Đứng ở đầu cầu thang, trước cửa phòng của ông, mặc quần tây dài và áo sơ mi, Brodie gọi lớn.
Đây là lần đầu tiên, nước nóng để cạo râu đã không được đặt ngay ở cửa phòng ông đúng giây phút mà ông cần đến nó. Ông đã cúi xuống theo thói quen để lấy bình nước và không có bình nước nào hết. Từ trước đến nay, chưa bao giờ có sự bê bối này. Và sự kinh ngạc lập tức nhường chỗ một cảm giác bị xúc phạm.
Đầu óc ông nặng nề, khó chịu sau một giấc ngủ đầy xao động: tình trạng buôn bán ế ẩm luôn luôn ám ảnh ông. Khi thức dậy nó càng làm ông thêm cáu tiết, và khi ông cần cạo râu, rửa ráy sạch sẽ để lấy lại một chút cảm giác thoải mái thì lại không có nước nóng.
Lúc nào cũng thế, - ông lầm bầm, - trong cái căn nhà đáng nguyền rủa này, không bao giờ người ta có được ngay những gì người ta cần. - Và với tất cả sức mạnh của một sự giận dữ có lý do, ông tiếp tục hét lớn: - Nước nóng! Bà hãy đem ngay nó lên cho tôi. Chúa ôi! Chẳng lẽ tôi sẽ phải chịu tê cóng suốt ngày để chờ đợi sau? Nước nóng, mau lên!
Không có gì cả. Ông kinh ngạc không thấy vợ vội vã lao lên cầu thang như thường lệ, thở hổn hển và vẻ mặt đầy lo sợ, tay bưng một bình nước nóng còn bốc khói nghi ngút, đôi môi run rẩy thốt lên một lời xin lỗi khẩn thiết. Một sự im lặng, bất thường ngự trị ở nhà dưới, ông khịt mũi khì khì như một con bò mộng giận dữ đang đánh hơi theo hướng gió, nhưng không cảm thấy một mùi vị ngon lành nào bay lên từ phòng bếp. Buông một tiếng gầm gừ, Brodie toan đi xuống để nói lên một cách chính xác và mạnh mẽ hơn ý muốn của ông, bỗng cửa phòng của Matt mở ra và Nessie xuất hiện, tuân theo một mệnh lệnh được nói nhỏ từ bên trong, rụt rè tiến về phía cha.
Thấy Nessie, cơn giận dữ của ông dịu xuống một chút, vẻ nhăn nhó cay đắng trên gương mặt ông trở nhẹ nhàng hơn. Sự hiện diện của Nessie luôn luôn có tác dụng làm dịu bớt tính hung hăng của Brodie và chính vì thế mà nó đã được chọn để báo tin cho ông:
- Thưa ba, sáng mẹ đã không thức dậy – Nessie nói ngập ngừng.
- Sao? – Brodie la lên, không tin tai mình đã nghe đúng. – Chưa thức dậy? Giờ này mà bà ấy hãy còn nằm trên giường à?
- Thưa ba, đó không phải là lỗi của mẹ, - Nessie thì thầm để xoa dịu ông, - xin ba đừng la rầy mẹ… Mẹ không được khỏe. Mẹ đã cố gắng ngồi dậy, nhưng không thể nào cử động được.
Broie gầm lên. Ông cho là bà lười biếng, giả vờ bệnh, tất cả những điều đó chỉ là một cái cớ để không chuẩn bị nước nóng cho ông. Rồi ông nghĩ đến bữa ăn sáng của mình. Ai sẽ dọn cho ông ăn? Đột ngột, ông tiến đến phòng vợ, để xem sự hiện diện của ông có làm bà quên mất cơn bệnh của bà không.
- Đêm qua, mẹ đã bị bệnh rất nặng. – Nessie nói. – Anh Matt đã phải chạy đi tìm một bác sĩ ngay giữa khuya.
Brodie dừng lại ngay trước cái tin chẳng lành này và kinh ngạc kêu lên, vẻ không bằng lòng:
- Một bác sĩ? Và tại sao người ta không cho tôi biết gì hết? Tại sao người ta đã không tới hỏi ý kiến của tôi? Phải chăng, người ta cố tình giấu giếm không báo cho tôi biết tất cả những gì người ta đã làm trong ngôi nhà này? Thằng Matt đâu?
Mathieu đứng nghe đằng sau một cánh cửa hé mở, bước ra - trước thềm cửa. Nhìn vẻ mặt bơ phờ ngơ ngác của cậu, có thể thấy rõ cậu đã thức suốt đêm, và cậu nhìn cha mình với một vẻ bối rối. Tuy nhiên, Nessie đã đóng thành công vai trò báo tin chẳng lành của mình khiến cậu có thể dễ dàng giải thích cho ông hiểu hơn.
- Tại sao mày đã không nói cho tao biết gì hết về…về cái sự khái kiện đó? - Brodie lập lại một cách gay gắt. Ông tránh không nói đến chữ bệnh, theo ý nghĩ của ông, đây chỉ là một mưu toan nhằm chống lại sự tiện nghi của của ông, một âm mưu để gây phiền hà cho ông. - Tại sao mày đã không đến báo cho tao biết trước hết?
- Thưa ba, con không muốn phá rầy ba – Matt nói lắp bắp, con nghĩ rằng ba đang ngủ.
