Không khí trong gia đình tuy không thay đổi giữa huyện Tích và Bích Ngọc, nhưng vì có hai người khách là Ấm Mạnh và Lan Chi nên huyện Tích không tỏ thái độ lạnh lùng lắm.
Đến bữa cơm họ gặp nhau, và cứ sau mỗi bữa cơm, vốn người cùng ngồi nán lại một lúc để nói chuyện vãn, rồi ai về phòng nấy.
Tối hôm nay khác vớøi mọi ngày, ăn cơm xong, Ấm Mạnh rủ huyện Tích gầy sòng bài cho vui, huyện Tích nói:
- Tôi không thích cái lối chơi ấy. Bích Ngọc cũng không biết đánh bài bao giờ.
Ấm Mạnh quay lại nhìn Bích Ngọc và nói:
- Tôi còn nhớ, lúc tôi đến chơi với anh Tùng. Chị biết đánh bài tứ sắc mà.
Bích Ngọc nói:
- Trước khác, giờ khác, có cái trước kia mình thích mà bây giờ mình ghét, có gì lạ đâu…
Lan Chi nói:
- Tôi thì chịu thua rồi đó! Đọc sách ngồi mấy giờ cũng được, chớ đáng bài thì ngồi một giờ tôi cũng không ngồi được.
Huyện Tích cả cười nói:
- Thế là anh Mạnh lẻ loi rồi. Hay là chúng ta tổ chức một cuộc đi chơi thuyền cho vui.
Ấm Mạnh sắp trả lời thì huyện Tích đang ngồi bỗng đứng lên như bị điện giật và chăm chú lắng tai nghe.
Một tiếng rú sau vườn đưa tới. Lập tức huyện Tích xô ghế chạy ra vườn...
Lúc bấy giờ Bích Ngọc, Lan Chi và Ấm Mạnh cũng đều nghe tiếng rú ghê ghớm ấy...
Và trước cử chỉ lạ lùng của huyện Tích, Bích Ngọc ngồi sững trên ghế.
Ấm Mạnh nhìn Bích Ngọc và nói:
- Đó, Bích Ngọc có thấy thái độ của huyện Tích không?
Lan Chi nhìn em, ân cần bảo:
- Em Bích Ngọc à, em nên đi theo huyện Tích xem thử có giúp ích gì cho chồng em chăng.
Bích Ngọc nghe lời chị chạy theo…
Ra đến phía sau vườn, Bích Ngọc đưa mắt cố nhìn trong đêm tối. Lúc đầu Bích Ngọc không thấy gì, nhưng sau quen dần với cảnh vật, mắt quen lần với cảnh vật, mắt Bích Ngọc nhận ra huyện Tích từ dưới hồ đi lên, hai tay bồng Ngọc Lan Hương dịu nhiễàu trắng xoá đầu tóc bỏ xõa.
Bích Ngọc biết chắc cái xác ấy không ai xạ lạmàchính là Ngọc Lan Hương. Lòng Bích Ngọc se lại. Làm saohuyện Tích vừa nghe tiếng rú là hiểu ngay có tai nạn xảy đến cho Ngọc Lan Hương? Hiểu được như thế chỉ khi nào hai linh hồn thông cảm với nhau cùng hiểu và cùng yêu nhau thật nhiều...
Huyện Tích bồng Ngọc Lan Hương về phía ngôi nhà sau vườn.
Bích Ngọc đi theo sau.
Huyện Tích bước vào nhà đặt Ngọc Lan Hương nằm dài trên bộ ván và gọi bàSáu rối rít.
Dưới ánh đèn dầu, mặt Ngọc Lan Hương nhợt nhạt đến nghê sợ. Mắt nàng nhắm nghiền lại và tay chân lạnh ngắt. Áo quần nàng dính sát vào da vì ướt nhũng.
Bà Sáu vội vàng đi lấy áo quần thay cho nàng. Trong lúc ấy huyện Tích vào nhà trong đem quạt lửa hơ cho nàng.
Bích Ngọc đứng ngoài cửa nhìn vào chưa dám vô, Bích Ngọc thấy huyện Tích bưng trả than đỏ đi lên liền lên tiếng nói nho nhỏ:
- Anh Tích, em vô được không?
Thật ra lúc bấy giờ Bích Ngọc không biết ghen tuông là gì, mà chỉ thấy lòng man mác một sự thương hại người thiếu nữ xấu số.
