Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 220: Hình bóng cô đơn

Nhưng mà, Giang Nhung vẫn chưa kịp có cơ hội để thở, Trần Việt đã một tay siết cô vào lòng, như thể muốn hòa nhập cơ thể của cô vào anh: “Giang Nhung, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu.”

Lời anh nói rất nhẹ, rất khẽ, cảm giác như đã được anh luyện tập rất nhiều lần, rất tự nhiên phát ra từ tận đáy lòng.

Giang Nhung bỗng nhiên dừng lại, không còn vùng vẫy muốn thoát ra nữa, trong giây phút bàng hoàng, cô như chợt hiểu ra lý do khiến cho Trần Việt có những hành động vượt tầm kiểm soát như vậy.

Rất lâu sau đó, cô mới cúi đầu thở dài, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh Việt, vợ của anh…cũng tên là Giang Nhung sao?”

Biểu hiện của Trần Việt không có vẻ như là mới quen biết cô, ánh mắt của anh nhìn cô, ngay từ lần gặp đầu tiên đã rất khác, chỉ là Giang Nhung không để ý, đến bây giờ mới nhận ra được.

Hoặc có thể, là bởi vì cô và vợ anh trùng tên, dáng người cũng gần tương đồng, nên anh mới ngộ nhận cô là vợ anh. Ngay cả đến Tiểu Nhung Nhung cũng tin tưởng ỷ lại vào cô như vậy, chắc cũng là do cô và mẹ bé giống nhau quá mà thôi.

Phân tích như vậy, thì toàn bộ những cái không hợp lý trước đó có vẻ như đã hợp lý hơn.

Mọi người đều coi cô như một người khác, một Giang Nhung khác, cái mà họ nhìn thấy…đều không phải là cô.

Nhưng!

Tuy là cô và bọn họ không có mối quan hệ gì với nhau, nhưng mà việc bị người khác coi mình như một kẻ thế thân, trong lòng Giang Nhung vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Lời nói của cô vừa dứt, Giang Nhung cảm nhận được cơ thể Trần Việt thoáng cứng đờ, cánh tay đang siết cô cũng đã nới lỏng hơn.

“Đúng, vợ tôi cũng là Giang Nhung, giống em như khuôn như đúc. Ba năm trước tôi mất liên lạc với cô ấy, sau khi gặp lại thì phát hiện cô ấy ở chung với tên cha nuôi cầm thú của cô ấy.”

Đó là những lời trong lòng Trần Việt muốn nói với cô, nhưng anh hiểu rất rõ, anh không thể nói như vậy với Giang Nhung. Không nói đến chuyện cô có tin hay không, dù tin hay không tin thì điều đó cũng không khác gì là sát muối lên vết thương của cô.

Nếu Giang Nhung tin, nhưng cô lại không nhớ ký ức trước đây của mình, như vậy khác gì ép cô quá. Nhưng nếu như cô không tin, vậy thì cô sẽ giữ khoảng cách với anh, thậm chí không dám gặp anh lần nữa.

Vì vậy, Trần Việt chỉ có thể từ từ nhẹ nhàng đưa người phụ nữ mà anh thương nhớ ba năm trời rời khỏi lồng ngực anh, nhìn cô từ từ rời anh càng ngày càng xa.

Trần Việt không biết mình nên nói gì, dáng vẻ của Giang Nhung bây giờ không khác gì con thỏ bé nhỏ bị giật mình lo sợ, thu mình lại đề phòng, cho dù là lần đầu gặp nhau của nhiều năm trước,ánh mắt của cô nhìn anh cũng không như bây giờ, xa lạ hơn cả người lạ.

Nghĩ lại, đối với Trần Việt mà nói, trong khoảng thời gian Giang Nhung trở về, cảm giác giống như vết dao cắt chậm rãi kéo dài và tàn nhẫn vào tim anh, cảm giác mất rồi lại được, được nhưng như không có, vui mừng và tuyệt vọng, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau mong manh một đường phân cách.

Nhưng cho dù là khó khăn khổ sở như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy rất may mắn khi một lần nữa, anh lại được gặp lại cô.

Đây có phải là điều mà mọi người hay nói: khắc cốt ghi tâm.

Giang Nhung ơi Giang Nhung, em có biết là anh nhớ em đến mức nào không?

Cho dù là em đang ở trước mặt anh, nhưng anh lại nhớ em hơn bao giờ hết.

Trần Việt đã buông Giang Nhung ra, khóe miệng anh khẽ cười, thậm chí Giang Nhung có thể nhìn thấy được nụ cười đó không phải xuất phát từ niềm vui hay hạnh phúc, như bất lực, như nụ cười bất lực của kẻ thiêu thân đang đi vào con đường không lối thoát.

“Xin lỗi.” Trần Việt nói, thanh âm có chút hồi hộp, nhưng vẫn mang cảm giác dịu dàng: “Tôi thất lễ quá.”

Đột nhiên Giang Nhung không nói nên lời, trong tận đáy lòng cô như có cái gì đó náo động không yên, như muốn thoát ra ngoài, nhưng tích tắc lại bị kéo ngược vào trong, rồi lại im lặng.

Cô lẽ ra phải tức giận, tự nhiên khi không bị người khác coi mình như vật thế thân, bị cưỡng hôn, cô nên tức giận mới đúng.

Nhưng không hiểu vì sao, cô lại không có cảm giác tức giận được.

“Em nghỉ ngơi đi.” Trần Việt nói xong chậm rãi rời khỏi phòng: “Em yên tâm, tôi sẽ không như vậy nữa.”

