Trần Việt bưng lấy đầu của Giang Nhung, lặng lẽ nhìn cô, nhìn đến cô ngại ngùng vội nhắm mắt lại, mặt cô đỏ bừng, như thể đang đợi anh đến hái lấy.
Trần Việt không nhịn được bật cười ra tiếng, đôi môi mỏng áp lên môi cô, hôn cô hết sức dịu dàng triền miên, thưởng thức hương vị tốt đẹp và độc đáo thuộc về cô.
Một nụ hôn, cực kỳ triền miên, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ mê người...
Rất lâu sau Trần Việt mới buông Giang Nhung ra, lại không nhịn được liếm môi cô, trầm lắng gọi tên cô: “Giang Nhung...”
“Hửm?”
“Hứa với anh, đừng quan tâm chuyện gì cả, mọi việc cứ giao cho anh là được.”
Anh là con sâu trong bụng cô sao?
Khi cô muốn tự mình làm một số việc gì đó, anh đúng lúc yêu cầu cô đừng quan tâm đến.
Nhưng cô đã tự mình trải qua những chuyện này, cô đã chịu những tổn thương khắc cốt ghi tâm đến thế, không phải nói muốn quên là quên được.
Trần Việt lại nói: “Nếu em muốn tham dự, em nói ra, chúng ta cùng thảo luận, cùng đi làm chuyện em muốn làm có được không?”
Giang Nhung: “Trần Việt...”
Trần Việt trầm giọng nói: “Giang Nhung, có được không?”
Giọng nói của anh trầm thấp gợi cảm, vẫn êm tai như trước kia, nhưng lại có thêm một chút đau lòng và bất lực, Giang Nhung không nhịn được đau lòng, dựa vào lòng anh gật đầu nhẹ.
Điều anh nói không phải không có lý.
Bản thân cô không có thế lực nào cả, nếu rắn rỏi ứng phó với ông cụ Trần, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.
Cô chịu thiệt thòi bị thương, Trần Việt sẽ lo lắng cho cô.
Cô không muốn khiến anh lo lắng đâu.
Giang Nhung nói: “Em hứa với anh, bất kể làm chuyện gì đều sẽ bàn bạc với anh, nhất định sẽ không tự ý quyết định.”
“Không được gạt anh.”
“Không đâu.”
“Vậy đi ăn cơm.”
“Ừm, được.”
Trên bàn ăn, trước kia khi Trần Việt ăn cơm chưa bao giờ lên tiếng nói chuyện bây giờ cũng thay đổi rồi.
Anh bưng chén canh Giang Nhung múc cho anh lên nếm một miếng, dùng sức gật đầu: “Lâu rồi chưa uống canh em nấu, mùi vị càng ngày càng ngon.”
“Sau này em sẽ nấu canh cho anh uống mỗi ngày.”
“Được đó.”
Giang Nhung lại gắp thức ăn cho Trần Việt, chớp mắt, dí dỏm hỏi: “Nghe nói anh có bệnh ưa sạch sẽ, vậy anh có ăn đồ em gắp cho anh không?”
Trần Việt trịnh trọng hỏi lại: “Anh ăn luôn cả nước bọt của em, gắp đồ ăn có là gì chứ.”
“Anh...”
Người đàn ông này, sao có thể trở nên xấu xa như vậy? Sao có thể trở nên dẻo miệng đến vậy? Trần Việt lạnh lùng thoát tục trong quá khứ đã đi đâu rồi chứ?
“Anh cũng là ba của con nhỏ, rất nhiều chuyện đã có kinh nghiệm rồi.”
Không biết có phải nhận ra những gì trong lòng Giang Nhung nghĩ không, Trần Việt lại bổ sung thêm một câu như thế, khiến mặt Giang Nhiên ngày càng đỏ hơn.
Người đàn ông này, cô nên nói anh thế nào đây?
Một chữ là xấu, hai chữ là rất xấu, ba chữ là vô cùng xấu!
Cô liếc nhìn anh, đưa tay ra cấu anh nhưng lại bị anh bắt lại, nắm tay cô vào lòng bàn tay.
“Giang Nhung...”
Giọng nói của anh trầm thấp khàn đục, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, như thể cô đã trở thành con mồi trong mắt anh vậy.
“Trần Việt, ăn cơm trước đi.”
Vừa nhìn đã biết người đàn ông này đang nghĩ gì, bây giờ còn đang ăn cơm, anh lại bắt đầu nghĩ bậy bạ rồi.
Nhưng nhớ đến lần trước anh nói đã nhịn ba năm, Giang Nhung cũng rất đau lòng cho anh.
Trong hơn ba năm, đối với một người đàn ông mà nói phải dùng bao nhiêu sức chịu đừng mới có thể nhịn được.
Giang Nhung vừa dứt lời liền bị Trần Việt bế lên, anh ôm cô đi thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Một lát nghỉ ngơi rồi hãy ăn.”