Nghe tiếng Bích Ngọc, huyện Tích quay lại vẻ mặt đầy lo ngại nói:
- Em chạy về, sai thằng ở làm vườn lái xe đi mời bác sĩ dùm anh.
Bích Ngọc hỏi:
- Người làm vườn cũng biết lái xe à?
Huyện Tích quì xuống bên cạnh Ngọc Lan Hương, lo hơ cho thiếu phụ mà không trả lời nàng.
Bích Ngọc thấy thế vội chạy về gọi người làm vườn và truyền lệnh của huyện Tích, tức thì người làm vườn chạy lại nhà xe và một lúc sau chiếc xe phóng ra khỏi cổng.
Bích Ngọc chạy ra nhà của Ngọc Lan Hương
Huyện Tích vẫn còn quỳ bên cạnh Ngọc Lan Hương, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của thiếu phụ vàvẻ mặt của huyện Tích mới thiểu não làm sao.
Bích Ngọc đứng yên trước cảnh đau lòng ấy, nàng nhè nhẹ đi lại gần chỗ huyện Tích quỳ.
Cặp mắt của nàng đã mở ra từ từ nhưng còn mệt nhọc lắm.
Cả giờ trôi qua trong không khí buồn lo thê thảm.
Thiếu phụ bất tĩnh dưới ngọn đèn dầu trong như một cái xác chết. Huyện Tích quỳ bên với tất cảsự thất vọng trên mặt. Bích Ngọc buồn cái buồn của huyện Tích mà không hiểu rõ nguyên nhân của cái buồn ấy. Bích Ngọc thương hại cho số phận người đàn bà thì đúng hơn. Trong sự thưong hại ấy Bích Ngọc cũng không kịp phân tích ra đó là thương hại cho Ngọc Lan Hương hay cho tất cả đàn bàhay là cho chính mình. Nàng đứng đó để chứng kiến chồng mìmh đang tha thiết vì một người đà bà khác.
Tiếng xe hơi mỗi lúc lại gần… và mấy phút sau bác sĩ lại đến.
Bác sĩ không hỏi han ai cả, đi lại chổ Ngọc Lan Hương bắt tay làm phận sự một cách vội vãvà lặng lẽ.
Sau khi xem mạch, bác sĩ chích thu61c cho Ngọc Lan Hương… Xong bác sĩ và huyện Tích đi ra ngoài nói chuyện.
Một lát sau huyện Tích trở vào, lại quỳ bên Ngọc Lan Hương. Bích Ngọc cũng lại quỳ một bên và lo âu hỏi chồng:
- Bác sĩ có nói bệnh tình ra sau không anh?
Huyện Tích chỉ lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Bích Ngọc lại hỏi:
- Ngọc Lan Hương làm thế nào mà té xuống hồ?
Huyện Tích nói nho nhỏ:
- Anh cũng không rõ. Anh nghe tiếng rú, nghi có sự không may xảy đến cho nàng, chạy ra đến nơi không thấy Ngọc Lan Hương đâu cả. Nhìn mặt hồ xáo động, anh sinh nghi, nhảy đại xuống và chụp trúng Ngọc Lan Hương bồng lên…
Huyện Tích vừa kể đến đây thì Ngọc Lan Hương cựa mìmh rên nho nhỏ, mở mắt nhìn xung quanh.
Khi thấy huyện Tích quỳ bên cạnh, Ngọc Lan Hương ứa hai hàng lệ mà không nói gì.
Huyện Tích mừng lắm hỏi:
- Em có thấy đỡ hơn chút nào không?
Ngọc Lan Hương gật dầu. Nhưng bỗng Ngọc Lan Hương nói nhỏ:
- Anh Tích! Anh Tích thân mến! Em làm nhọc lòng anh nhiều quá!
Huyện Tích reo lên:
- Em đã nói lại được rồi!
Ngọc Lan Hương nở một nụ cười buồn bã và nói tiếp:
- Em vừa đến hồ nước chẳng may trượt chân té xuống hồ, em sợ quá, may mà anh đến kịp, chớ không thì nguỵ Cảm ơn anh nhiều lắm anh Tích ạ!
Huyện Tích nói:
- Em cứ nằm nghỉ. Bác sĩ sẽ săn sóc cho em.
Ngọc Lan Hương nhìn huyện Tích đầy vẻ thân mến. Huyện Tích đứng lên chạy ra báo tin cho bác sĩ biết.