- Mày đã tỏ vẻ nể trọng tao một cách quá bất ngờ. - Brodie mỉa mai. - Vậy mày đã đem bác sĩ Lawrie đến đây… thế nào, ông ta đã nói gì về mẹ mày?
- Không phải ông ấy! – Mathieu trả lời, vừa run rẩy – Con đã không gặp được ông ấy, chính bác sĩ Renwick đến đây.
- Sao? - Brodie gầm lên, rung động cả người vì tức giận. - Mày dám đem cái thằng vô lại đó vào nhà tao? Mày đã suy nghĩ như thế nào hỡi cái thằng ngu ngốc? Vậy ra mày không biết tao thù ghét hắn đến độ có thể bằm nát hắn hay sao? Dĩ nhiên hắn đã bảo mẹ mày phải nằm nghỉ trong một tuần. Và chắc chắn hắn sẽ bảo mẹ mày phải ăn gà giò và uống rượu vang, còn chúng ta sẽ phải nai lưng ra để trả tiền khám bệnh cho hắn.
- Ồ! Thưa ba, con không tin như vậy – Mathieu phản đối – ông ấy bảo rằng… rằng bệnh của mẹ rất nặng.
- Ối chào, tao sẽ không tin bất cứ điều gì nơi một thằng ngốc như hắn và mày không đáng giá gì hơn hắn. Mày, kẻ đã đem hắn về nhà tao mà không cho tao hay. Lại thêm một vấn đề nữa phải thanh toán giữa chúng ta.
- Dầu sao… - Matt ấp úng – ông ấy đã bảo… ông ấy đã bảo… ông ấy sẽ trở lại khám bệnh mẹ kỹ hơn vào sáng nay và ông ấy cần gặp ba.
- Thật thế à? – Brodie nói, rồi ông im lặng, đôi môi mím lại trong một cái nhăn nhó xấu xí: Renwick sẽ đến nhà ông sáng nay. À! Phải rồi, có lẽ khởi đầu một loạt những cuộc khám bệnh hằng ngày, có lẽ hắn - nghĩ rằng một con người nhu nhược như vậy vợ ông sẽ là một bệnh nhân tưởng tượng rất dễ lợi dụng. Brodie bất giác siết chặt nấm đấm lại, như mỗi lần ông có một quyết định quan trọng và ông nghiến răng.
- Tôi sẽ đích thân đón tiếp hắn, - ông tự nói lớn với mình bằng một giọng thù hận sâu xa, - tôi sẽ xem hắn có gì để nói, và hắn sẽ có một ngạc nhiên: Hắn sẽ gặp tôi chứ không phải bà ấy!
Rồi sau một lúc nhìn vào khoảng không, ông quay người lại:
- Nessie con hãy đi nấu nước nóng cho ba, nhớ cẩn thận đừng để phỏng. Rồi con hãy đánh thức bà nội dậy, bà ấy phải chuẩn bị cho chúng ta một bữa ăn sáng. Nếu mẹ có thể nằm ngủ ngon lành trên giường, thì sẽ có những kẻ khác phải làm việc thay cho mẹ. Con hãy đi nhanh lên.
Và sau khi đã vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của đứa con gái cưng, ông trở về phòng mình.
Nước nóng được mang lên rất nhanh, và Brodie bắt đầu làm những nghi thức thường lệ, nhưng trí óc lại nghĩ đến chuyện khác. Thỉnh thoảng, ông dừng lại, đôi mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không, lóe lên một ánh sáng dữ tợn, đầy vẻ giận dữ và khinh khi.
- Hắn muốn giữ vợ ta nằm trên giường, không làm gì hết. - Ông làu nhàu, xem việc vợ ông bị bắt buộc phải nằm nghỉ là một cuộc tấn công của Renwick. - Thật vô liêm sỉ quá sức tưởng tượng; nhưng tôi sẽ cho hắn một bài học vì dám xen vào những việc riêng của tôi.
Từ sau cơn bệnh ghê gớm của con gái ông, Brodie đã nuôi một mối thù đối với Renwick, vì người bác sĩ này đã trách móc ông một cách thậm tệ khi ông từ chối đi thăm Mary lúc cô đang nguy kịch. Bây giờ trong khi chuẩn bị trước những lời lăng nhục cay độc nhất dành cho kẻ thù của mình, ngọn lửa thù hận làm cả người ông nóng bừng. Ông chưa hề nghĩ đến việc vào thăm vợ ông, bà chỉ là một vai phụ vô nghĩa lý trong câu chuyện này, và khi ông đã thanh toán xong Renwick, bà sẽ dậy trở lại, để nấu nướng cho ông. Và phải toàn những món đặc biệt để đền bù lại những thiếu sót của bà sáng nay.
- Phải, tôi sẽ làm cho hắn phải cứng họng
Ông luôn miệng tự lặp lại với mình. – Tôi sẽ ném tiền thù lao vào mặt hắn và sẽ tống hắn ra khỏi nhà này.
Sự tức giận khiến ông ta không thể nuốt nổi bữa điểm tâm; và bữa ăn chẳng ngon lành gì: món cháo yến mạch bị cháy khét! Ông ném một cái nhìn dữ tợn về phía bà mẹ già của ông.
- Món cháo yến mạch này hỏng rồi. - Ông cáu kỉnh thốt lên, - cả đến con heo cũng không thèm ăn nó!
