Lầu Tỉnh Mộng

Chương 12

Ngày giờ thấm thoát, mới đó mà Tùng ở Pháp đã về. Bà Hoàng sung sướng thấy con đẹp hơn trước, tuấn tú đẹp trai trông thấy.

- Con đã về ấy à? Thế con định làm gì bây giờ? Chuyến này con để cho mẹ cưới vợ cho con đấy nhé!

Tùng tươi cười:

- Vâng, lần này thì con xin chìu lòng mẹ, nhưng mẹ phải lựa một người dâu vừa đẹp vừa có học, lại vừa biết cư xử với nhà chồng, mẹ nhé!

Bà Hoàng cũng cười:

- Thì mẹ sẽ lựa kỹ mà. Mẹ cũng dư hiểu là các cô em chồng có vừa đâu, và lại Mỹ Kim thì ai mềm mỏng lắm thì mới ở chung với nó được.

Tùng nói:

- Về vấn đề em chồng thì con xin mẹ thế này. Chúng con phải ở riêng.

Bà Hoàng không vui:

- Chỉ mình con là con trai, mà con đi ở riêng thì còn nghĩa lý gì nữa? Người ta sẽ chê cười mẹ.

Tùng vội nói:

- Con nói vậy, chớ tới đâu hay đó. Con cũng chưa có ý định gì về gia đình mà. Nay mai có lẽ con sẽ được bổ việc về Sở Công chánh. Nhưng cái chí nguyện của con là mở một xưởng đồ sành sứ. Nước ta nền kỹ nghệ chưa được phát đạt. Những thanh niên du học cứ theo đuổi về y học, luật học hay văn chương mà ít người nghĩ đến cái học thực dụng, vì thế mà mãi đến hôm nay nước ta vẫn chưa có các xưởng chế tạo máy móc, khuếch trương công nghệ.

Bà Hoàng chỉ muốn cho Tùng làm quan, vì theo bà chỉ có làm quan là sung sướng, là ăn trên ngồi trước, là được mọi người kính nể, nghe Tùng nói đến chuyện mở xưởng chế tạo đồ sứ, bà không khỏi lấy làm lạ.

Bà nói:

- Nếu con định mở một xưởng chế tạo đồ sành đồ sứ thì trước kia ở nhà mà mở chẳng hơn, chuyện gì lại phải đi Tây đi Tàu cho tốn kém, rồi trở về mới mở.

Tùng cười:

- Chính nhờ xuất dương mà giờ đây con mới dám đứng ra mở cuộc làm ăn này đó, mẹ ạ. Mẹ xem, huyện Tích em rể con đó. Trước kia nó làm tri huyện, theo như người khác theo đuổi quan trừơng thì giờ đây ít lắm nó cũng làm đến tỉnh trưởng chứ? Thế mà nó từ quan bỏ đi Pháp học chế tạo đồ nhôm. Bây giờ mở một xưởng chế tạo đồ nhôm ở Đà Nẵng, nó đã sắp thành triệu phú rồi đó. Mà Tích vẫn sung sướng chẳng kém gì ai.

Bà Hoàng phải công nhận lời Tùng nói là phải, bà nói:

- Huyện Tích thì sung sướng rồi.

Tùng chụp cơ hội ấy liền nói:

- Đó, mẹ còn ép con xin vào làm việc ở Sở Công chánh làm gì?

Bà Hoàng nói:

- Thì tùy ý con. Miễn là con chịu cưới vợ cho mẹ có cháu nội ẵm là được.

Tùng nói:

- Bộ cháu ngoại không phải là cháu sao? Con của Bích Ngọc có thường về đây không mẹ?

Bà Hoàng nói:

- Cháu nào cũng là cháu, có điều chúng thỉnh thoảng mới về đây thăm mình chớ có ở đây đâu. Thằng Phúc con của Bích Ngọc đẹp lắm. Vợ chồng nó cưng như cưng trứng.

Cau chuyện đến đây thì Mỹ Kim, Lan Chi, Bích Diệp ở ngoài bước vào nói:

- Anh Tùng nói chuyện với mẹ mà chúng con lại tưởng là mẹ có khách lạ chứ.

Tùng nhìn Lan Chi và hỏi:

- Thế còn cô và Ấm Mạnh bao giờ thì mới đám cứơi?

Lan Chi nhìn anh kinh ngạc:

- Ai bảo anh như thế? Ấm Mạnh với em làm sao hợp nhau được? Em đã từ chối lời yêu cầu của Ấm Mạnh ngay lúc anh còn ở nhà kia mà. Vợ chồng muốn ăn đời ở kiếp với nhau phải có sự kính nể lẫn nhau. Đằng này em khinh Ấm Mạnh thì có bao giờ em chịu làm vợ một con người như thế đâu.