Lúc bầy giờ trong phòng chỉ còn có Bích Ngọc và Ngọc Lan Hương.
Ngọc Lan Hương nhìn theo huyện Tích và nói trong hơi thở:
- Tội nghiệp anh Tích quá. Trời ơi! Tôi làm phiền anh Tích quá.
Ngọc Lan Hương lại nhắm mắt như cố nhớ lại những gì. Đọan nàng mở mắt ra nhìn Bích Ngọc một cách lạ lùng.
Bích Ngọc thấy mìmh đang sống giữa một sự bí mật. Người đà bà này nếu không quan hệ mật thiết với huyện Tích thì tại sao huyện Tích lại lo âu đến thế.
Không giữa Ngọc Lan Hương và huyện Tích nhất định có một mối tình sâu xa.
Bích Ngọc nhìn Ngọc Lan Hương lợt lạt mệt nhọc dưới ánh đenø dầu leo lét… Con người đau khổ ấy phải chăng là kẻ tình địch với nàng? Con người thất vọng vì tình ấy có đáng cho nàng ganh ghét ghen tị hay không? Nhất định không rồi! Ai lại đi ghen tịvới một thiếu phụ chỉ còn là một cái xác mơ huyền ảo não.
Thiếu phụ ấy chỉ đáng cho Bích Ngọc thương hại dù rằng trước kia nàng có là vợ trước của huyện Tích đi chăng nữa.
Bích Ngọc đưa tay ra nắm lất tay Ngọc Lan Hương và bn nghe từ đáy lòng mình tiếng nói thôi thúc nàng:
- Sao không lợi dụng lúc này để hỏi han đôi điều cho biết rõ? Sao cứ nghi nghờ đâu đâu cho đau khổ.
Bích Ngọc đau đớn hỏi:
- Cô yêu huyện Tích lắm phải không cô Ngọc Lan Hương?
Ngọc Lan Hương trả lời:
- Tôi yêu huyện Tích lắm!Yêu hơn cả đời mình mà!
Bích Ngọc lại hỏi:
- Thế huyện Tích có yêu lại cô không?
Ngọc Lan Hương không ngần ngại trả lời:
- Có chớ! Không yêu sao tôi sống đến ngày nay.
Bích Ngọc như tắt thở, nhưng cũng cố hỏi:
- Huyện Tích có phải là chồng cô không?
Ngọc Lan Hương mỉm cười nói:
- Chồng tôi? Chồng tôi đẹp hơn nhiều!
Rồi Ngọc Lan Hương đưa mắt nhìn lên trần nhà như cố nhớ lại hình ảnh xa xăm về người chồng mà cô yêu tha thiết, và cố nhớ lại những ngày hạnh phúc của đời nàng.
Bích Ngọc thấy nét mặt của Ngọc Lan Hương lúc bấy giờ bỗng sáng lên, cặp mắt của Ngọc Lan Hương chớp lia lịa.
Nhưng chỉ trong một thoáng, cái buồn lại xâm chiếm nàng. Ngọc Lan Hương thở dài.
Bích Ngọc xiết chặt bàn tay của Ngọc Lan Hương làm cho nàng quay lại nhìn Bích Ngọc đầy tình cảm, Ngọc Lan Hương nói:
- Cô tử tế quá… Để tôi thổi cho cô nghe một tiếng sáo, tiếng sáo này dành riêng tặng cô, tiếng sáo này tôi chưa từng thổi bao giờ.
Nói xong, Ngọc Lan Hương đem hết sức tàn lực kiệt cất tiếng hát du dương – tiếng hát ấy lanh lãnh giữa đêm khuya, ngân dài ra như một tiếng than não ruột, tiếng than khóc kiếp sống của một người đàn bà bị tình phụ…
Tiếng sáo hạ thấp dần và tan trong không gian trong lúc ấy bàn tay của Ngọc Lan Hương cũng lạnh dần trong bàn tay của Bích Ngọc.
Ngọc Lan Hương đã tắt thở…
Thế là rồi một kiếp tài hoa bạc mệnh.
Tiếng hát vừa tắt trên môi Ngọc Lan Hương thì huyện Tích và bác sĩ cũng đã bước vào.
Bác sĩ nói:
- Tôi đã nói với anh, bao giờ Ngọc Lan Hương bị một cảm xúc lớn thì Ngọc Lan Hương sẽ nói lại được và khi nàng nói lại được thì nàng sẽ chết.
