“Dù sao đi nữa, cậu ba nhà tôi là con trai của tổng thống, muốn tạo thân phận giả không phải là khó. Muốn điều tra ra được thì đó mới là khó.” Cậu Bùi lại cười kiểu khiêu khích.
“Các người không gây sự ở Giang Nam, tôi có thể mắt nhắm mắt mở coi như không có gì. Nhưng nếu các người không chịu yên phận, lúc đó thì tôi mặc kệ các ngươi là ai.”
Nói xong, Chiến Niệm Bắc khởi động xe rời đi, cũng không biết có phải do không muốn để tâm tư mình bộc phát trước mặt tên họ Bùi đó.
Cậu Bùi nhìn theo xe Chiến Niệm Bắc rời đi, rất lâu sau đó mới thôi nhìn, anh nhướng môi khẽ cười, nụ cười rất tự tin và có chút đểu giả.
Trần Tiểu Bích, à không, tên đúng của cô là Thẩm Tiểu Bích mới đúng.
Giữa hai người họ vốn dĩ có hôn ước, còn là hôn ước do ba mẹ hai bên định ước, anh tuyệt đối không thể nhường Tiểu Bích cho người khác được.
Cậu Bùi ngẩng đầu lên nhìn, vị trí này vừa đúng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Tiểu Bích, đây là lý do Chiến Niệm Bắc từ cửa chính vòng qua chỗ này, chắc có lẽ đã không ít lần anh ta âm thầm đứng ở vị trí này để âm thầm bảo vệ Trần Tiểu Bích.
Cậu Bùi ngồi đó nhìn lên cửa sổ một lúc sau, sau đó mới lái xe rời đi.
Sau khi xe cậu Bùi rời đi không lâu, Chiến Niệm Bắc đã rời đi trước đó lại vòng chiếc xe quân dụng màu đen của anh về lại nơi đây.
Vẫn như vậy, ánh mắt của anh dừng ở cửa sổ tầng lầu thứ hai mươi chín.
Anh hy vọng biết nhường nào người con gái đó vô tình đi ra ban công, dù chỉ là thoáng qua thôi cũng được, chỉ cần nhìn thấy được bóng dáng đó như vậy đối với anh cũng đã đủ.
Nhưng anh đã ở dưới lầu đợi suốt hai tiếng đồng hồ, Trần Tiểu Bích cũng không hề đi ra ban công như ý muốn của anh.
Sau khi về đến nhà, Trần Tiểu Bích liền cuộn mình trên sô pha ở phòng khách, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, rất lâu sau cũng không hề chớp mắt.
Cô cuộn mình thành một vòng tròn, hai cánh tay ôm chặt lấy người mình.
Trong phòng không mở điều hòa, khí trời lại nóng, nhưng cô lại cảm thấy lạnh, lạnh đến mức toàn thân cô run rẩy.
Cô cảm thấy mình như là đứa trẻ bị ruồng bỏ, tìm không thấy đường về nhà, không phải tìm không thấy, mà là bản thân mình đã không còn nhà.
Cô vẫn duy trì tư thế đó rất lâu không thay đổi, cặp đùi của cô sớm đã vì máu không lưu thông mà tê cứng, nhưng cô vẫn không hề có cảm giác.
Cảm giác tê cứng của cơ thể không bằng với nỗi đau tê cứng trong tim cô, thật sự kém rất xa rất xa.
Cô vốn định giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì hết, vô tư đi theo cậu Bùi về nước A xem thử xem thế nào.
Nhưng khi vừa vào đến nhà, khi một mình tĩnh lặng, những chuyện cô không muốn nhớ đến toàn bộ ào về dâng trào trong trí óc cô.
Ba mẹ ở nhà họ Trần, họ luôn coi cô như con gái ruột mà thương yêu cô.
Mẹ luôn thích vuốt đầu cô, dịu dàng nói: “Tiểu Bích à, mẹ thật sự hy vọng con đừng trưởng thành nhanh quá, vậy thì con mới có thể ở bên cạnh mẹ thêm vài năm nữa. Lúc mẹ nhớ con thì có thể nhìn thấy con bất cứ lúc nào.”
Ba cũng giống như vậy, luôn nói với cô: “Tiểu Bích là con gái, con gái phải được nuôi như công chúa.”
Sau mỗi khi cô gây ra chuyện, ba đều nói với cô: “Tính cách con trai thì trầm ổn một chút là tốt. Tính cách con gái thì nên hoạt bát hơn, con gái hoạt bát sẽ khiến cho người ta yêu mến hơn.”
Không cần biết cô gây ra bao nhiêu chuyện, vì không muốn anh trai của cô trách phạt cô, ba luôn nghĩ cách để giúp cô giải vây, lần nào người tức giận cũng đều là anh cô.
Nhưng mà anh trai hiền lành của cô cũng không phải thật sự giận cô, do bản thân tính cách anh lạnh lùng, không thích tiếp xúc thân với người khác.
Anh từ nhỏ đã phải chịu kiểu giáo dục điển hình của họ Trần, điều đầu tiên chính là nghiêm khắc với chính bản thân mình.
