Hầm chứa nước đá âm ba mươi độ, vừa bị người đẩy vào trong, Giang Nhung liền cảm thấy hơi lạnh thấu xương, lạnh đến người cô run lẩy bẩy.
Cánh cửa nặng nề bị đóng lại, xung quanh yên tĩnh như chết.
Giang Nhung lập tức kéo bịt mắt ra, thế nhưng trong hầm chứa đá không có mở đèn, tối om đưa tay không thấy được năm ngón.
Giang Nhung dựa vào trí nhớ từ từ đi đến cửa ra, đưa tay mò mẫm, mò tới tay cầm.
Cô dùng sức kéo một cái, nhưng cánh cửa dày đặc không hề có chút phản ứng nào, căn bản không kéo ra được.
Một lần không được, cô lại giật liên tục mấy lần, nhưng vẫn không thể mở ra, xem ra cửa đã khóa lại từ bên ngoài.
Cố gắng một hồi lâu vẫn không có tác dụng gì, Giang Nhung thất vọng thu tay lại.
Cô không biết mình có thể kiên trì bao lâu? Không biết có thể kiên trì đến khi Trần Việt chạy đến hay không?
Cô lục lọi lui trở về vị trí rộng rãi, tay vỗ vỗ bụng, miệng hít một hơi lạnh, nhẹ giọng thì thầm: "Bảo Bảo, mẹ sẽ chịu đựng, con cũng phải chịu đựng, chúng ta cùng nhau chờ ba tới cứu được không?"
Bây giờ cô không làm được gì cả, chỉ có thể chờ đợi, hi vọng Trần Việt có thể tới kịp cứu mẹ con cô trước khi cô biến thành tượng băng.
Thế nhưng thời gian cứ một giây lại một giây nhanh chóng trôi qua, cô cóng đến sắp mất đi tri giác nhưng vẫn không nghe được tin tức tốt nào.
Giang Nhung không muốn cứ thế từ bỏ, lại một lần nữa mò mẫm trong bóng tối, may mắn thay cô mò được một chiếc áo khoác quân dụng.
Cô cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức đắp chiếc áo khoác quân dụng lên người, mặc dù mặc áo khoác vào cũng không giúp tăng nhiệt độ cơ thể lên, nhưng trong thời gian ngắn cô sẽ không bị cóng đến mất đi tri giác.
Cùng lúc đó, Trần Việt sai người ta đóng vai anh lái xe đưa tiền đến địa điểm bọn cướp chỉ định, còn anh thì dẫn theo một nhóm người lặng yên không một tiếng động đi vào địa điểm bọn cướp cùng Giang Nhung đang ở.
Bọn cướp vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại, gọi cho để xác nhận xem người lái xe đưa tiền tới có phải là Leo Trần hay không.
Trần Việt nhanh chóng kiểm tra xung quanh một vòng, không nhìn thấy Giang Nhung, lúc nhìn thấy mấy chữ kho đông lạnh hải sản, anh lập tức phỏng đoán rất có khả năng Giang Nhung bị bọn cướp bắt nhốt ở trong đó.
Anh không biết Giang Nhung bị nhốt vào bao lâu? Không biết bây giờ Giang Nhung thế nào? Cho nên anh không có thời gian để do dự, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết ba tên cướp đang canh giữ ở đây.
Anh xoay người một cái, động tác lưu loát từ trên tường rào nhảy xuống.
Ba tên cướp lập tức phát hiện ra anh, bị khí thể lãnh lẽo từ trên người anh phát ra dọa đến khẽ giật mình, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, ba người mỗi người đều cầm một cây gậy gỗ lao đến, trong miệng mắng: "Con mẹ nó mày muốn chết à."
Ba tên cướp cùng xông lại, ba cây gậy gỗ đồng thời vung về phía Trần Việt, mắt thấy cây gậy gỗ sắp rơi xuống người Trần Việt, lúc này Trần Việt nhanh chóng làm một động tác quay người đơn giản, một màn kịch xảy ra.
Trần Việt mặc áo sơ mi xanh xám phối hợp quần tây đen đứng đó thẳng tắp, nhưng trong một cái nháy mắt, nhanh đến mức ba tên cướp còn không kịp phản ứng, cây gậy gỗ đã bị Trần Việt đoạt lấy, cánh tay dài của anh vung lên, ba tên cướp đều bị một gậy thật nặng lên đầu.
Bọn họ xoa nhẹ cái đầu, vẻ mặt biểu lộ ác hơn, ba người trao đổi ánh mắt một cái, một lần nữa cùng phóng tới Trần Việt.
Lần này Trần Việt không dùng gậy, nâng chân dài lên đá một cái, chỉ một cái chớp mắt đã giẫm một tên cướp dưới chân.
Anh lại dùng sức giẫm mạnh, liền nghe được âm thanh xương vỡ vụn cùng tiếng kêu thảm thiết của tên cướp dưới chân.
