"Anh đi gọi điện thoại cho Chiến Niệm Bắc, bảo Tiêu Kình Hà giao Hứa Huệ Nhi cho cậu để cậu xử lý." Trần Việt thật sự không giấu Giang Nhung điều gì, chỉ là bớt một vài chi tiết không nói cho cô biết thôi.
Giang Nhung gật đầu: "Ừ, như vậy cũng được. Những chuyện khác cứ giao cho bọn họ làm đi, anh phải cố gắng dưỡng bệnh đấy."
Trần Việt nằm xuống bên cạnh Giang Nhung và ôm cô vào trong lòng nói: "Cơ thể anh không kém như em nghĩ đâu."
Giang Nhung nắm lấy bàn tay không chịu an phận của anh, bất đắc dĩ nói: "Trần Việt, anh đừng nổi tính trẻ con nữa. Anh nghỉ ngơi sớm, bệnh mới mau khỏi chứ!"
"Giang Nhung..."
"Dạ?"
"Em thật sự không định nói cho anh biết à?"
Anh biết cô nhất định có chuyện, cô có sẵn lòng nói hay không đều tùy cô. Anh chỉ hi vọng cô có thể dựa vào anh, tin tưởng anh nhiều hơn.
"Em lo lắng có người sẽ làm hại con của chúng ta... Chỉ nghĩ đến Nhung Nhung nhỏ sẽ bị tổn thương, em lại..."
Chỉ nghĩ đến Nhung Nhung nhỏ có thể sẽ bị tổn thương là tim Giang Nhung lại đập nhanh tới mức nói không ra lời.
Trần Việt vỗ vào lưng của Giang Nhung an ủi: "Anh sẽ sắp xếp cho người chăm sóc bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, không có việc gì đâu. Nếu em không yên tâm thì chúng ta lại để cho con ở nhà, tạm thời không tới trường mầm non nữa."
Giang Nhung không nói là nguyên nhân gì, nhưng Trần Việt đại khái có thể đoán được, chắc là có người lấy Nhung Nhung nhỏ tới uy hiếp cô.
Mà bây giờ, ngoại trừ ông cụ sẽ uy hiếp cô thì anh thật sự không nghĩ ra được người thứ hai.
Chuyện của Tiêu Viễn Phong đã qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc vì điều gì khiến ông cụ còn muốn nhanh chóng loại bỏ Giang Nhung như vậy?
Anh sẽ nhanh chóng có thể biết được đáp án thôi.
...
Tháng bảy, tháng tám là mùa nhiều mưa bão. Mấy ngày nay, đài khí tượng đều thông báo tín hiệu báo động bão màu vàng, có thể thấy được thời tiết tệ tới mức nào.
Bên ngoài mưa rền gió dữ, bầu trời tối tăm mù mịt giống như đang ép xuống đỉnh đầu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến các chủ nhân trong Nặc Viên.
Trần Việt vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, Giang Nhung không cho phép anh đi làm, mỗi ngày chỉ cho anh ở nhà xử lý công việc trong hai giờ.
Vừa hết giờ, Giang Nhung sẽ tịch thu tất cả công cụ truyền tin của anh, quản anh rất nghiêm.
Lúc này, Trần Việt đang bận rộn ở trong phòng sách, Giang Nhung đang chơi đùa cùng Nhung Nhung nhỏ ở trong phòng trẻ em.
Nhung Nhung nhỏ không đi tới trường mầm non, Giang Nhung tất nhiên đảm nhiệm chức giáo viên, dạy cô bé xem tranh nhận biết mặt chữ.
Không ngờ Nhung Nhung nhỏ thông minh hơn Giang Nhung tưởng tượng nhiều. Cô bé còn chưa tới bốn tuổi, không ngờ đã có thể nhận ra rất nhiều chữ Trung và một ít từ đơn tiếng Anh.
Giang Nhung thật muốn khen ngợi. Cô nhóc Nhung Nhung nhỏ này có thể thông minh như vậy thì chắc chắn được di truyền gien từ Trần Việt.
"Mẹ, vì sao em gái Nhung Nhung và em gái Miên Miên lại không giống nhau vậy?" Nhung Nhung nũng nịu hỏi.
Cô bé nghĩ mãi vẫn không hiểu. Em gái Miên Miên là một bé gái, sao em gái của cô bé lại là một con chó nhỏ. Tất cả đều là em gái, tại sao dáng vẻ bên ngoài không giống nhau chứ?
"Bởi vì bọn họ không phải là do một mẹ sinh, đương nhiên vẻ ngoài không giống nhau rồi. Em gái của Miên Miên là do mẹ Miên Miên sinh ra. Em gái Nhung Nhung là do mẹ của em gái Nhung Nhung sinh ra."
Nhìn đôi mắt to long lanh của Nhung Nhung nhỏ chớp chớp, dáng vẻ thật sự đáng yếu tới mức Giang Nhung không nhịn được lại ôm cô bé và khẽ cắn cô bé một cái.
"Mẹ..." Nhung Nhung nhỏ bị mẹ làm cho choáng váng, mơ mơ màng màng nắm tóc, thoạt nhìn như nửa hiểu nửa không lại càng đặc biệt đáng yêu hơn.
