Ha ha...
Giang Nhung cười lạnh, nhìn Giang Chính Thiên bằng ánh mắt sắc như dao.
Đây chính là người cha trang nghiêm đạo mạo của cô đấy.
Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ Giang Chính Thiên còn có ngón nghề đổi trắng thay đen như vậy.
Giang Chính Thiên lại nói: "Giang Nhung, hay là con quay về đi. Bố sẽ không cho con vào quấy rầy mẹ con yên nghỉ đâu."
"Còn gì nữa không?" Giang Nhung không hề tức giận, chỉ nhìn Giang Chính Thiên chằm chặp.
Hôm nay cô muốn xem xem Giang Chính Thiên còn có thể nói ra những lời vô liêm sỉ tới mức nào.
Giang Chính Thiên nhìn trái nhìn phải, nhưng không dám đối diện với ánh mắt của Giang Nhung. Ông ta ngừng một lát rồi nói: "Nếu như con còn coi bà ấy là mẹ thì hãy rủ lòng thương để bà ấy ra đi thanh thản, đừng khiến mẹ con chết không nhắm mắt.
Nghe đến câu "chết không nhắm mắt" Giang Nhung giận sôi máu, nếu không phải do ông ta thì bây giờ mẹ cô vẫn còn đang sống yên lành.
Là ông ta hại chết người vợ kết tóc bao năm của mình, hại chết người mẹ thân yêu nhất của cô.
"Giang Chính Thiên..." Giang Nhung đang muốn nổi điên thì Trần Việt lại kéo cô lại.
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Giang Nhung, chúng ta đến để gặp mẹ mà." Trước khi đi, Trần Việt đã đoán Giang Chính Thiên sẽ làm ra chuyện gì đó, vì vậy đã sai Hứa Huệ Nhi gọi điện thoại tìm người.
Bị Trần Việt kéo về, lại nghe giọng nói trầm thấp của anh, Giang Nhung nén giận, hung dữ trừng Giang Chính Thiên.
Lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng dừng lại bên cạnh bọn họ, một người đàn ông trung niên to béo bước xuống xe.
Thấy Trần Việt, người đàn ông mập cúi đầu khom lưng: "Tổng giám đốc Trần, xin lỗi đã để cậu chờ lâu, rất xin lỗi."
Trần Việt gật đầu: "Làm phiền cục trưởng Trương dẫn đường."
Người đàn ông mập được gọi là cục trưởng Trương vội vàng đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Tổng giám đốc Trần, mời cậu đi bên này. Cấp dưới không biết gì, thất lễ với cậu rồi, xin cậu thứ lỗi."
"Cục trưởng Trương, ông đã đồng ý với tôi..." Giang Chính Thiên cũng theo sau, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị cục trưởng Trương trừng mắt.
Mấy chục năm qua, "công việc" mỗi ngày của Giang Chính Thiên chính là nghĩ xem làm thế nào để bợ đỡ kẻ quyền quý, thế nên ông ta đã luyện được bản lĩnh quan sát nét mặt cử chỉ.
Ông ta đã nghe Giang Hân nói Giang Nhung kết hôn rồi, nhưng chồng cô là ai thì ông ta chưa hề điều tra.
Giang Nhung đã rời khỏi nhà họ Giang, hơn nữa còn mang theo tai tiếng thối nát mà ra đi.
Một đứa con gái mang tiếng xấu như Giang Nhung lấy được chồng đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể kiếm được người chồng còn giàu có hơn cả nhà họ Cù kia chứ? Nghĩ thế nên ông ta chưa từng để ý.
Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông kia, từ đầu đến chân đều không che giấu được khí chất lạnh lùng cao quý, lại thêm thái độ của cục trưởng Trương đối với cậu ta, có thể chắc chắn cậu trai này không phải người bình thường.
Không phải người bình thường thì cậu ta có thể là ai?
Thế lực đứng sau cậu ta so với nhà họ Cù thì thế nào?
Theo bản năng, Giang Chính Thiên đánh giá một người là suy xét đến những điều này đầu tiên.
Quyền thế của một người mới là tiêu chuẩn để ông ta đánh giá xem có nên đi nịnh nọt người đó hay không.
"Bố, bố đang nhìn gì vậy? Giang Nhung có đến không?" Giang Hân đang cầm hai chai nước, vừa rồi Giang Chính Thiên sai cô ta đi mua.
Giang Chính Thiên quay đầu nhìn Giang Hân, lại lần nữa nhìn về phía hai người Giang Nhung và Trần Việt đang đi xa: "Hân à, con đã từng gặp chồng của Giang Nhung chưa?"
Giang Hân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Hôm ở Giang Bắc con có nhìn thấy từ xa, nhưng do xa quá nên không rõ lắm."
