm thuốc giải cho độc dược HHR, nhưng vô tình lại nghiên cứu ra thành một loại độc dược bán thành phẩm khác.
Độc dược HDR độc tính mạnh hơn gấp mười lần so với HHR, ban đầu quân đội định hủy đi, nhưng không hiểu sao lại bị phát tán một phần ra bên ngoài.
Trước mắt nhân viên vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp cụ thể để đối phó với HDR, cho nên…nếu như có người đem độc dược này đi làm chuyện xấu thì ảnh hưởng rất lớn đến nước A.
Chính vì nguyên nhân như vậy, cậu Bùi không thể nào chịu thừa nhận trước mặt Chiến Niệm Bắc. nếu như thừa nhận, ảnh hưởng đối với nước A… tuyệt đối không phải thứ mà anh có thể gánh được.
Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói hơi khàn khàn: “Anh đi điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Cậu Bùi hơi đơ người, rồi lại nói: “Trước đó tôi có nghe chút thông tin, chỉ là không nghĩ theo hướng đó. Nay đích thân Chiến Niệm Bắc ra tay, tôi nghĩ có khi nào là Trần Việt đã bị trúng độc HDR không?”
Nghe được cậu Bùi nói có thể Trần Việt bị trúng độc HDR, Liệt liền xoay đầu nhìn qua Tiểu Nhung Nhung đang nằm ngủ không ngon giấc trên giường.
Tiểu Nhung Nhung hôm nay đặc biệt bám lấy cậu ta, cậu đi đến đâu, cô bé đi theo đến đó, không rời nửa bước.
Buổi tối cậu rất vất vả mới dỗ cô bé ngủ được, nhưng vừa ngủ không bao lâu lại bị giật mình tỉnh giấc.
Có thể cô bé gặp ác mộng, sợ tới mức giơ lên hai bàn tay bé nhỏ lên ra sức nắm bắt, miệng la oa oa, thân hình nhỏ bé run rẩy liên hồi.
Trong khoảng thời gian không bao lâu, Tiểu Nhung Nhung đã bị giật mình làm tỉnh giấc hai lần, sợ đến mắt ngấn lệ… Liệt biết, chắc chắn là cô bé bị ám ảnh chuyện bị bắt cóc, nỗi ám ảnh đó vẫn chưa tan biến.
Đang ngủ mơ thấy ác mộng, nhưng Tiểu Nhung Nhung vẫn cố gắng ngủ… Bởi vì cô nhớ kỹ lời anh Liệt nói với cô, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh dậy, ba và mẹ sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Nhìn Tiểu Nhung Nhung, lại nghĩ đến lời Bùi Huyên Trí vừa nói, nếu như ba của Tiểu Nhung Nhung thật sự trúng độc HDR…
Nghĩ đến đây, Liệt lập tức dặn dò nói: “Cậu đi điều tra rõ ràng kỹ càng, nếu như có chỗ nào cần mình giúp thì cố gắng giúp.”
Nghe được lệnh từ cấp trên, cậu Bùi lại ra vẻ khó hiểu, cậu bé này có còn là cậu ba vốn không nhiều chuyện của họ hay không?
Trước kia cậu ta luôn nói với bọn họ: chỉ cần làm tốt việc của mình, đừng nhiều chuyện. Gần đây sao có vẻ như càng ngày lại càng nhiều chuyện rồi, cũng không hiểu lý do vì sao?
Đương nhiên cậu Bùi cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ làm sao mà dám nói những điều đó trước mặt cậu ba.
Chủ nhân của bọn họ, đừng nghĩ tuổi còn nhỏ, nhưng so với hai anh trai của cậu ta, năng lực toàn diện của cậu ấy vượt trội hơn hẳn.
Có thể là do cậu ấy quá giỏi, hoặc cũng có thể là do là người nhỏ tuổi nhất nhà, nên tổng thống luôn luôn thương cậu ta nhiều hơn hai người anh của cậu.
Cũng chính vì cậu đặc biệt có được sự yêu thương của ba cậu, người anh lớn luôn ghen tị nhân lúc cậu rời khỏi nước A đến Giang Bắc, bên cạnh không dẫn theo vệ sỹ nào nên đã ra tay muốn giết cậu.
Cũng may cậu mạng lớn, vượt qua được và sống sót, không thì không biết sau khi về nước, bọn họ phải ăn nói thế nào với tổng thống.