Tất cả đều hỏng bét: Những lát bánh mì nướng quá mềm, nước trà của ông – ông buộc lòng phải uống trà thay vì món cà phê ưa thích – quá lạt và không được pha bằng nước sôi, món trứng thì khô cứng và món mỡ lát nát ra thành từng mảnh vụn.
- Bà ấy phải dậy. – James Brodie la lớn lên – Tôi không thể chấp nhận điều này được. Bao nhiêu đó đã quá đủ để làm cho tôi bực bội đến chết được!
Lò sưởi dơ bẩn, giày của ông không được đánh sạch bằng bàn chải và ông đã cắt đứt da mình trong lúc cạo râu. Vừa lầm bầm, Brodie vừa - đứng dậy khỏi bàn ăn và đến ngồi vào ghế bành, chờ Renwick. Ông đưa mắt nhìn theo một cách - tởm chán những cử động già yếu, vụng về của mẹ ông; tiếng một chiếc đĩa vỡ trong phòng bếp phụ làm ông giật nảy người, kế đó trông thấy Nessie còn lảng vảng trong phòng, ông liền tống nó đi ngay đến trường.
Mathieu đã biến mất vào phòng của cậu ở lầu nhất và không một tiếng động nào thoát ra từ căn phòng của mẹ.
Brodie sốt ruột - ngồi yên được. Nhìn đồng hồ treo, ông nhận thấy đã mười giờ rưỡi: Ông đã trễ hơn một tiếng đồng hồ, cửa hàng của ông chắc đã mở cửa không một ai trông coi, ngoại trừ một thằng bé ngu xuẩn và cẩu thả, chỉ biết há hốc mồm nhìn bất cứ ai đi vào… rồi ông suy nghĩ một cách cay đắng rằng sự vắng mặt của ông không có gì quan trọng cả: khách hàng của ông bây giờ quá ít.
Ông đứng lên và bắt đầu chuyển động. Ông có cảm giác phòng bếp gần như thay đổi hoàn toàn, bị xáo trộn khỏi nếp sống bình thường, tất cả đối với ông đều có vẻ lạ lùng, bất ổn. Sự gián đoạn của những thói quen hàng ngày nối tiếp một cách quá nhanh đã làm cho trí thông minh xoàng xĩnh của ông hoang mang, và sự bực bội càng làm cơn giận dữ của ông thêm mãnh liệt. Ông không ngừng đi đi lại lại, lồng lộn hung hăng như một con cọp bị nhốt trong chuồng. Cuối cùng, không thể kiên trì hơn được nữa, ông tiến đến cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài đường, như thể bằng cách ấy, có thể buộc Renwick mau đến. Chợt Brodie nghĩ rằng, nếu kẻ thù của ông bắt gặp ông đứng chờ, có thể hắn sẽ xem đó là dấu hiệu yếu đuối của ông! Và Brodie vội vã quay trở về phòng bếp, cố gắng ngồi xuống ghế và giữ một vẻ bình tĩnh giả tạo.
Đúng mười một giờ, tiếng chuông ở cửa ra vào vang lên. Như một tay “cua rơ” đã chờ đợi quá lâu dấu hiệu khởi hành, Brodie phóng người lên khỏi ghế và đích thân ra mở toang cánh cửa. Thân hình to lớn của ông bịt kín cửa và chặn lối vào nhà.
- Có chuyện gì vậy? – Ông muốn hỏi gì? – Ông làu nhàu.
Bác sĩ Renwick đứng trên ngạch cửa, trong một tư thế hiên ngang, đàng sau ông là người giúp việc cùng với chiếc xe độc mã thanh lịch và con ngựa được chăm sóc kỹ lưỡng.
- À! – Đích thân ông Bordie tiếp tôi sáng nay. – Ông trả lời bằng một giọng êm ái.
- Điều đó chẳng có gì quan trọng, - Brodie nói với một vẻ quạu quọ - ông muốn gì?
- Ông thật là một con người lịch sự kiểu mẫu, - ông không hề thay đổi chút nào từ cái lần cuối cùng chúng ta gặp nhau…Tôi muốn nói thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. – Renwick ung dung đáp.
- Lý do của việc ông đến đây? - Brodie hỏi một cách thô lỗ. - Ông đừng lạm dụng miệng lưỡi của ông đối với tôi. Ông hãy trả lời cho rõ ràng.
- À, vì lẽ ông đã trả lời một cách trắng trợn như vậy, tôi sẽ làm theo gương của ông. Tôi đã đến đây tối hôm qua – do lời yêu cầu khẩn thiết của con trai ông và hơi trái ý muốn của tôi – để khám bệnh cho vợ ông. Và, mặc dầu ông giả vờ không biết việc đó, tôi tin chắc là ông biết. Sáng nay, tôi có ý định khám cho bà lần chót… để xác định lại bằng một cuộc khám nghiệm toàn diện.
Brodie nhìn bác sĩ đăm đăm. Giọng nói xa cách và bình thản của Renwick làm ông ta cảm thấy bực tức nhiều hơn là giận dữ. Nhưng sự vụng về của ông ta bất lực trước trí óc khôn khéo lạnh lùng của Renwick, cũng như một cây gậy trước một thanh gươm sáng lóa. Ông ta đã bị đánh trúng mười chỗ trước khi có thể phản ứng lại một cách nặng nề.