- Thế giờ đây Ấm Mạnh ở đâu và làm gì?

- Em đâu có biết và cũng chả muốn biết làm gì.

Mỹ Kim nói:

- Ấm Mạnh bảo với người ta rằng anh ta yêu Lan Chi lắm. Trong đời chàng, chàng chưa từng yêu ai bằng yêu Lan Chi, và chàng ta thất vọng về tình lại còn đau khổ hơn món của hồi môn của Lan Chi.

Tùng nói:

- Lan Chi khinh Ấm Mạnh cũng có lý, nhưng kể ra thì lần này Ấm Mạnh đã yêu thật sự đấy chứ.

Mỹ Kim nói:

- Ai biểu tính toán cho lắm. Nghe đâu Ấm Mạnh đã đi khỏi Huế, và rồi anh ta thề ở vậy suốt đời để thờ tình yêu của chàng như cái anh chàng thi sĩ Pháp nào đó, nổi danh ví mối tình thất vọng ấy mà.

Bích Diệp xen vào:

- Đời, chị Lan Chi thế mà hay thật. Chị đã làm cho hai thanh niên thất vọng vì đã quá yêu chị. Một anh Lê Cần xin đổi lên rừng thiêng nước độc, để quên người yêu, giờ đây đến Ấm Mạnh.

Lan Chi thở ra và nói:

- Chị có muốn những việc rắc rối ấy đâu. Mình thật không có ý làm khổ người ta bao giờ, họ muốn đeo cái khổ vào họ, mình biết nói sao bây giờ?

Tùng hỏi:

- Thế bao giờ em và Mỹ Kim mới chịu lập gia đình để anh làm chủ cái biệt thự của ông để lại theo tờ di chúc? Các em nên nhớ rằng bao giờ các em lấy chồng thì anh và mẹ mới được làm chủ cái biệt thự riêng đấy nhá.

Bích Diệp nói:

- Thế thì không bao giờ anh làm chủ cái biệt thự của anh được vì em nhất định không lấy chồng.

Tùng nhìn Bích Diệp tươi đẹp với đôi má phúng phính rồi nói:

- Có cô gái nào vỗ ngực bảo là chịu đi lấy chồng đâu, nhưng rồi cô nào cũng: “Vai mang khăn gói sang sông – Mẹ lạy mẹ, thương chồng con phải đi”.

Tùng lại hỏi Mỹ Kim và Lan Chi:

- Kìa hai em chưa đáp câu hỏi của anh?

Mỹ Kim nói:

- Anh không biết Lan Chi đã có người đi hỏi sao?

Tùng hỏi:

- Bao giờ? Thế sao các em không viết thư báo tin mừng ấy cho anh biết?

Bà Hoàng liền đem chuyện Lan Chi giúp cho Thiện du học, bà nhấn mạnh về tính tình đáng quý của Thiện.

Tùng nói:

- Ừ, biết dùng đồng tiền như em Lan Chi cũng đáng khen đấy. Biết bao thanh niên hiếu học vì không tiền mà phải bỏ sự học dở dang. Thế bao giờ Thiện về đây?

Lan Chi nói:

- Cũng sắp về rồi anh ạ. Mới ba năm nay mà Thiện đã đậu bằng kỹ sư về nghề in và nghề chế tạo giấy ảnh nữa.

Mỹ Kim ngồi hút thuốc, nhìn theo làn khói và có vẻ buồn rầu. Mỹ Kim năm nay đã ba mươi tuổi rồi...

Thấy các em đã sung sướng hạnh phúc, Mỹ Kim cũng hơi buồn rầu cho thân phận muộn màng.

Bà Hoàng nhìn Mỹ Kim ái ngại nói với Tùng:

- Mỹ Kim có nhiều nơi hỏi lắm, nhưng chỗ nào nó cũng chê cả.

Nghe đến đây Mỹ Kim bỏ đi ra vì nàng không muốn động đến nỗi buồn của nàng.

Người ta đến hỏi nàng cũng nhiều nhưng hoặc là góa vợ, hoặc là li dị vợ. Phải, vì với cái tuổi ba mươi, người ta đã liệt Mỹ Kim vào cái hạng gái lỡ thời rồi, thanh niên trai trẻ không bao giờ chịu nghĩ đến nàng mặc dù nàng giàu và nàng vẫn đẹp. Thế mới biết thời gian đã làm hại cho nhân duyên không ít.