Huyện Tích đến quỳ bên Ngọc Lan Hương và đưa tay ra vuốt mắt nàng. Hai hàng lệ trào ra trên mắt chàng.
Bacù sĩ nói:
- Thôi anh Tích, như thế là hết một đời đau khổ!
Huyện Tích kéo Bích Ngọc cùng đứng lên và nói:
- Thôi ta hãy giao Ngọc Lan Hương lại cho bà Sáu... Chúng ta đi về thôi em.
Bích Ngọc đứng lên bàn tay vẫn nắm tay chồng.
Huyện Tích đưa tay ra khoát qua lưng Bích Ngọc. Bích Ngọc ngả đầu lên vai chồng trong một cử chỉ âu yếm.
Huyện Tích nói:
- Anh đã làm khổ em nhiều quá...
Bích Ngọc nói:
- Em sẵn lòng tha thứ cho anh.
- Anh sẽ kể cho em nghe tất cả… tất cả và mong em tha thứ. Anh xấu hổ lắm.
Bích Ngọc nói:
- Sự xấu hổ của anh sẽ không đứng nỗi trước tình yêu của em.
Huyện Tích đặt vào trán Bích Ngọc một nụ hôn và nói:
- Chúng ta hãy xem hôm nay như ngày cưới của đôi tạ Anh sẽ yêu em mãi mãi…
Bích Ngọc thấy hạnh phúc đã đến với nàng. Nàng đưa tay tìm lấy tay của huyện Tích.
Hai người sung sướng bước vào phòng khách.
Lan Chi thấy nét mặt hân hoan của em là hiểu ngay em mìmh đã chiếm lại tình yêu của huyện Tích.
Ấm Mạnh nhìn những cử chỉ thân mật của Bích Ngọc và huyện Tích, hiểu ngay chàng nên đi khỏi Mỹ Trang, sự có mặt của chàng chỉ đem đến cho chàng sự nhục nhã mà thôi.
Ngày hôm sau, Ấm Mạnh cáo từ huyện Tích và Bích Ngọc để về.
Lúc bấy giờ Lan Chi ngồi xem sách trong vườn, huyện Tích thấy vắng Lan Chi liền hỏi:
- Chị Lan Chi đâu rồi? Anh Mạnh muốn chào chị để về đấy.
Bích Ngọc nhìn qua cửa sổ ra vườn và nói:
- Chị ấy ngồi đọc sách ngoài kia. Để em ra mời chị vào.
Ấm Mạnh vội ngăn lại và nói:
- Để tôi ra từ giã cô Lan Chi vậy.
Vừa nói Ấm Mạnh vừa đi ra vườn.
Huyện Tích nhìn theo bạn mỉm cười đầy ý nghĩa, đoạn quay qua bảo vợ:
- Em ở nhà để anh lấy xe đưa anh Mạnh về. Em có cần mua gì không, anh ghé phố mua chọ Aømà mai em dẫn chị Lan Chi ra phố mua hàng như lời em hứa hôm chị ấy mới đến đây chứ?
Bích Ngọc sung sướng nói:
- Mai anh lái xe đưa chị Lan Chi và em đi dạo phố, đã lâu em chưa đi phố chung với anh lần nào.
Huyện Tích âu yếm nhìn vợ bảo:
- Mai anh sẽ đưa em đi. Rồi chúng ta đi xem xi-nê nữa.
Bích Ngọc mừng rỡ nói:
- Ừ thì đi xi-nê nữa. Cả năm sáu năm nay chưa đi xem xi-nê bao giờ.
Huyện Tích đợi mãi. Ấm Mạnh vẫn còn ngồi nói chuyện với Lan Chi.
Lan Chi đang mãi mê đọc sách dưới bóng một cây nhãn. Ấm Mạnh đứng xa ngắm Lan Chi bỗng chàng buột miệng nói:
- Độ rày sao Lan Chi đẹp quá, và trông giống như Bích Ngọc ngày xưa.
Ấm Mạnh bỗng nhớ lại khi Bích Ngọc còn là một thiếu nữ, giản dị thơ ngây vui vẻ. Ấm Mạnh so sánh Lan Chi và Bích Ngọc rồi chàng nói một mình:
- Lan Chi còn đẹp hơn Bích Ngọc nhiều. Lan Chi có cặp mắt mơ màng quyến rũ. Lòng Ấm Mạnh rộn lên một niềm vui và chàng thấy một tia hy vọng loé lên trong đầu chàng:
- Hay là ta tỏ tình với Lan Chỉ Lan Chi là gái chưa chồng! Chớ Bích Ngọc ta còn đeo đuổi theo làm gì nữa!