Nói tóm lại, bác sĩ đã gần như làm cho Brodie không có lý do giận dữ, khi ông xác nhận không có ý định tiếp tục các cuộc khám bệnh khác nữa, và ông đã đánh thức sự chú ý của Brodie đối với tình trạng của người bệnh.
- Vậy ông đã tìm được căn bệnh của vợ tôi? - Brodie hỏi với giọng nhạo báng, vừa thay đổi thái độ một cách vô tình không hay biết. - Bà ấy rất thích nằm nghỉ thoải mái trên giường.
Renwick nhướng đôi mày lên rất nhẹ, không nói một tiếng nào, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ cho Brodie thấy ngay câu nhạo báng của ông ta lố bịch đến mức nào. Tức tối trước sự khinh bỉ lặng lẽ này, Bordie liền sử dụng ngay cách thức thông thường của mình khi không còn cách nào khác nữa, điên tiết la lên:
- Ông đừng chế nhạo tôi với những điệu bộ nhăn nhó nhỏ nhen. Điều này chẳng làm cho gương mặt của ông đẹp lên tí nào.
Renwick tiếp tục nhìn ông ta một cách lạnh lùng từ trên ngạch cửa. Đa số những người khác, vì thấp hơn Brodie, bắt buộc phải ngước lên nhìn ông ta. Điều này đem đến cho Brodie một cảm giác thú vị là ông ta cao cả hơn họ và chế ngự họ: song, hiện giờ, tình trạng thông thường đã đảo ngược: Renwick cao hơn và chế ngự Brodie!
- Tôi sẽ không mất thì giờ của tôi nhiều hơn nữa ở đây. - Cuối cùng ông bác sĩ nói bằng một giọng lạnh như băng. - Nếu ông rảnh rỗi, thì ngược lại, tôi rất bận. Trong trạng thái tinh thần của ông, ông không có khả năng suy luận được, ông có ảo tưởng cá nhân của ông rất quan trọng đến độ ông muốn tất cả mọi người phải run sợ trước ông. Những kẻ khốn khổ thuộc gia đình ông chắc chắn phải sợ ông. Nhưng tôi, may mắn thay, tôi không sợ ông. Ông nên hiểu rõ điều đó, nếu ông có thể hiểu được, và bây giờ xin chào ông!
Renwick quay gót toan bước xuống các bậc thềm thì Brodie nắm tay ông lại và kêu lên:
- Hãy khoan, hãy khoan!
Cuộc gặp gỡ không diễn ra đúng như ý muốn của Brodie, bởi vì ông ta tính trước sẽ cho phép Renwick bước vào nhà sau khi đã đối xử một cách thô lỗ với ông này và buộc ông này phải nghiêng mình trước thể giá bị xúc phạm của ông ta. Ông cần phải biết, những gì Renwick nghĩ về bà vợ của ông. Và nếu thoạt đầu, Brodie đã muốn làm cho bác sĩ thấy rằng bác sĩ chỉ là một kẻ làm thuê mà người ta có thể đuổi đi một cách khinh bỉ sau khi trả tiền, thì mặt khác ông ta cũng muốn biết rõ tình trạng của vợ ông.
- Ông đừng bỏ đi như vậy. Ông chưa cho tôi biết vợ tôi bệnh gì. Tôi trả tiền cho ông để làm gì. Ông cần phải giải thích cho tôi biết.
Renwick nhìn xéo ông ta một cách khinh bỉ:
- Không có vấn đề tiền thù lao. Còn vấn đề kia tôi đã nói với ông rằng tôi chỉ có thể cho ông biết kết quả sau một cuộc khám nghiệm khác toàn diện và kỹ lưỡng hơn.
Và, thoát khỏi bàn tay của Brodie đang nắm lấy ông, Renwick lại bước xuống bực thềm.
- Vậy, ông hãy đi vào làm tất cả những gì ông muốn, - Brodie kêu lên một cách nóng nảy – vì lẽ ông đến đây, chúng tôi phải nhờ đến ông.
Renwick chậm chạp quay trở lại và nói với một giọng êm dịu, ngọt ngào chưa từng thấy:
- Vì lẽ ông đã yêu cầu, tôi sẽ đi vào, nhưng ông cần nên hiểu rõ tôi, tôi làm điều này chỉ duy nhất vì quyền lợi của vợ ông.
Và đi ngang qua thân hình to lớn của Brodie, ông nhanh nhẹn bước lên cầu thang.
Brodie ở lại trong phòng ngoài, vẻ do dự, định đưa bàn tay ra để đóng cửa ra vào, nhưng rồi lại thôi.
- Ông ta hãy tự đóng lấy - Brodie nói lầm bầm trong miệng. - Dầu sao ông ta cũng không ở trong đó lâu, ông ta sẽ trở ra trong chốc lát và sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Ông ném một cái nhìn cáu kỉnh về phía chiếc xe ngựa. Ông đánh giá con vật lộng lẫy này, chiếc xe độc mã xinh xắn, người giúp việc trong bộ đồng phục đắt tiền và cho đến cả chiếc nón có gắn phù hiệu được đội một cách lịch sự trên đầu anh ta; và những bằng chứng cụ thể về sự sung túc đem lại cho Brodie một cảm giác cay đắng. Quay mắt chỗ khác, ông bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. - Hắn ta - sẽ không sẽ không bao giờ trở xuống hay sao? Ông ta tự hỏi. - Hắn ta làm gì ở trên đó mà lâu quá vậy?