“Trần Việt, anh muốn làm gì?”
“Em không biết anh muốn làm gì sao?”
Rất không may rằng, Giang Nhung cứ như thế trở thành “thức ăn” của Trần Việt.
Cô cảm thấy, cô trong mắt anh cứ như một món điểm tâm ngon miệng mà đẹp mắt.
Anh không nuốt chửng điểm tâm ngay tức khắc, mà là chiêm ngưỡng vẻ đẹp của điểm tâm trước, tiếp theo ngửi mùi thơm của điểm tâm, cuối cùng mới ăn điểm tâm vào bụng.
Giang Nhung thực sự muốn đánh người, người đàn ông này quả thật trước sau không như một, rõ ràng trông như một tổng tài cao quý lạnh lùng, nhưng cởi áo ra lại là một tên cầm thú.
Cô không nói nữa, không muốn nói anh nữa, đã nói trước làm một lần thì thả cô đi ăn cơm, cuối cùng cô vẫn bị anh xem như điểm tâm ăn hết hai lần.
“Giang Nhung...”
Giang Nhung không đếm xỉa anh, nói không đếm xỉa anh chính là không đếm xỉa anh.
“Em bảo anh đến đây với em, chẳng lẽ không phải vì tiện cho chúng ta...”
Giang Nhung đưa tay bụm miệng Trần Việt lại, dữ tợn liếc nhìn anh: “Ngài Trần, gần đây có phải t*ng trùng lên não anh rồi không?”
Trần Việt sững sờ, rồi lại gật đầu: “Khi nhìn thấy em, có vẻ như giống với điều em nói vậy.”
Giang Nhung: “...”
Cô đã quyết định, nhất định không nói cho người đàn ông này biết chuyện cô đã khôi phục trí nhớ, nếu không không biết anh sẽ giày vò cô đến thế nào nữa.
“Đừng gây nữa, mệt rồi ngủ một lát, trễ chút dậy ăn cơm sau.” Trần Việt ôm Giang Nhung vào lòng, một cánh tay xoa nhẹ lên vết sẹo trên bụng cô.
Tay anh chạm lên vết sẹo trên bụng cô, có chút ngứa, Giang Nhung không nhịn được rụt cổ lại: “Vết sẹo này khó coi đến vậy, anh có cảm thấy ghê tởm không?”
“Ngốc à, sao anh lại cảm thấy ghê tởm được.” Anh chỉ thấy đau lòng.
Mỗi khi nhìn thấy vết sẹo dài hơn gần một nửa so với sinh mổ của phụ nữ mang thai bình thường, mỗi thấy một lần anh đau lòng một lần, nghĩ một lần anh đau lòng một lần.
“Trước kia em cảm thấy khá khó coi, nhưng khi em biết được đó là do tiểu Nhung Nhung để lại thì em không cảm thấy khó coi nữa.” Giang Nhung dựa vào lòng anh, vô cùng tự hào mà nói.
Vốn tưởng rằng mình là độc thân, trong ký ức có hạn đó cô chưa bao giờ hẹn hò, cô không thể hiểu nổi tâm trạng của một người làm mẹ.
Nhưng khi lần đầu tiên cô gặp tiểu Nhung Nhung, cô đã rất thích cô bé, hận không thể ôm tiểu Nhung Nhung về nhà tự mình nuôi lấy.
Khi biết được tiểu Nhung Nhung là con của cô, lúc đó cô không kinh ngạc, cô chỉ có niềm vui, dường như giấc mơ đẹp của cô cuối cùng đã thành hiện thực.
Trần Việt không trả lời, chỉ ôm Giang Nhung chặt hơn, lại nghe thấy Giang Nhung nói: “Trong hơn ba năm qua, em cảm thấy em như một cái xác không hồn, gần như không có cảm xúc của riêng mình trong cuộc sống. Khi làm việc sẽ hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong công việc thiết kế.”
Cô luôn cho rằng cảm giác đó là không tranh với đời, như thể đã xem khắp phồn hoa của nhân gian, đã quen với xuân hạ thu đông, tưởng mình chỉ có hứng thú với thiết kế thôi, trong cuộc sống chính là một người không có ham muốn.
Thật ra không phải, chỉ là cô luôn đề phòng Giang Chính Thiên theo bản năng, dù lúc đó cô chỉ biết Giang Chính Thiên là người thân duy nhất của cô, nhưng có rất nhiều tâm sự cô đều không muốn nói với ông ta.
Tất cả ngọt bùi cay đắng, cô đều quen tự nuốt vào bụng, chưa bao giờ đề cập với Giang Chính Thiên.
Nhưng sau khi gặp được Trần Việt, nỗi lòng của cô không cần cô nói với anh, anh cũng biết rõ hơn cô nhiều.
Giang Nhung kể những trải nghiệm và cảm nhận trong ba năm qua của cô một cách tường tận, Trần Việt ôm lấy cô, yên lặng mà nghe.