Với ý nghĩ ấy Ấm Mạnh tiến nhè nhẹ về phía Lan Chi, đưa tay qua vai nàng che trang sách nàng đang đọc.
Cử chỉ thân mật ấy làm Lan Chi không bằng lòng khi nàng quay lại thấy Ấm Mạnh.
Ấm Mạnh làm bộ bông đùa:
- Chà cô mê đọc sách quá đến nỗi tôi đứng cả giờ sau lưng mà cô không hay biết gì cả.
Lan Chi nói một cách lạnh nhạt:
- Thế à? Sao nay anh lại ra đây?
Ấm Mạnh trách móc:
- Cô tệ thật. Tôi sắp ra về, tìm mãi cô để từ giã mà không thấy. Tôi nghĩ rằng thế nào cô cũng ra đây đọc sách, tôi chạy ra đây để chào cô và hẹn gặp cô ở Lầu Tỉnh Mộng.
Lan Chi nói:
- Anh sắp về à! Thôi xin chào anh và chúc anh trên đường công danh gặp được nhiều may mắn.
Ấm Mạnh nhìn Lan Chi với vẻ thân mật nói:
- Thế nào? Cô sẵn lòng tiếp tôi ở Lầu Tỉnh Mộng chớ? Bao giờ cô mới về đây?
Lan Chi nói:
- Còn lâu mà.
- Tốt hơn cô nên về sớm. Vợ chồng người ta đang tâm đắc, mình ở đây thêm trở ngại cho tình yêu của họ chớ ích gì.
- Tôi không thấy có gì trở ngại cả.
- Tại cô không yêu và chưa biết yêu nên không để ý. À mà bao giờ cô lập gia đình, cô Lan Chi?
Lan Chi nghe Ấm Mạnh hỏi đột ngột thì nói
- Bao giờ tôi chán cuộc sống lẻ loi, hết thích đọc sách, hết thích đọc sách. Gìơ đây tôi còn mê sách và yêu lối sống của đời thiếu nữ.
- Thế đến bao giờ tôi mới...?
Nói đến đây Ấm Mạnh thấy ngượng vì chàng nhận thấy mình đi nhanh quá. Trong tình trường, hấp tấp là một sự dại dột.
Ấm Mạnh liền đổi giọng nói:
- Biết bao giờ tôi mới được uống rượu mừng cô Lan Chi nhỉ?
Lan Chi trả lời với vẻ mặt không viu lắm:
- Có lẽ còn lâu lắm.
Ấm Mạnh giở giọng thuyết khách:
- Sách vở đọc bao giờ mà không được. Có chồng ai cấm cô đọc? Ngày xuân không chờ đợi ai đâu, cô cứ sống với sách vở không khéo già mất.
Lan Chi cười gằn nói:
- Già với ai chứ già với sách thì càng haỵ Người nào già vì sách ít ra đầu óc họ cũng đã hấp thụ được bao nhiêu tư tưởng tốt đẹp của các đại văn hào Đông Tây.
Ấm Mạnh cười:
- Sách vở đành là hay nhưng sao hay bằng trường đời? Nhưbg thôi anh Tích đang đợi tôi trong nhà. Xin chào cô vàhẹn gặp cô lần khác sẽ cùng cô bàn về vấn đề này
Nói xong Ấm Mạnh đưa tay ra toan nắm lấy tay của Lan Chị Lan Chi vội vàng đứng lên, chắp hai tay lại lễ phép chào:
- Xin chào anh.
Ấm Mạnh phải rút tay về và lễ phép nghiêng mình chào Lan Chi.
- Xin hẹn gặp cô ở Lầu Tỉnh Mộng.
Ấm Mạnh nhìn Lan Chi với cặp mắt khác thường, khiến Lan Chi vội cuối mặt xuống.
Ấm Mạnh đi rồi Lan Chi ngồi nhìn các ngọn cây trong vườn và suy nghĩ mông lung, không đọc sách nữa.
Những lời mà Ấm Mạnh vừa nói rõ ràng là có ý chọc ghẹo hay hẹn hò với nàng…
Lan Chi đã ngoài hai mươi tuổi, lòng nàng chưa hề rung động vì một thanh niên nào.