Ông sốt ruột nghĩ đến những gì đang xảy ra trong phòng của vợ ông, bực bội về ý nghĩa của cuộc khám nghiệm này. Tuy ông đã ngưng mọi liên hệ tình dục với vợ mình, đã thật sự xua đuổi bà một cách khinh khi, nhưng ý nghĩ một người đàn ông khác sờ mó vào thân thể bà, săn sóc cho bà…, vẫn làm cho ông ta cảm thấy tức tối. Bà có thể già nua, héo mòn nhưng bà phải hoàn toàn và duy nhất là của ông.
Những ý tưởng lố bịch và tồi tệ bắt đầu giày vò ông ta. Ông ta kêu lên:
- Chúa ôi, nếu hắn không xuống, tôi sẽ lên trên ấy!
Nhưng Brodie vẫn không làm gì cả. Có một cái gì trong vẻ khinh bỉ lạnh lùng của Renwick đã đánh tan sự táo bạo của ông ta và, dĩ nhiên là ông ta không sợ một ai hết, nhưng tính tình của Renwick có một bản lĩnh lạ lùng đến độ làm ông phải nể vì. Một tâm hồn cao thượng, dũng cảm, luôn luôn gây ra nơi ông một mối nghi kỵ mơ hồ làm lung lay tinh thần của ông ta, đưa ông ta đến một sự thù ghét vô biên.
James Brodie phải chịu đựng tình trạng này một thòi gian khá dài. Cuối cùng, ông nghe có tiếng động cửa phòng trên lầu và Renwick xuất hiện. Nhìn người bác sĩ ung dung đi xuống cầu thang. Brodie cảm thấy khó kiềm chế được nỗi bất bình của mình.
- Tôi tưởng là ông có việc gấp – Ông ta nói một cách mỉa mai – Ông đã ở trên đó quá lâu.
- Không lâu đâu, đối với một cuộc khám nghiệm cuối cùng – Renwick bình thản đáp lại.
- Thế nào, bà ấy bệnh gì? Tôi chắc chắn trong khoảng thời gian vừa qua, ông đã nhét những ý tưởng điên rồ vào đầu óc của bà ấy.
- Tôi nghĩ rằng, - bác sĩ điềm nhiên nói tiếp, làm ra vẻ như không nghe lời nói của Brodie, - ngày mai ông phải mời bác sĩ quen của ông đến. Tôi sẽ liên lạc với ông ấy, nếu ông muốn. Vợ ông cần có sự chăm sóc thường xuyên và kỹ lưỡng.
Brodie nhìn ông với một vẻ nghi ngờ, rồi cười khẩy nói:
- Có lẽ bà ấy cũng cần phải có người canh chừng nữa?
- Bà vợ đáng thương của ông chắc chắn sẽ cần một người canh chừng… nếu ông có phương tiện – Renwick vẫn ung dung.
- Ông hãy cẩn thận lời nói, tôi hỏi ông, bà ấy bệnh gì?
- Một chứng ung thư tử cung đã đến thời kỳ trầm trọng không thể chữa được!
Nghe hai tiếng ghê gớm ung thư, gương mặt Brodie dài ra, biến sắc, và như một tiếng vọng, ông ta lặp lại: ung thư… Rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh, ông ta la lên:
- Không đúng! Ông muốn trả thù tôi, ông tìm cách làm cho tôi sợ hãi bằng một lời nói láo bỉ ổi.
- Tôi sẽ mong rằng kết quả khám nghiệm của tôi sai thật sự. - Renwick trả lời một cách buồn bã. - Nhưng tôi chắc chắn rằng cuộc khám nghiệm đầu tiên của tôi đúng, không thể có một chút nghi ngờ nào! Không còn có thể làm gì được cho người bệnh khốn khổ đó nữa, trừ việc xoa dịu những đau đớn của bà ta. Bà ta sẽ không bao giờ rời khỏi chiếc giường của mình được nữa!
- Tôi không tin ông. - Brodie gầm lên. - Ý kiến của ông đối với tôi không có chút giá trị nào cả!
Và gần như phát điên với ý nghĩ cho rằng Renwick đang tìm cách lăng nhục mình, ông ta thở hổn hển, nói tiếp:
- Tôi sẽ tìm được một ý kiến có giá trị hơn ý kiến của ông. Tôi sẽ cho gọi bác sĩ riêng của tôi. Kiến thức của ông ấy trội hơn ông gấp trăm lần: Nếu vợ tôi bị bệnh, ông ta sẽ chữa lành cho bà ấy.
- Tôi thành thật mong muốn điều đó. - Renwick nghiêng mình đáp. - Nhưng tôi phải nói cho ông biết rằng, - ông nói thêm bằng một giọng nghiêm trọng, - trong y học, điều kiện tiên quyết của mọi sự chữa trị là sự nghỉ ngơi và sự không lo nghĩ.
- Dầu có những điều ông nói không có giá trị gì cả, tôi cũng vẫn cảm ơn ông. - Brodie ném một câu thô lỗ. - Nào, ông muốn lấy bao nhiêu tiền về câu nói bá láp đó? Tôi phải trả ông bao nhiêu tiền vì ông đã bảo vợ tôi phải nằm nghỉ.