Mỹ Kim đi ra rồi, Tùng liền nói với bà Hoàng:

- Tánh tình Mỹ Kim khó chịu quá, lúc còn nghèo mà nó điệu bộ không ai chịu nổi, thì giờ đay nó giàu thì ai mà chịu cho được.

Bích Diệp nói:

- Chị Mỹ Kim chẳng những ỷ mình giàu và đẹp mà thôi, chị còn có tánh ganh tị, chị không muốn thấy ai sung sướng hạnh phúc hơn chị cả. Đến chị Bích Ngọc có hạnh phúc mà chị cũng ghen ghét nữa là ai. Chị suýt nữa đã làm gia đình chị Bích Ngọc phải điêu đứng vì câu nói không đâu của chi đó. Em là phận em, em không dám phê bình chị Mỹ Kim nhiều, nhưng sự thật chị ấy khổ vì chị ấy muốn khổ mà thôi.

Bà Hoàng thở ra.

Tùng hỏi Bích Diệp:

- Còn cái bệnh viện của em ra thế nào?

Bích Diệp nói:

- Bệnh viện của em đông khách lắm. Không phải em mở cái bệnh viện này ra để làm giàu. Em chỉ có ý giúp đỡ những chị em nghèo nàn, những trẻ thơ đau ốm. Với những người giàu có thì em lấy tiền, nhưng với những ai nghèo khó thì em giúp được là em giúp. Hiện giờ ở bệnh viện em, em nuôi cả chục đứa bé gái mồ côi hoặc bị cha mẹ bỏ rơi. Rồi đây, nếu có thể em còn nuôi thêm nữa, em sẽ nuôi chúng cho đến lớn khôn, gây dựng cho chúng. Em thấy công việc của em làm rất hợp thời. Mỗi ngày với chiếc xe hơi nhỏ mà em tự lái lấy, em dùng những giờ rảnh để đi thăm các vùng quê, chữa bệnh và cho thuốc đồng bào.em sung sướng thấy em đi đến đâu được mọi người tiếp đón tử tế.

Tùng nói:

- Anh không ngờ em lại có được tấm lòng từ thiện quí hóa như vậy. Nhưng sao anh nghe mẹ bảo là bác sĩ Phùng và ông Tham Hành đi nói em mà em không nhận lời?

Bích Diệp nói:

- Em được thiên hạ vì yêu quý nể nhiều quá nên tình yêu của Phùng, hay của Hành đối với em không làm cho em quí được. Em nghĩ để thì giờ phụng sự nhiều người vào phụng sự một người, em không thể làm được. Tình yêu của em chia cho trăm ngàn người không tốt đẹp hơn là cho một người mà người ấy không có em vẫn sung sướng. Chớ trăm ngàn đứa bé thơ, trăm ngàn gia đình nghèo, thiếu sự giúp đỡ của em sẽ thiếu thốn nhiều.

Lan Chi nói:

- Em Bích Diệp muốn sống cho công việc từ thiện thật đáng khen. Em hiểu được ý muốn của Bích Diệp nên em không khuyên Bích Diệp lập gia đình. Bích Diệp có cả một gia đình rồi, cái gia đình của Bích Diệp gồm những đứa bé mồ côi đó mà.

- Phải chi Mỹ Kim hợp tác với Bích Diệp trong công cuộc từ thiện này thì đời nó sẽ vui hơn và cuộc sốn ù ý nghĩa hơn, Lan Chi nhỉ?

Lan Chi nhìn lên trần nhà mà không đáp, vì Lan Chi hiểu là Mỹ Kim không bao giờ chịu hạ mình để làm những công việc như thế.

Sau những ngày cực khổ nghèo túng, bà Hoàng giờ đây sống yên tĩnh bên con bên cháu. Những ngày già của bà thật hạnh phúc.

Nhìn vào các con bà thật hài lòng và thầm cảm ơn ông cha chồng đã cho bà và các con một bài học rèn luyện tâm tính.

Bích Ngọc yên cảnh gia đình. Tùng thì đã có cơ sở vững vàng và đã nghe lời mẹ cưới vợ.

Rồi Thiện ở Pháp về cưới Lan Chị Đôi bạn trẻ này đã hưởng những ngày sung sướng nhất.

Bà Hoàng lại thấm khen Bích Diệp, đã làm được một việc từ thiện ít người làm được. Bà hãnh diện được làm mẹ của một cô con gái như thế.

Bà chỉ hơi buồn về Mỹ Kim, nhưng Mỹ Kim đã ở riêng và đang dốc chí tu hành.

Hết