Trước kia Lan Chi cũng có để ý đến Ấm Mạnh, khi Ấm Mạnh lui tới chơi với Tùng.
Nhưng lúc ấy nhà nàng nghèo mà nàng thấy Mỹ Kim cứ khen Ấm Mạnh và cố gây mỹ cảm với Ấm Mạnh nên nàng không còn nghĩ đến Ấm Mạnh nữa.
Cho đến ngày huyện Tích đến Lầu Tỉnh Mộng. Huyện Tích thật đúng theo mẫu người chồng tương lai mà Lan Chi hằng ao ước. Huyện Tích lại săn sóc Lan Chi, mua sách cho Lan Chi đọc vàdối với Lan Chi, huyện Tích tỏ ra kính nể hơn các chị em nàng.
Tuy thế Lan Chi hiểu rằng huyện Tích chỉ kính nể nàng mà không yêu nàng. Huyện Tích chỉ yêu Bích Ngọc.
Lan Chi lại một lần nữa xua đuổi mộng tưởng đẹp đẽ, êm ái đang làm rộn rịp lòng nàng…
Đám cưới của Bích Ngọc đã làm cho Lan Chi giàu, thế mà Lan Chi không hề thay đổi cách sống. Nàng vẫn giản dị, khôngkiêu căng, phách lối như Mỹ Kim và cũng không hềse sua làm đẹp với ai cả…
Dạo này nhà bà Hoàng đông khách lắm. Nhiều người đến xin hỏi nàng. Nhưng Lan Chi không nhậnlời chỗ nào cả. Bà Hoàng năn nỉ nàng nhận lời làm dâu một bà phủ, làm vợ một cậu tham tá ở sở hỏa xa, nhưng Lan Chi nhứt định không chịu.
Cậu Tham Kinh tuy đẹp trai, có địa vị, nhưng trong khi nói chuyện với Kinh, Lan Chi thấy Kinh chỉ là hạng thanh niên chơi bời không có bản ngã gì cả.
Bà Hoàng không nỡ ép Lan Chi.
Ơû nhà cứ bị mẹ nói ra nói vô về việc hôn nhơn, Lan Chi thấy khó chịu nên vừa nhận được thư của Bích Ngọc, nàng vội xin về Mỹ Trang ở với em, cốt để nghỉ ngơi và cũng để tránh những vị khách không mời.
Lan Chi không hiểu tại sao thình lình Ấm Mạnh lại quay về với nàng… Mới ngày hôm qua đây, Ấm Mạnh còn nuôi vọng tưởng chia rẽ Bích Ngọc và huyện Tích nhằm chiếm lạ tình yêu của Bích Ngọc kia mà?
Và chính Lan Chi cũng đã khuyên Ấm Mạnh không nên phá rối hạnh phúc của gia đình huyện Tích …
Lan Chi ngồi suy nghĩ, không hay Bích Ngọc đã đến bên nàng.
Bích Ngọc nhìn chị hỏi:
- Chị suy nghĩ gì thế?
Lan Chi giật mình quay lại có ý thẹn thùng.
Bích Ngọc nói:
- Ấm Mạnh về rồi.
Lan Chi nói:
- Càng hay.
Bích Ngọc hỏi:
- Khi nãy anh ta có ra đây từ giã chị không?
Lan Chi cố làm ra vẻ tự nhiên nói:
- Có.
Bích Ngọc ngồi bên chị,ôm chị siết chặt và nói:
- Có lẽ từ rày về sau em không còn khổ nữa chị ạ.
Lan Chi cũng vul mừng nói:
- Được thế thì chị cũng mừng cho em.
Bích Ngọc nhìn chị với ánh mắt cảm ơn:
- Nhờ chị đó. Không có chị khuyên lơn thì có lẽ em đã nghi oan cho chồng em rồi.
- Ấm Mạnh hiểu là chàng nghi bậy cho huyện Tích nên mới bỏ ra về đó em ạ. Em không cò buồn nữa phải không? Thế tuần sau chị về với mẹ nhé. Em Bích Diệp sắp đi học rồi. Mẹ Ở nhà một mình buồn lắm.
Bích Ngọc nói:
- Vâng, thì chị về. Nhưng mai anh Tích sẽ đưa chị em ta đi phố mua hàng và anh còn hẹn đưa chị em ta đi xem xi nê nữa.