Renwick đã ra đến gần cửa, quay trở lại, và với cái nhìn sâu xa, chứng tỏ ông biết rõ mức độ nào những khó khăn tài chính của Brodie, ôn tồn nói:
- Không, thật sự là không! Tôi không nghĩ đến việc nhận của ông một đồng nào trong hoàn cảnh hiện tại. - Rồi suy nghĩ một lúc, ông nói tiếp: - Ông đừng quên rằng tôi sẽ chỉ trở lại khi có lời yêu cầu của ông…
Brodie siết chặt hai nắm tay, bất lực nhìn Renwick xa dần. Mãi đến khi chiếc xe mất hút, ông ta mới nghĩ ra được câu trả lời vừa ý.
- Yêu cầu hắn trở lại đây! Hắn sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nhà tôi nữa. Một tên nói láo như quỷ, tôi không tin một lời nào của hắn. Những điều bịa đặt thuần túy – Brodie lặp đi lặp lại câu nói, tìm cách trấn an mình…
Lúc này, chỉ còn lại một mình, James Brodie không biết phải làm gì. Trong đầu óc ông ta vẫn còn vang lên ý nghĩ dễ sợ của hai chữ Ung thư! Bệnh ung thư tử cung: Ông ta đã xác định một cách ngoan cố ông ta không tin lời chuẩn đoán của Renwick, nhưng những từ ghê gớm đó vẫn len lỏi trong từng ngõ ngách của tâm trí ông như một cơn thủy triều lên từ từ làm tràn ngập cả bãi biển. Dần dần. Brodie kết hợp lại tất cả những bằng chứng xác nhận. Vậy là cái vẻ mặt đau đớn của bà ta không phải là một sự đóng kịch: thái độ dè dặt và xa cách của bà ta không phải là một cái lỗi, hay một lời trách cứ đối với ông. Đó chỉ là sự cần thiết đáng thương.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ ghê gớm nảy ra trong đầu óc ông: Sự nhiễm độc có thể lây sang ông? Vốn dốt đặc về những đặc điểm của cơ thể con người theo giới tính, ông tự hỏi liệu ông có bị mắc chứng bệnh này không và liền đó kỷ niệm của những lần gần gũi khá mới đây đối vợ ông xâm chiếm lấy ông, cho ông cảm giác thân thể ông bị ô uế. Bất giác, ông đưa mắt ngắm nhìn thân thể lực lưỡng đầy bắp thịt của mình, như thể nó có thể tiết lộ cho ông thấy một triệu chứng đáng ngại nào đó của chứng bệnh. Rồi, hoàn toàn an tâm, ông bắt đầu nghĩ đến vợ. Chiều hướng suy nghĩ của ông đến một sự oán trách tất nhiên đối với vợ ông: - Phải chăng bà nên chú ý đến sức khỏe của bà hơn? Điều này có nghĩ là bà phải chịu trách nhiệm đến một mức độ nào đó, đối với tai họa xảy đến cho bà! Brodie vươn mình, ưỡn bộ ngực to lớn của ông lên để xua đuổi tất cả những tư tưởng hắc ám đang va chạm nhau trong tâm trí.
Như một người máy, ông bước vào phòng khách lạnh lẽo và ngồi trong căn phòng thiếu thốn tiện nghi này để tiếp tục suy nghĩ về những gì cần phải làm. Dĩ nhiên, ông ta phải thi hành lời đe dọa đối với bác sĩ Renwick, mời bác sĩ Lawrie thay thế ông. Làm như thế, Brodie chỉ tuân theo ý muốn trả thù mà thôi, trong thâm tâm ông biết rõ Lawrie không phải là một bác sĩ có tài. Ông cũng cần phải lên thăm vợ ông, nhưng lại không có can đảm, bởi vì chứng bệnh của bà gây cho ông nhiều ghê tởm hơn trước. Ông thụt lùi trước bà và trước bổn phận phải đến thăm bà. Cố gắng không nghĩ về người bệnh nữa, ông quay ra suy nghĩ đến vấn đề kinh tế. - Thật là một tình trạng tồi tệ, ông tự bảo. Bộ mặt phì nộn cứng rắn và hằn sâu thêm những vết nhăn trên trán, nhưng Brodie đang thương hại cho chính bản thân của ông ta. Không phải ông ta lo lắng cho vợ ông mà là cho chính ông: James Brodie, kẻ đang bị tấn công tới tấp từ nhiều phía.
- A, - Ông ta thì thầm – giữa tất cả những sự bất công này, mi còn may mắn được là người đàn ông: Mi chỉ có một vài điều bực mình phải chịu.
Sau cùng, ông ta đứng dậy, bước lên cầu thang một cách nặng nề chậm chạp, dừng lại một lúc trước cửa phòng vợ rồi bước vào. Bà đã nghe ông đi vào, và đã quay về phía ông nở một nụ cười tạ lỗi để đón tiếp.
- Tôi rất tiếc… tôi đã cố gắng hết sức để ngồi dậy. Nhưng không thể được, tôi rất buồn vì mình đã không được săn sóc chu đáo. Bữa ăn sáng của mình có được chuẩn bị một cách chu đáo đàng hoàng không?
Bây giờ lần đầu tiên ông mới nhận thấy vẻ nhợt nhạt của gương mặt bà, đôi màng tang và đôi má trũng sâu của bà, thân thể bị tàn phá một cách quá bất ngờ của bà. Ông không biết phải nói gì – đã từ lâu, ông không nói với bà một lời yêu thương nào – và sự ngập ngừng do dự này đem đến cho ông một cảm giác bối rối vô lý và đáng trách. Trong cuộc sống, Brodie chỉ có khả năng điều khiển, chỉ huy, trừng phạt và đánh đập, ông ta không còn khả năng bày tỏ tình cảm. Ông ta nhìn bà một cách tuyệt vọng.