Giang Chính Thiên nói: "Bố thấy khí chất và ngoại hình của cậu ta rất khá, lát nữa con qua xem xem, rồi nghĩ cách thăm dò lai lịch của cậu ta."
"Bọn họ tới rồi?" Giang Hân nhìn theo ánh mắt của cha thì chỉ thấy bóng lưng đã đi xa của Trần Việt và Giang Nhung, "Bố, có cần ngăn cản bọn họ không?"
Giang Chính Thiên hơi nheo mắt, nói: "Cục trưởng Trương đích thân đến, bố làm sao ngăn cản được."
"Cục trưởng Trương đích thân đến ạ?" Giang Hân không kìm được lại nhìn hai bóng người đã đi xa, bất giác nhớ đến người đàn ông đã gặp vài lần mấy năm trước.
Bóng dáng người chồng của Giang Nhung thật giống Trần Minh Chí.
Có lẽ sẽ không trùng hợp là cùng một người đâu nhỉ?
...
truyện được mua bản quyền up trên
Cục trưởng Trương dẫn Giang Nhung và Trần Việt đến phòng lạnh của nhà tang lễ. Nơi này chính là một nhà kho đông lạnh lớn, mỗi thi thể đều được đặt trong một ngăn.
Lúc người nhà tới sẽ có người hướng dẫn lấy số, sau đó kéo thi thể từ trong ngăn ra.
Giang Nhung vẫn không muốn tin mẹ cô đã thật sự qua đời, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy thi thể đã cứng ngắc của mẹ được đặt trong cái ngăn nho nhỏ kia, nhìn thấy khuôn mặt đã trắng nhợt của bà, và cả vết máu đã khô trên trán...
"Mẹ ơi..." Giang Nhung muốn chạm vào mẹ một lần nữa, muốn nhìn mẹ gần hơn chút nữa, nhưng đôi chân cứ nhũn ra, như bị mất hết toàn bộ sức lực trong cơ thể.
Nếu không có Trần Việt kịp thời đỡ, cô đã quỵ ngã xuống đất rồi.
"Mẹ..."
Giọng cô khản đặc, đến mức không thốt nổi tiếng nào ngoài tiếng gọi mẹ.
Trái tim cô như bị người ta móc ra, từng cơn gió lạnh thổi qua lồng ngực, trống rỗng.
"Nhung Nhung của mẹ sau này lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp."
"Nhung Nhung của mẹ lớn lên nhất định phải lấy một anh hùng."
"Nhung Nhung của mẹ chính là bảo bối duy nhất trên đời này của mẹ."
"Nhung Nhung của mẹ..."
Những lời mẹ nói như một thước phim, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong tâm trí cô.
Ấy vậy mà người đã từng sưởi ấm cho cả thời thơ ấu của cô, giờ đây đã không thể nói được thêm một câu nào nữa, không thể xoa đầu cô, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Nhung Nhung của mẹ..."
Vì sao ông trời lại nhẫn tâm đến thế, cô và mẹ vừa mới tháo gỡ vướng mắc.
Vài ngày trước cô cho rằng tương lai của hai mẹ con sẽ rực rỡ và hạnh phúc.
Cô sắp được chăm sóc mẹ rồi, có thể đưa mẹ cô về cùng chung sống.
Nhưng bây giờ mẹ cô lại nằm trong ngăn lạnh, không còn tương lai nữa.
Có lẽ...
Giang Chính Thiên nói không sai, là cô hại chết mẹ. Cô một mình rời khỏi Kinh Đô, bỏ rơi bà ở lại địa ngục nhà họ Giang.
Vì sao cô không đến đón mẹ đi sớm hơn?
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn không cho cô cơ hội chăm sóc mẹ?
Vì sao?
Giang Nhung chịu đựng cả ngày, đến lúc này cuối cùng cũng sụp đổ, nước mắt cô tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt đoạn.
Cô khóc khàn cả giọng, như một con thú bị nhốt, mỗi tiếng khóc đều chứa đầy sự bi thương và tuyệt vọng tới tận xương tủy.
Trái tim trống rỗng như không gì có thể lấp đầy được.
Trần Việt ôm cô, không hề khuyên nhủ gì, chỉ mặc cho nước mắt cô thấm ướt áo anh. Cứ để cô khóc đi, khóc lên rồi có lẽ cô sẽ bớt đau khổ hơn.
Chỉ là, nhìn những giọt nước mắt của cô mà con tim anh đau nhói, không thể khống chế được tâm trạng. Trước đây Trần Việt chưa từng có cảm giác này, nhưng nay lại được trải nghiệm vì Giang Nhung, anh cũng không hề ghét nó.