Lan Chi nói:
- Tốt lắm, mình đi sắm vài cái áo dài em nhá. Chị sẽ nhờ em mua cho mẹ một cái áo nhung. Aø, mà Bích Ngọc nè, Bích Diệp mà đi học thì mẹ sẽ nhớ nó lắm đó. Chị Mỹ Kim ở nhà cũng như không, chẳng ích gì cho mẹ cả. Còn anh Tùng thì sắp qua Pháp lại rồi...
Bích Ngọc buồn rầu nói:
- Anh Tùng lại đi Pháp để xài tiền. Mẹ đâu có hay cớ sự dường ấy. Chị có còn nhớ trong lúc mẹ đi chạy bán miếng đất trong thành cho anh Tích để tiêu qua mùa mưa lạnh thì nhận được thư của anh Tùng gởi về nói chuyện mổ ruột dư… làm mẹ hoảng hồn muốn chết giấc không? Thế rồi tiền bán đất cũng đổ cả vào cho anh Tùng mà chi em ta có bao giờ than thở gì đâu. Chỉ tội cho mẹ, sống trong cảnh thiếu thón ngày đêm chỉ mong cho anh Tùng học thành tài. Mấy năm ở bên Pháp anh chỉ lo chơi bời, xài tiền vô lối. Kịp đen ngày em lấy chồng may mà nhà ta có cái gia tài bí mật chớ không thì ngày nay anh cũng chưa giúp đỡ gì được cho mẹ. Bây giờ thì mẹ không còn lo túng nữa, còn anh Tùng thì đã có tiền riêng, anh qua Pháp chắc chắn để tiêu tiền chớ học hành gì được nữa. Khổ cho mẹ, mẹ muốn cho anh ở nhà, cưới vợ rồi lo làm ăn để cho mẹ có cháu nội ẵm bồng cho vui. Chớ không rồi đây chị em chúng ta đều đi lấy chồng cả, ai hủ hỉ hôm sớm với mẹ.
Nói xong, Bích Ngọc nhìn đăm đăm về phía Nam Giao, nơi có ngôi Lầu Tỉnh Mộng, có người mẹ thân yêu của nàng.
Lan Chi nói:
- Lần này anh Tùng bảo với mẹ là anh đi qua thi lấy bằng kỹ sự Sở dĩ anh phải bỏ học mà về vì sợ tờ di chúc không có anh thì chị em chúng ta không hiểu gì. Mẹ có dặn anh lần này đi chừng vài năm rồi về với mẹ. Anh hứa chắc chắn là sẽ về trong năm tới.
Bích Ngọc nói:
- Mong sao anh Tùng biết nghĩ lại để cho mẹ nhờ, chị Lan Chi nhỉ? Aø mà hình như mẹ muốn hỏi cô Tuyết Lan con của ông Thượng Nam cho anh Tùng mà.
- Thì mẹ định như thế đó, nhưng anh Tùng nhất định không chịu. Anh chê cô Tuyết Lan không học, chỉ có sắc đẹp mà thôi. Ông Thượng Nam thì cứ cho mai mối thúc giục mẹ mãi. Còn Tuyết Lan thì cứ đến chơi với Bích Diệp thường ngày. Chị Mỹ Kim ghét Tuyết Lan lắm. Chị bảo Tuyết Lan đẹp và dễ thương nhưng phải cái tánh không được nghiêm nghị.
Bích Ngọc nói:
- Em nghe như Bích Diệp định học xong ban trung học thì vào học trường y phải không chị? Bích Diệp thích làm việc từ thiện, có lẽ làm cái nghề ấy mà giúp được đời, chị nhỉ?
- Bích Diệp định như thế cũng được. Trong các chị em ta, Bích Diệp bị thiệt thòi hơn hết, vừa lớn lên đã gặp cảnh nhà nghèo, việc học phải dang dở. Nay có tiền, Bích Diệp đi học thêm là điều đáng khen lắm. Chị lớn tuổi rồi, nếu không chị cũng đi học thêm, em ạ.
Bích Ngọc lại hỏi:
- Bấy lâu nay chị có gặp anh Lê Cần lần nào không? Chẳng hay khi anh nghe chị em mình giàu thình lình, anh ấy sẽ nghĩ gì?