- Tôi hy vọng rằng mình sẽ không tức giận tôi. - Bà nói một cách rụt rè, hiểu lầm vì sự câm lặng của ông. - Trong một hay hai ngày nữa tôi sẽ dậy làm việc được… Bác sĩ nói là tôi cần phải nghỉ ngơi. Tôi sẽ cố gắng làm cho mình ít bực mình chừng nào tốt chừng ấy.
-Tôi không tức giận. - Ông nói một giọng khàn khàn, rồi sau một lúc im lặng, ông cố gắng nói thêm. - Mình phải nằm nghỉ, cho tới khi nào chúng ta thấy bác sĩ Lawrie có thể làm gì được cho mình.
- Ồ không! – Bà kêu lên bằng một giọng đột ngột yếu hẳn đi. – Tôi rất thích bác sĩ Renwick, đến độ tôi có cảm giác ông ấy sẽ chữa lành bệnh cho tôi. Ông ấy rất tốt bụng và lại rất giỏi. Thuốc của ông ấy đã làm cho tôi cảm thấy khỏe ngay.
Brodie nghiến răng một cách bất lực trong khi bà không ngừng phản đối. Nếu bình thường, ông sẽ thô bạo ép buộc bà phải tuân theo ý muốn của ông và bà sẽ cố gắng chịu đựng sự kiện này: nhưng bây giờ, vì tình trạng đặc biệt mới mẻ của bà, ông không biết nói thế nào. Ông đã quyết định sẽ gọi bác sĩ Lawrie đến khám cho bà nhưng đành phải cố gắng sửa đổi câu trả lời, kêu lên:
- Vậy chúng ta sẽ suy nghĩ…chúng ta sẽ xem bệnh tình của mình như thế nào.
Bà nhìn ông bằng ánh mắt nghi ngờ, tin chắc rằng nếu ông không chịu dùng bác sĩ Renwick bà sẽ chết. Vẻ tự tin bình thản của người bác sĩ này đã làm cho bà thán phục, sự dịu dàng hiếm có của ông khiến bà cảm thấy hồi sinh. Nhưng, vốn quen phục tùng chồng, biết chắc khó lòng lay chuyển nổi ông trong vấn đề này, bà không tranh cãi, lái ngay sang chuyện khác:
- Chúng ta sẽ phải làm gì cho mình, James? Mình cần phải được chăm sóc kỹ lưỡng, mình cần phải có đầy đủ tiện nghi.
- Việc này không sao đâu, mẹ tôi sẽ cố gắng làm.
- Không, không – Bà nhấn mạnh – Tôi đã suy nghĩ đến những cách sắp xếp, tôi sẽ trở lại làm việc ngay khi nào tôi đủ sức, nhưng trong khi chờ đợi, chúng ta có thể mướn một cô gái, để chuẩn bị những bữa ăn cho mình. Tôi sẽ chỉ cho cô ấy… một cách đúng đắn những gì cô ấy phải làm… để hợp với sở thích của mình…
Ông ngắt lời bà bằng cách lắc đầu với một vẻ quả quyết. Bà không hiểu rằng phải tốn rất nhiều tiền để mướn một tớ gái ư? Bà tưởng rằng ông đầy vàng bạc ư? - Phải chăng bà ấy tưởng tôi là một đứa con nít? Ông tự bảo với mình. Bà ấy tưởng rằng nếu không có bà ấy, sẽ không có ai làm được công việc ở nhà này chăng? Nhưng ông biết rằng nếu ông mở miệng ra, thì sẽ nói một câu thô bạo, - ông không quen nói những câu êm ái, tử tế - do đó ông giữ một sự im lặng cáu kỉnh.
Được khuyến khích bởi sự im lặng này, bà nhìn ông thật kỹ, lo lắng tự hỏi liệu bà có dám nói đến vấn đề mà bà đang ôm ấp trong lòng hay không. Sự bình tĩnh bất thường của chồng bà khiến cho bà thêm can đảm và đột nhiên bà kêu lên:
- James, để chăm sóc công việc trong nhà, bây giờ, chúng ta có thể…chúng ta có thể gọi con Mary trở về không?
James Brodie thụt lùi lại. Sự bình thản giả vờ của ông ta không thể chịu nổi lời yêu cầu như thế, và không thể tự kiềm chế được nữa, ông kêu lên:
- Không, chắc chắn là không, tôi cấm bà nói đến cái tên của nó. Nó sẽ chỉ trở về đây bằng cách bò lết trên hai đầu gối. Tôi mà lại năn nỉ nó trở về nhà ư? Không bao giờ, dầu bà có sắp chết trên giường của bà!
Câu nói chót của ông vang lên trong căn phòng như một tiếng kèn trom-pét và đôi mắt của bà đầy sợ hãi:
- Tùy ý mình muốn, James, - bà vừa nói vừa run rẩy, - nhưng tôi van mình, đừng nói đến cái tiếng chết ghê gớm đó. Tôi chưa muốn chết… tôi sẽ bình phục và chẳng bao lâu sẽ đứng dậy làm việc như thường.