Bệnh viện quân khu Giang Bắc.
Giang Nhung trơ mắt nhìn theo thời gian từng phút từng phút trôi qua, đã qua mất thời điểm vàng để Trần Việt tỉnh lại, mà cô thì không thể làm được gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Việt nằm trên giường bệnh, lại không làm được gì, sốt ruột và bất lực như hai quả núi đè xuống Giang Nhung.
Cô sắp không thở nổi, cảm giác như sắp tắt thở, cô muốn nắm lấy Trần Việt lôi mạnh dậy, lay thật mạnh để cho anh tỉnh dậy.
“Trần Việt…” Cô nắm chặt tay Trần Việt, nắm thật chặt: “Có phải anh muốn bỏ mặc em và Tiểu Nhung Nhung không? Anh không cần mẹ con em nữa sao? Nếu như anh không cần nữa thì anh cũng phải tỉnh dậy, nói thẳng cho mẹ con em biết.”
Sao anh có thể quá đáng như vậy được, để cô phải vì anh lo lắng, mà anh vẫn không tỉnh dậy, chẳng lẻ anh thật sự muốn bỏ rơi cô và Tiểu Nhung Nhung sao?
Trong lòng Giang Nhung hiêu rõ, Trần Việt không phải muốn bỏ rơi mẹ con cô, nhưng cô cố tình nói vậy, biết đâu anh nghe được, anh sẽ giận và giận quá anh sẽ nhảy dựng lên.
Rõ ràng biết ý tưởng này của mình rất ngây thơ, nhưng Giang Nhung vẫn thử, vì cô thật sự không còn cách nào khác để khiến cho Trần Việt tỉnh lại.
Giang Nhung hít hít mũi, mím môi, nói: “Hôm nay em và Tiểu Nhung Nhung nói chuyện điện thoại, con bé nói nhớ ba mẹ, hy vọng sáng mai thức dậy sẽ nhìn thấy ba mẹ bên cạnh. Anh thương con bé như vậy, nhất định không nỡ để con buồn mà.”
Anh rất thương con gái anh, coi con gái như công chúa yêu thương cưng chiều, nếu như anh nghe được những lời này, cô nghĩ chắc chắn anh sẽ cố gắng cố gắng khiến cho bản thân mình tỉnh dậy.
Giang Nhung tin Trần Việt nhất định có thể nghe được lời của cô, vì thế cô tiếp tục tìm đề tài nói với anh, hy vọng có thể khiến anh tỉnh lại.
Nhưng Giang Nhung nói rất lâu, Trần Việt vẫn không có chút phản ứng nào, một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không có, dường như anh thật sự không nghe được lời cô nói.
Nhìn anh nằm đó hai mắt nhắm nghiền lâu như vậy, Giang Nhung cảm giác như trong lòng cô bị ai đó dùng dao đâm mạnh vào.
Cô đã nhịn hai mươi bốn tiếng, cố nén không cho nước mắt rơi, cô tự nói với chính mình: nhà này cần cô, cô nhất định phải kiên cường.
Cho nên cô vẫn đang rất kiên cường, sắp xếp phân công mọi người rất tốt, cần làm việc thì làm việc, cần xử lý gì thì đi xử lý đó.
Trông cô có vẻ như không hề quan tâm lo lắng đến Trần Việt, kỳ thật chỉ là cô đang che giấu đi cảm xúc thật của mình.
Bởi vì cô tin tưởng, Trần Việt nhất định sẽ tỉnh dậy trong vòng hai mươi bốn tiếng.
Nhưng đã qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Giang Nhung không còn chống đỡ được nữa.
Cô xoa mặt Trần Việt, nhìn anh nói: “Trần Việt, nếu anh còn không tỉnh dậy nữa. Em và Tiểu Nhung Nhung cả đời này sẽ không tha thứ cho anh.”
Cô nghẹn ngào nói xong, giọt nước mắt như hạt đậu từ khóe mắt cô lăn xuống, hơi ấm của nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống gương mặt của Trần Việt, giống như theo tiết tấu bài nhạc.
Giang Nhung mím môi, đưa tay lau nước mắt, vì vậy mà cô bỏ lỡ không phát hiện Trần Việt đang nằm trên giường bệnh, mi mắt anh khẽ động đậy vài cái.