Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 361: Một mình đi đối mặt

Mặt trời đã lên cao, cảm giác nóng rực thiêu đốt khắp nơi, vừa khô vừa nóng, đây chính là khắc họa đúng nhất cho tâm trạng của Trần Tiểu Bích vào lúc này.

Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.

Mặc kệ cô sắp phải đối mặt với điều gì, cô cũng sẽ không lùi bước, trách nhiệm mà mình nên gánh vác, bất kể cô có gánh được hay không, cô cũng sẽ gánh.

Cô ngẩng đầu nhìn Trần Việt đang đứng bên cạnh, nhưng ánh mắt của Trần Việt vẫn luôn nhìn Giang Nhung, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Có nhiều lúc Trần Tiểu Bích rất hâm mộ Giang Nhung, cô ước ao mình cũng có một người chồng tốt một lòng chăm sóc mình như vậy.

Những lúc nhìn bọn họ, cô không khỏi nghĩ tới Chiến Niệm Bắc…

Lúc trước cô luôn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng, chỉ cần mình không từ bỏ, chắc chắn Chiến Niệm Bắc sẽ chấp nhận cô.

Thế nhưng ngày hôm nay, cô lại không nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình không xứng với anh, chỉ cần nghĩ đến anh cô sẽ cảm thấy đau lòng.

Lần đầu tiên, trong lòng cô cảm thấy không xác định như vậy.

Thái độ mà Chiến Niệm Bắc đối với cô đột nhiên xoay chuyển, đã từ chối cô vô số lần, có phải anh đã sớm biết thân phận của cô?

Nghĩ đến Chiến Niệm Bắc rất có thể bởi vì lý do này mà từ chối mình, Trần Tiểu Bích lại hít sâu một lần nữa, trong lòng hoảng loạn không biết nên làm như thế nào.

Nếu quả thật như vậy, cô còn có thể mặt dày theo đuổi Chiến Niệm Bắc như lúc trước sao?

Trần Tiểu Bích lo lắng đến mức vò vò tóc, bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Việt vang lên: “Có thể Thẩm Văn Tuyên sẽ không thừa nhận thân phận của ông ta. Còn làm cách nào để ông ta thừa nhận phải trông cậy vào việc em nói với ông ta thế nào.”

“Em sẽ cố gắng hết sức.” Trần Tiểu Bích gật đầu, thực ra cô cũng không biết nên nói với Thẩm Văn Tuyên như thế nào.

Dừng một chút, cô lại nói: “Anh, em có thể đi vào trong một mình được không?”

“Không được!” Trần Việt không hề suy nghĩ đã từ chối, từ chối dứt khoát giống như đinh đóng cột.

“Không phải anh nói ông ta có quan hệ huyết thống với em sao?Vậy thì để một mình em đi thuyết phục ông ta chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”Trần Tiểu Bích nhẹ nhàng nói, thế nhưng giọng điệu và ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Không đợi Trần Việt mở miệng, Trần Tiểu Bích lại nói tiếp: “Em cũng trưởng thành rồi, không thể luôn núp dưới sự bảo vệ của mọi người cả đời được, có những chuyện mọi người không thể giúp em đối mặt được.”

Trần Việt nhìn chằm chằm Trần Tiểu Bích, quả thực em ấy đã trưởng thành rồi, đã có sự nghiệp của chính mình, đã có người mình thích, đã không còn là một cô nhóc luôn chạy quanh quẩn ở phía sau anh như năm đó nữa.

Suy nghĩ một lúc lâu, Trần Việt cảm thấy vẫn nên cho em ấy một cơ hội, để em ấy đi đối mặt với một số chuyện, đang muốn gật đầu đồng ý nhưng Giang Nhung lại kéo ống tay áo của anh, lo lắng nói: “Để một mình Tiểu Bích đi gặp người đó sẽ không nguy hiểm gì chứ?”

“Chị dâu, cảm ơn chị đã quan tâm!” Trần Tiểu Bích nở nụ cười đau khổ: “Không phải em có quan hệ huyết thống với ông ta sao, bình thường cũng đối xử với em rất tốt, ông ta sẽ không tổn thương đến em đâu.”

Trần Việt nhìn Giang Nhung, lại nhìn Trần Tiểu Bích: “Em đi đi. Bất kể là xảy ra chuyện gì, em nên nhớ anh chị vẫn đứng đây đợi em, em không cô đơn.”

“Cảm ơn anh, cảm ơn chị dâu!” Trần Tiểu Bích nhếch miệng cười, cố gắng làm cho mình vui vẻ một chút.

Trần Tiểu Bích gật đầu với bọn họ, sau đó xoay người đi vào trong nông trại, mỗi một bước đi cô đều ngừng lại, giống như phía trước là vách núi cao chót vót, đã bước vào rồi thì không còn đường lui.

Cô đi rất lâu mới tới chỗ ở của ông cụ.

Cô vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy giọng nói vang vọng như thường ngày của ông cụ: “Tiểu Bích tới à.”

Nghe thấy giọng nói của ông cụ, Trần Tiểu Bích bỗng dừng bước, hít sâu một lần nữa, cố gắng dùng giọng điệu hồn nhiên giống như lúc trước để đáp lại ông cụ: “Ông nội, Tiểu Bích lại tới thăm ông đây.”