Sự lạc quan của bà vợ khốn khổ càng làm cho ông thêm bực tức. Ông không nhận thức được rằng những thói quen của phân nửa cuộc đời của bà đã tạo cho bà ý nghĩ bà phải luôn luôn tỏ ra trước mặt ông một sự vui tươi giả tạo, và ông không hiểu rằng ý muốn được đứng dậy của bà xuất phát từ một nhu cầu luôn luôn cấp bách phải hoàn thành vô số những công việc đang đòi hỏi bà.
- Ông bác sĩ đã không nói gì nhiều, - bà Brodie tiếp tục nói, cố gắng thuyết phục chồng, - chỉ là một chứng viêm thôi. Khi lành bệnh tôi chắc chắn lấy lại sức lực thật nhanh. Tôi có biết bao nhiêu công việc phải làm (bà lo lắng nhớ tới món tiền nợ phải trả). Những việc thật nhỏ nhặt mà không ai lo nghĩ đến, ngoài tôi ra. - Bà vội nói thêm, chỉ sợ ông đoán biết ý nghĩ của mình.
Ông nhìn bà, ánh mắt đen tối, bà càng nói đến chứng bệnh của bà, ông càng tin chắc bà sẽ không thoát khỏi được cái chết; bà càng nói đến tương lai, ông càng nhận thấy bà có vẻ hời hợt, nông cạn. Phải chăng bà đã tỏ ra ngu dại trước cái chết, cũng như đã tỏ ra ngu dại trong cuộc sống? Ông cố gắng một cách tuyệt vọng tìm một câu gì để nói với bà… Nhưng, một lần nữa, ông đành đứng lặng.
Lúc này, thái độ của Brodie bắt đầu làm cho bà phải thắc mắc suy nghĩ. Thoạt đầu, bà tưởng sự bình tĩnh của chồng biểu lộ lòng ưu ái đối với cơn bệnh của bà. Nhưng trong cái nhìn của ông bây giờ có một vẻ gì kỳ lạ khiến cho bà hoang mang và đột nhiên bà hỏi:
- Ông bác sĩ không nói gì hết về tôi, phải không? Hình như ông ấy ở dưới nhà rất lâu với mình, trước khi tôi nghe tiếng xe chạy đi?
Brodie nhìn bà một cách ngớ ngẩn. Câu hỏi của bà hình như rất xa xôi đối với ông, và đầu óc trống rỗng của ông không thể nào tìm được một câu trả lời thích hợp.
- Hãy cho tôi biết đi, James! – Bà kêu lên, hết sức lo lắng – Tôi muốn được biết hãy nói đi!
Vẻ bình tĩnh, tin tưởng nơi người bệnh đột nhiên biến mất – Bà tỏ ra bối rối cực độ. Còn Brodie, ông đã vào phòng vợ mà không có một ý nghĩ rõ rệt nào về thái độ sẽ dành cho bà, cho nên bây giờ cảm thấy vô cùng lúng túng.
Và ông đành tuân theo bản tính của mình, không đủ thương cảm, sự tế nhị và cả sự thành thật để nói dối với người bà yếu đuối đang nằm chờ chết này!
- Tôi cóc cần những ý kiến của ông ta. - Ông thốt lên một cách thô bạo. - Một con người như ông ta sẽ nói với bà rằng bà sắp chết vì một chứng bệnh đau răng. Ông ta không biết gì hết. Tôi đã nói với bà rằng tôi sẽ cho mời bác sĩ Lawrie đến!
Câu nói cộc cằn và thiếu suy nghĩ này của Brodie có tác dụng đối với bà như một tiếng sét đánh ngang tai. Ngay lập tức, bà hiểu một cách không thể nào nghi ngờ được rằng cơn bệnh này sẽ đưa bà đến cái chết. Bà rùng mình, mắt chợt tối sầm.
- Vậy, - bà nói bằng một giọng run run – ông ấy có nói rằng tôi sẽ chết không?
Brodie nhìn bà, giận dữ đã bị dồn vào con đường cùng này.
- Bà không thể nào ngừng nói đến cái tên ngu ngốc đó ư? Cứ nghe bà nói, người ta tưởng đâu hắn là một đấng toàn năng. Nếu hắn không chữa lành bệnh cho bà được, ở Levenford còn có nhiều bác sĩ khác. Cần gì phải lo lắng quá thế?
- Bây giờ tôi hiểu rồi, - bà nghẹn ngào – đã hiểu. Tôi sẽ không lo lắng gì nữa về vấn đề này.
Nằm đầu giường, bà nhìn Brodie và ở xa hơn, ở đàng sau ông ta: Cái nhìn của bà hình như vượt qua cái giới hạn căn phòng nhỏ bé và kinh hãi tìm đến một nơi xa xôi. Sau một lúc lâu im lặng, bà nói tiếp gần như nói riêng với chính bà:
- Tôi có chết cũng không là một sự mất mát lớn lao đối với ông, James, tôi đã già rồi. - Rồi bà thì thầm. - Nhưng ôi! Matt, con trai của mẹ, làm sao mẹ có thể rời bỏ con được?
Liền đó, bà day mặt vào vách tường và quay trở về với những tư tưởng bí mật của mình, để mặc chồng bà đứng đằng sau lưng bà, vầng trán u ám và nhăn nheo. Trong một lúc, ông ta kinh hãi nhìn cái hình dáng bất động nằm trên giường, rồi không một lời, ông nặng nề bước ra khỏi phòng.