Lúc này hai tên cướp còn lại mới ý thức được mình không phải đối thủ của Trần Việt, quay đầu liền chạy, nhưng vừa mới chạy, dưới chân có thứ gì đó cản trở, hai người đồng thời phịch một tiếng ngã xuống đất.
Trần Việt cất bước đi qua, hai chân cùng giẫm lên trên tay của hai tên cướp, dùng sức đạp một cái liền nghe được tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
Khi Lục Diên dẫn một nhóm người chạy đến thì Trần Việt đã đánh ngã ba tên cướp, Lục Diên nhìn Trần Việt, chờ đợi chỉ thị: "Tổng giám đốc Trần"
"Trông bọn họ thật kỹ cho tôi, chờ lát nữa tôi tới giải quyết." Vứt xuống một câu, Trần Việt không chút lưu luyến nơi này, nhanh chóng đi về hầm chứa nước đá, mở cửa ra.
Trần Việt bật đèn, mở cửa, cánh cửa hầm chứa nước đá vừa được mở ra, anh liền thấy Giang Nhung run lẩy bẩy cả người co lại thành một cục, anh sải bước đi tới, hai tay run run ôm lấy Giang Nhung: "Giang Nhung"
Giang Nhung đã gần như bị đông cứng cố gắng mở to mắt, thấy được người cô đã chờ đợi lâu, nước mắt không tự chủ được từ trong khóe mắt trượt xuống, cô liều mạng dùng chút sức lực sau cùng, suy yếu nói: "Trần Việt, xin anh, nhất định phải cứu con của chúng ta, nhất định không thể để con xảy ra chuyện.
"Đừng nói chuyện nữa.” Trần Việt bế cô lên, nhanh chân lao ra, đưa cô vào trong xe cứu thương cùng theo anh đến từ trước: “Nhanh cứu cô ấy cùng đứa con.”
Nhân viên y tế đi theo Trần Việt đến đều là nhân viên ưu tú có kinh nghiệm nhiều năm, đạt được Trần Việt mệnh lệnh, bọn họ lập tức triển khai cấp cứu.
Giang Nhung biết Trần Việt chạy đến, nhưng lúc này ý thức cô mơ hồ, muốn mở to mắt, nhưng lại không có sức để mở to mắt.
Cô muốn trò chuyện với Trần Việt, nói cho anh đừng quá lo lắng, cô cùng Bảo Bảo sẽ chống đỡ đến cùng, thế nhưng cô đã không còn sức để nói thành lời.
Về sau, Giang Nhung đã không nghe được, cũng không nhìn thấy thứ gì cả, dường như đã rơi vào trong bóng tối vô tận.
"Giang Nhung, em tỉnh lại đi, anh không cho phép em ngủ!" Trần Việt nắm lấy tay cô, điên cuồng gàothét.
Cho tới bây giờ anh cũng không biết khi quan tâm một người là loại cảm giác này, khi nhìn thấy cô cười thì đó là nắng mai, khi nhìn thấy cô khổ sở thì đó là ngày trời đầy mây.
Nghĩ đến có khả năng cô sẽ rời xa anh mãi mãi, dường như có người cầm đao đâm từng nhát một vào trái tim anh, đau đến tim như đang rỉ máu.
Lúc đăng ký kết hôn, anh chỉ cảm thấy tính cách cô lạnh nhạt, nhưng trải qua tổn thương cùng phản bội còn có thể cuộc sống tích cực như vậy, có lẽ hai người sống cùng nhau sẽ rất ổn.
Thế nhưng sau đó anh từ từ phát hiện, ngoại trừ tích cực làm việc cùng cố gắng trong cuộc sống, cô còn có ưu điểm khác.
Lúc đầu anh muốn đối xử tốt với cô bởi vì cô là vợ của anh, làm một người chồng đương nhiên không thể không quan tâm vợ mình.
Nhưng không hề hay biết từ lúc nào, đối với anh cô càng ngày càng quan trọng, quan trọng đến anh không nỡ xa rời cô.
Về sau, anh đối xử tốt với cô không còn bởi vì thân phận người vợ nữa, mà thật lòng thật dạ muốn đối xử tốt với cô.
"Giang Nhung" Trần Việt nắm chặt tay cô, một lần nữa nặng nề nói: "Em yên tâm, anh sẽ không để cho em và con xảy ra chuyện."
Không biết trải qua bao lâu, lâu đến Giang Nhung cảm thấy giống như mình đã dạo một vòng quỷ môn quan, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, thấy được khuôn mặt đẹp trai quen thuộc kia.
Thế nhưng sắc mặt của anh lúc này rất khó coi, từ trước đến nay anh luôn yêu thích sạch sẽ vậy mà không có cạo râu, dường như chỉ trong một đêm đã già đi rất nhiều.
Nhìn thấy anh như vậy, không hiểu sao Giang Nhung cảm thấy lòng mình quặn thắt lại, đau đến hoảng loạn.
"Trần Việt" cô há to miệng, khó khăn lắm mới kêu tên anh thành tiếng.