Anh dừng lại ở cửa phòng không xoay mặt lại mà nói vọng vào, hứa với Giang Nhung rồi sau đó rời đi.

Bóng dáng cô đơn từ sau lưng của anh khiến cho người khác có cảm giác muốn tiến đến ôm anh.

Giang Nhung nhìn theo bóng dáng đó, nhìn thật lâu mà không hề nhúc nhích.

Bữa sáng trên bàn ăn, vẻ mặt của Trần Việt trầm ngâm nặng nề, không những không để ý tới Trần Tiểu Bích, mà ngay cả đến Tiểu Nhung Nhung cũng không quam tâm tới.

Nhìn tình hình có vẻ không bình thường, Trần Tiểu Bích cũng không muốn tiếp tục ăn sáng nữa, cô đứng dậy nói: “Cháu ngoan, cô út đi làm đây, qua vài ngày cô lại đến thăm cháu chịu không?”

“Cô út ơi, Tiểu Nhung Nhung có chị Nhung Nhung lớn chơi với con rồi.” Bình thường khi mà Trần Tiểu Bích chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Nhung Nhung luôn lưu luyến không rời, nhưng hôm nay lại khác, Tiểu Nhung Nhung nhanh nhẹn đưa bàn tay bé nhỏ lên chào tạm biệt cô.

“Có mẹ nên không cần cô út này nữa rồi.” Trần Tiểu Bích bất giác khẽ thở dài, sau đó nhanh chóng ra cửa rời đi.

Sở dĩ Trần Tiểu Bích rời đi nhanh như vậy là vì cô sợ nhìn thấy gương mặt trầm ngâm nặng nề của Trần Việt.

Sợ vì cô cảm thấy chột dạ.

Lo lắng chuyện ngày hôm qua cô có lòng tốt nhưng lại thành làm hỏng chuyện, lỡ miệng để anh trai của cô biết được câu chuyện.

Lẽ ra anh trai cô đã đi công tác, nhưng sáng sớm lại xuất hiện trên bàn ăn. Cô chị dâu đêm khuya qua vẫn còn thấy mặt, nhưng sáng nay lại không thấy đâu nữa.

Trần Tiểu Bích không cần suy nghĩ cũng biết giữa hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nên mới có viễn cảnh như sáng nay.

Mà mấy năm nay, cô cũng đã khôn hơn, chỉ cần chuyện gì liên quan đến chị dâu của mình là cô tránh càng xa càng tốt, tuyệt đối không dám đến gần để bị vạ lây.

“Cắt!”

Đây đã không biết là lần thứ mấy đạo diễn hô cắt, số cảnh quay bị lỗi nhiều đến mức Trần Tiểu Bích sắp hết kiên nhẫn.

Đạo diễn nói: “Doãn Tùng Dương, bây giờ cậu đang là nam chính trong phim, người phụ nữ mà cậu đang hôn là người mà cậu yêu thương sâu đậm, cậu cứ nhăn cái mặt là sao?”

Diễn xuất tệ như vậy, mặt thì cũng tàm tạm, thật không hiểu sao lại có thể nổi tiếng được. Đương nhiên những lời này đạo diễn chỉ suy nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra miệng.

Doãn Tùng Dương nói: “Đạo diễn, sao không bỏ cảnh hôn đi?”

Do ồn ào scandal lần trước, công ty Doãn Tùng Dương đã lệnh cho anh ta và Polaris không được có bất cứ sự tiếp xúc liên quan nào nữa.

Bộ phim này được ký trước thời điểm vụ ồn ào scandal xảy ra, kịch bản trước đó không có cảnh hôn nhau, nhưng không hiểu sao giờ đến hiện trường trường quay lại thêm một cảnh phim hôn.

Sau vụ scandal vừa rồi, Doãn Tùng Dương không ngu đến mức không biết được tấm hình chụp của vụ scandal đó là do Polaris tung ra. Cho nên anh ta phỏng đoán cảnh hôn lần này chắc chắn cũng do Polaris yêu cầu biên kịch thêm vào.

Anh ta không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Polaris nữa, không muốn con đường ngôi sao của mình bị chôn vùi bởi một người phụ nữ.

Tuy là hiện tại Polaris nổi tiếng hơn anh ta, có thể giúp anh ta nổi tiếng theo, nhưng cá tính Polaris không phải dạng dễ chịu, thân thế cũng không rõ ràng.Mê Tình Truyện

Nếu như dây dưa qua lại với người như vậy, sớm muộn sẽ bị cô ta liên lụy kéo xuống vực, cho nên tránh xa cô ta vẫn là quyết định sáng suốt nhất.

Trần Tiểu Bích vì những cảnh quay bị lỗi đã cảm thấy bực mình, nhưng cô tôn trọng đạo dức nghề nghiệp của mình, cho dù cô bực thế nào đi nữa cũng phải kiềm nén lại, không hề tỏ thái độ hay hó hé một tiếng nào, nhưng không ngờ người đàn ông này lại dám tỏ thái độ chê bai cô.

Trên đời này, ngoại trừ Chiến Niệm Bắc có thể chê bai cô ra, sao lại còn có người dám chê cô như vậy, đây là điều mà Trần Tiểu Bích không thể chấp nhận được.

Nàng giương thanh kiếm đạo cụ lên, đưa thẳng vào dưới cầm nơi cổ họng của Doãn Tùng Dương, khiến cho cậu ta giật mình: “Polaris, cô, cô muốn gì?”