Lan Chi buồn rầu:
- Anh ấy nghĩ gì thì mình không biết, nhưng chắc chắn là anh chàng không đến nỗi tiếc rẻ như Ấm Mạnh. Kể ra Lê Cần cũng tốt bụng, chỉ tại gia đình anh ấy đã tạo cho anh ấy một nền giáo dục không được hoàn bị như ýmuốn của chúng ta, nên chúng ta không thể chịu đựng được con người ấy. Mà thôi, nhắc làm chi cái câu chuyện cũ ấy, từ ngày chị từ hôn với Lê Cần, anh ta buồn rầu đã xin đổi lên miền thượng du làm bạn với núi rừng rồi.
Bích Ngọc thấy chị buồn liền nói:
- Lúc này nhà mình cũng đã rảnh rang, không còn có việc phiền lo gì nữa, thiết tưởng chị cũng nên đi đây đi đó cho vui, chớ chị Ở nhà mãi thì còn ai biết đến chị. Chị ham đọc sách quá, mà theo ý em, đời và sách khác nhau xa lắm. Cứ nhìn vào cảnh em cũng rõ chị ạ. Chị thử nghĩ có quyển sách nào viết về một câu chuyện lạ lùng mà đời em đang phải trải qua không? Có nhà tiểu thuyết nào tưởng tượng ra được một cô Ngọc Lan Hương kỳ lạ không? Có ai ngờ trước được thái độ lạ lùng của huyện Tích chồng em. Một người yêu em như thế mà đột nhiên sau ngày cưới lại hờ hững với em, chị có thể tưởng tượng ra được không? Thế mà đời vẫn có. Còn Ấm Mạnh nữa, Ấm Mạnh vừa yêu em rồi bỏ em ra đi, rồi khi nghe em giàu sang lại trở về mong chắp nối lại mối duyên thừa nếu em bằng lòng bỏ huyện Tích. Đời là thế, lòng người là thế, chị thấy đó, phải lăn lộn với đời, phải sống thật nhiều với thực tế chị ạ. Còn Ngọc Lan Hương, một cô gái xinh đẹp như một bài thơ, êm ái như bản nhạc du dương, được yêu và yêu tha thiết một thanh niên cùng lứa xứng đôi. Ai mà không tưởng mối tình ấy là một bài thơ tuyệt diệu, một bài hát bất hủ, một tiếng đàn tuyệt mỹ. Nhưng mà không, mối tình của Ngọc Lan Hương chỉ là một bức tranh bị xóa, một bài hát dang dở,một bài thơ chưa xong, mà kiếp sống của Ngọc Lan Hương chỉ là một chuỗi ngày sầu não, đợi mong,nhưng không biết đợi mong ai và đợi mong cái gì. Để rồi sắc đẹp tàn tạ vùi chôn trong uất hận ngàn thụ Đời là thế, tình là thế, chị Lan Chi ạ. Em thấy chị đọc sách nhiều, em có hơi ngại.
Lan Chi nghe em nói, cũng có vẻ suy nghĩ. Đoạn Lan Chi nói:
- Chị cũng định đi du lịch ít tháng cho vull, nhưng chị không biết đi tới ai bây giờ. Anh Tùng có bảo chị cùng đi với anh qua Pháp chơi và học thêm cách giao thiệp, nói tiếng ngoại quốc cho trôi chảy nhưng chị chưa định ra sao cả.
Bích Ngọc nghe thế liền tán thành:
- Hay là chị đi với anh Tùng qua ở bên ấy năm mười tháng rồi chị về.
Lan Chi nói:
- Ừ, để chị về xin phép xem thử mẹ có cho không. Rủ nhau đi hết mẹ buồn tội nghiệp mà chúng mình cũng bất hiếu nữa.
Bích Ngọc nói:
- Anh Tích đã không còn buồn rầu như trước nữa, và đối với em anh không còn hờ hững, từ rày về sau em có thể về thăm mẹ thường, có lẽ mẹ cũng bớt nhớ chị, anh Tùng và Bích Diệp.
Lan Chi ngồi im, có vẻ lo lắng, sau cùng nói:
- Thôi thì chị cũng đánh bạo đi một chuyến xem. Đồng tiền của ông để lại cho mình, mình cũng nên dùng vào một viêc gì có ích cho đời mình chớ cứ khư khư cất kỹ để lo ăn lo mặc thì chẳng hóa ra uổng công trù tính của ông và phụ lòng mong mỏi của ông là muốn cuộc sống nghèo khó rèn luyện cho ta nên người hay sao.
Bích Ngọc vui mừng nói:
- Chị nghĩ thế rất phải. Em mong chị can đảm thực hành ý muốn của chị, chị Lan Chi ạ.