“Vẫn là Tiểu Bích hiếu thuận ông nội nhất, mau vào đây ngồi với ông.”Tiếng của ông cụ lại truyền tới một lần nữa, giọng điệu vẫn hòa nhã dễ gần như lúc trước.

Trần Tiểu Bích bước những bước chân nặng nề đi vào trong, nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên ghế mát, đang tự xếp bộ cờ vây khuyết thiếu.

Ông cụ ngẩng đầu nhìn cô, vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh rồi nói: “Tiểu Bích, tới đây ngồi bên cạnh ông nội, ông nội dạy cháu chơi cờ.”

Trong lúc hoảng hốt, Trần Tiểu Bích có cảm giác như trở về thời thơ bé, lúc nhà họ Trần vẫn còn sống trong một tòa nhà lớn ở bên Mỹ, khi cô nhìn thấy ông nội đang ngồi trong phòng đánh cờ, ông sẽ cười híp mắt gọi cô: “Tiểu Bích tới đây, ông nội dạy cháu chơi cờ.”

Lúc trước khi cô còn nhỏ, ông nội đã muốn dạy cô chơi cờ vây, thế nhưng cô lại lười không muốn làm những chuyện phải động não, mỗi lần đều cố gắng từ chối, sau đó chỉ học một chút kiến thức cơ bản.

Thế nhưng ông nội lại thương yêu cô, lúc cô chơi cờ cùng ông, ông đều nhường cho cô thắng mấy ván, làm cho cô tưởng nhầm rằng thực ra mình chơi cờ cũng không tệ lắm.

“Ông nội…” Trần Tiểu Bích rất muốn gọi ông giống như lúc trước, nhưng hai chữ này lại kẹt trong cổ họng không thể nào phát ra được.

Vừa nghĩ tới tập tài liệu mà mình đã đọc, nghĩ đến ông chính là một tên giết người, nghĩ đến ông giả mạo ông cụ Trần thật, nghĩ đến ông bắt Tiểu Nhung Nhung…

Nghĩ tới những điều này, Trần Tiểu Bích chỉ cảm thấy, trái tim trong ngực mình giống như bị rơi vào trong máy cắt, bị cắt thành trăm mảnh, đau đến nỗi làm cho cô toát mồ hôi lạnh.

“Tiểu Bích, cháu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?” Ông cụ Trần nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy lo lắng và đau lòng.

Trần Tiểu Bích hy vọng đây vẫn là ông nội mà cô quen biết, càng hy vọng tập tài liệu mà Trần Việt đã đưa cho cô là giả…Như vậy cô có thể không kiêng dè nhào vào trong ngực ông, giống như một đứa bé ôm lấy ông làm nũng.

Nhưng cô biết, Trần Việt sẽ không lừa dối cô, những tập tài liệu kia cũng là sự thật, ông lão với mái tóc bạc phơ đang ngồi trước mặt không phải là một ông nội hiền lành dễ gần, mà ông ta chính là một ma quỷ giết người không chớp mắt.

Nếu như có thể, nếu như ông sẵn sàng thừa nhận lỗi lầm của mình, cô tình nguyện gánh vác những tội lỗi mà ông đã gây ra, chỉ mong ông đừng tổn thương thêm bất kỳ người nào khác.

Trần Tiểu Bích không bước về phía trước, mà phịch một tiếng quỳ xuống đất, trịnh trọng dập đầu ba cái với ông cụ.

Bởi vì cô dùng quá sức, vết da trên trán bị rách, máu tươi từ trên đó chảy xuống, theo cái trán bóng loáng của cô nhỏ từng giọt xuống sàn nhà được lót đá cẩm thạch, bắn ra thành một đóa hoa đỏ tươi.

“Tiểu Bích, cháu đang làm gì vậy?” Ông cụ vội vàng chạy tới, muốn đỡ Trần Tiểu Bích đứng đậy, nhưng Trần Tiểu Bích không hề nhúc nhích.

Cô nhìn ông cụ Trần, giọt nước mắt như những hạt trân châu từ trên khóe mắt lăn xuống, khóc lóc nói: “Ông nội cầu xin ông! Tiểu Bích cầu xin ông! Cầu xin ông trả Tiểu Nhung Nhung cho anh và chị dâu, Tiểu Nhung Nhung chính là mạng sống của họ, nếu như con bé xảy ra chuyện gì, ông bảo bọn họ phải sống thế nào đây.”

“Tiểu Bích, con đang nói lung tung gì vậy?” Vẻ mặt của ông cụ rét lạnh, trong mắt lóe lên tia phức tạp và hung ác.

Ông biết Trần Việt đã đến đây rồi, biết Trần Tiểu Bích đi cùng bọn họ, chỉ là ông suy đoán, trong tay Trần Việt sẽ không có bằng chứng cho việc ông giả mạo lão già nhà họ Trần, sẽ không nói lung tung gì với Tiểu Bích.

Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của Tiểu Bích làm cho ông có thể đoán được đại khái, có lẽ Trần Việt đã nói hết cho Tiểu Bích những gì mà anh biết.