Cho nên khi nhìn thấy cô cứ luôn gây chuyện, anh ước gì cô có thể học áp dụng cách của mình lên bản thân cô. Nhưng lần nào cũng vậy, anh không phải muốn phạt cô mà chỉ muốn hù dọa cô.
Trần Tiểu Bích còn nhớ rõ có một lần, cô bất cẩn té ngã, đầu gối bị rách nên chảy chút máu chứ không nghiêm trọng.
Nhưng cậu anh hiền lành của cô lại rất lo lắng, liền ẵm cô chạy với tốc độ nhanh nhất để đi gặp bác sỹ.
Trong lúc tức giận, anh đã cho thay người vệ sỹ đi theo cô, thay đi đổi lại nhiều lần, sau này mới đổi đến Chung Khôn phiền toái nhiều lời.
Tuy rằng bình thường Trần Tiểu Bích luôn than phiền Chung Khôn quá nhiều chuyện, nhưng khi nghĩ đến mình sắp sửa rời khỏi Giang Bắc, sau này có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, cô vẫn có chút luyến tiếc.
Chung Khôn tuy là phiền phức nhiều lời, nhưng cậu ta làm việc rất cẩn thận, chỉ cần là chuyện của cô, bất kể là chuyện gì cậu ta cũng xử lý thỏa đáng, không bao giờ khiến cho cô phải phiền lòng.
Còn Tiểu Nhung Nhung, cô cũng rất luyến tiếc con bé.
Lúc Tiểu Nhung Nhung ra đời không có mẹ bên cạnh, Trần Tiểu Bích coi mình như là mẹ ruột của Tiểu Nhung Nhung mà yêu thương cô bé.
Cô chứng kiến Tiểu Nhung Nhung lớn lên từng chút từng chút một, từ lúc còn bé cỏn con rồi từ từ lớn lên.
Mới nghĩ đến sau này sẽ không được gặp lại cô bé nữa, tim của Trần Tiểu Bích nhói đau từng hồi.
Cũng không biết Tiểu Nhung Nhung hiện tại đang thế nào?
Anh Liệt của cô bé sau khi cứu cô về, có chăm sóc cẩn thận không? Quá trình bị bắt có bị lưu lại trong đầu trở thành nổi ám ảnh của cô bé hay không?
Còn cô chị dâu hiền lành thùy mị của cô, anh trai bị trúng đạn đang hôn mê bất tỉnh, Tiểu Nhung Nhung cũng vừa mới được giải cứu trở về, một mình chị có chịu đựng được nhiều như vậy không?
Trần Tiểu Bích rất muốn rất muốn đi xem xem tình hình như thế nào, rất muốn góp một phần sức lực của mình, nhưng khi nghĩ đến toàn bộ những chuyện này đều là do ông nội ruột của mình tạo ra, cô đâu còn mặt mũi nào nữa mà đi.
Cứ miên man với những suy nghĩ hổn độn như vậy, Trần Tiểu Bích duy trì tư thế đó từ sáng sớm ngồi đến trời tối.
Ngoài cửa sổ đèn đường đã sáng, nhưng đèn trong phòng cô vẫn chưa được mở, không gian càng yên tĩnh đáng sợ.
Biết ba mẹ Trần sắp tới, biết được thời gian hạ cánh Giang Bắc của chuyến bay họ đáp, Giang Nhung liền chuẩn bị trước.
Cô sắp xếp tài xế của Trần Việt đến sân bay sớm hơn để đón họ, lại gọi điện báo cho người làm trong nhà để họ dọn dẹp phòng của họ, để lúc ba mẹ Trần đến nhà là có thể nghỉ ngơi ngay.
Tất cả những gì nghĩ đến được, cần phải làm, Giang Nhung đều cố gắng suy nghĩ và hoàn thành tốt, hy vọng mình có thể là cô con dâu đạt chuẩn trong mắt họ.
Lúc trời chạng vạng, ba Trần và mẹ Trần cùng đến bệnh viện.
Thời gian bay hết mười tiếng đồng hồ, cơ thể của mẹ Trần sắp chịu không nổi, nhưng họ vẫn không muốn về nhà, từ sân bay họ muốn trực tiếp đến bệnh viện để thăm Trần Việt.
Đối với một người mẹ mà nói, sức khỏe của bản thân mình luôn không bằng sức khỏe của con cái, nếu như không nhìn thấy Trần Việt bình an, cho dù bà về nhà cũng không cách nào ngủ được.
Bởi vì sức khỏe bà không tốt, tối qua lúc ba Trần nhận được điện thoại cũng không dám nói cho bà biết chuyện gì, chỉ nói là Trần Việt muốn họ về Giang Bắc chơi.
Khi máy bay sắp hạ cánh, ba Trần mới nói cho bà biết nguyên nhân chính của lần về nước này.
Vừa nghe Trần Việt bị thương, mẹ Trần sốt ruột xém chút ngất xỉu trong lòng ba Trần.
Bà giận không thèm để ý ông, con của họ xảy ra chuyện, nhưng ông lại không nói cho bà biết, giấu bà lâu như vậy.
Bà biết, ông không nói cho bà biết cũng là vì muốn tốt cho bà, nhưng Minh Chí là con của họ, với lại sức khỏe của bà cũng đâu có tệ như ông nghĩ.