Giang Nhung không nhịn được liền phì cười, sau đó nhận được một cái trợn mắt xem thường của Nhung Nhung nhỏ. Cô cảm giác Nhung Nhung nhỏ hình như bỗng nhiên ghét bỏ cô rồi.
"Nhung Nhung không chơi với mẹ nữa, Nhung Nhung chơi với anh Liệt cơ." Quả nhiên Nhung Nhung nhỏ không muốn ở cùng mẹ liền chạy đi tìm anh Liệt của cô bé.
Các cô chơi trong phòng trẻ, Liệt lại giữ ở cửa không nói một lời, hai mắt vẫn luôn nhìn Nhung Nhung nhỏ không hề rời đi.
Giang Nhung nhìn Nhung Nhung nhỏ chạy như bay về phía anh Liệt của cô bé, thấy gương mặt lạnh như băng của Liệt lập tức dịu dàng hơn rất nhiều.
Cậu bé giang hai cánh tay ôm lấy Nhung Nhung nhỏ, khẽ nhéo vào hai má của cô bé, động tác cẩn thận giống như đang che chở cho một kỳ trân dị bảo vậy.
Cậu bé này rất cao cũng rất gầy, còn có một gương mặt dễ nhìn. Chỉ là bình thường cậu bé luôn đanh mặt lại, chưa bao giờ chịu giao lưu với người khác nên mọi người đã tự động quên đi vẻ đẹp trai của cậu bé, chỉ nhớ kỹ sự lạnh lùng mà thôi.
Giang Nhung trở lại Nặc Viên lâu như vậy, ngoại trừ Nhung Nhung nhỏ ra, cô vẫn chưa từng thấy Liệt nói chuyện nhiều với bất kỳ ai khác.
"Em nhìn nhập tâm thế là đang nhìn gì vậy?" Trần Việt ngồi xuống bên cạnh Giang Nhung một lúc lâu, còn giơ tay khua khua ở trước mắt cô mà cô vẫn không hề chú ý tới sự tồn tại của anh.
"Trần Việt, Liệt lớn hơn Nhung Nhung nhỏ mấy tuổi vậy?" Làm mẹ thường thích quan tâm, con gái còn chưa đến bốn tuổi, thấy cậu bé xuất sắc như vậy, cô liền muốn giữ cho con gái mình.
"Nhìn thì vào khoảng mười một, mười hai tuổi." Trần Việt đã đồng ý không đi điều tra về quá khứ của Liệt thì sẽ giữ lời. Ngay cả tuổi của Liệt, anh cũng chưa từng hỏi tới, chỉ biết duy nhất có tên của cậu bé.
"Mười hai tuổi cũng không phải quá lớn." Giang Nhung gật đầu, thì thầm tự nhủ càng khiến cho Trần Việt thấy khó hiểu hơn.
"Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?" Trần Việt khẽ nhíu mày. Cảm giác ngồi ở bên cạnh của cô lại bị cô quên như vậy thật sự không tốt.
"Em đang suy nghĩ tới chuyện tốt thôi." Giang Nhung mỉm cười dựa sát vào trong lòng của Trần Việt, cọ cọ vào ngực anh: “Anh thấy Liệt thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?"
"Làm chồng thế nào đấy?"
"Giang Nhung, em có chồng, có con rồi, đừng có suốt ngày suy nghĩ linh tinh, nếu không anh sẽ đánh cho nó tàn phế luôn." Trần Việt gần như rống lên.
"Trần Việt, trong đầu của anh rốt cuộc chứa cái gì thế?"
"Không phải em đang hỏi Liệt làm chồng thế nào à?"
"Anh tránh ra, trong vòng nửa giờ đừng để cho em nhìn thấy anh đấy." Cô thật sự ghét anh rồi. Rốt cuộc trong đầu của người đàn ông này đang suy nghĩ gì?
"Vậy em rốt cuộc đang nghĩ gì?"
"Em chỉ cảm thấy Nhung Nhung nhỏ có một mình quá cô đơn, may là có Liệt ở cùng con mới khiến cho con không thấy nhàm chán."
Nếu không phải Nhung Nhung nhỏ ghét em trai, Giang Nhung thật sự muốn sinh thêm cho cô bé mấy em trai, em gái để chơi cùng.
Về sau cô và Trần Việt già, cũng có thêm em trai, em gái ở bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, cô bé sẽ không cô độc.
Giang Nhung đã nhiều lần có ý nghĩ này, nhưng lại nghĩ tới chuyện Nhung Nhung nhỏ khóc ầm ĩ đòi mẹ, sợ ba sinh em trai sẽ không yêu cô bé.
Khi nghĩ đến cảnh tượng đó, Giang Nhung sẽ đau lòng, thương cho cô con gái bảo bối của cô...
"Nhung Nhung nhỏ cô đơn, bằng không chúng ta lại nhận nuôi mấy đứa trẻ, để về sau con ở nhà cũng có thêm mấy người bạn chơi cùng." Trần Việt đưa ra đề nghị.
"Tại sao phải nhận nuôi chứ? Nếu quả thật phải nuôi, chúng ta tự mình sinh không phải tốt hơn sao?"
"Chúng ta không sinh."
Lần đầu tiên Giang Nhung mang thai đã vất vả tới mức nào, Trần Việt đều tận mắt nhìn thấy, vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Anh tuyệt đối sẽ không để cho cô phải chịu khổ như vậy nữa.