Chàng tin chắc nếu có thể thuyết phục được ông ta chịu giao du với công ty Findlay, chàng sẽ không mất một ngày vô ích. Denis bắt đầu chuẩn bị một bài diễn văn ngắn cho cuộc nói chuyện ngày mai, chàng thích thú đọc bài diễn văn của mình một cách hùng hồn với gió và với những con đường vắng, nhấn mạnh những lý lẽ bằng những cử chỉ đầy diễn cảm, đến độ khi tới Granton chàng đã làm cho ông Blain trẻ tuổi phải im lặng một cách hài lòng! Lúc đó, chàng vô cùng vui mừng nhận thấy chiếc phà đậu ở bến, mang tất cả dấu hiệu của chuyến đi và chàng rảo bước lên tàu.
Nhìn từ trên boong, chiếc “Firth” trông có vẻ đen tối và dễ sợ hơn lúc nhìn nó từ trên bến với bọt biển viền trắng đỉnh các cơn sóng. Chiếc tàu nhỏ tròng trành lắc lư một cách mạnh mẽ và những sợi dây chão buộc nó vào những cây cột trên bến căng ra, kêu răn rắc dưới sự tấn công của gió và thủy triều. Nhưng Denis, vốn chịu sóng gió, thản nhiên tiến đến. Một nhóm ba người hành khách tụ tập ở trước, đang ngắm nhìn chiếc “Firth” với một vẻ lo sợ, sự nguy hiểm đã khiến họ sát lại gần nhau. - Chiếc “Firth” này trông đáng sợ quá! – Một người nói. - Phải, cảnh tượng này không làm tôi yên tâm chút nào. – Người thứ hai tán đồng. - Tôi bắt đầu – Người thứ ba lên tiếng, gắng gượng bông đùa – tiếc vì đã không nghe ý kiến của vợ tôi, ở lại nhà. Denis chế nhạo họ: - Các anh tưởng – chàng kêu lên một cách mạnh mẽ - ông thuyền trưởng bằng lòng cho tàu ra biển sao, nếu ông thấy không chắc ăn? Chỉ có mười cây số thôi, chẳng ăn thua gì đâu. Nào, trong hai mươi năm nữa, chúng ta chỉ nhảy một cái là qua khỏi cái hố này ngay hoặc chúng ta sẽ vượt qua nó bằng những cây cà kheo. Họ nhìn chàng, không tin… nhưng chàng cười, nói chuyện vui, bông đùa với họ, và chỉ trong năm phút, chàng đã làm cho họ tin tưởng. Họ xem chàng như người lãnh đạo của họ, nỗi lo sợ ghê gớm biến mất, và một người rút một cái bầu dẹp từ trong túi ra. - Chúng ta làm một giọt nước khi tàu ra khơi nhé? – anh ta nháy mắt hỏi.
Trông họ có vẻ vui hơn bao giờ hết. Anh ta uống trước, hai người kia chỉ uống vài ngợm, nhưng Denis từ chối. - “Tôi đã nhét đầy xúc xích khiến không dám liều lĩnh uống rượu vào”. Chàng trả lời vừa khôi hài chỉ tay xuống mặt nước nổi sóng, ý muốn cho họ hiểu chàng muốn giữ trong bụng bữa ăn tuyệt ngon vừa rồi. Mọi người cười lên vui vẻ. Ý nghĩ chàng trai vô tư và dũng cảm này cũng có thể bị say sóng – như ý chàng muốn nói – làm cho họ hài lòng về giá trị của họ. Denis khích lệ mọi người, vui vẻ hòa mình với họ, kể cho họ nghe những câu chuyện đầy hấp dẫn khiến cho họ không còn chú ý đến việc ra khơi hay việc tàu bị sóng nhồi nữa. Vài hành khách khác, ít yên tâm hơn, tụ tập lại với nhau, trong khi chiếc tàu trồi lên hụp xuống như một vỏ trứng trên mặt biển đang giận dữ. Họ bám chặt vào những cột chống, hoặc đã say sóng nằm dài trên boong giữa lúc gió chứa đầy bụi nước đang ra sức gào thét và những ngọn sóng khổng lồ vừa đập vào lan can vừa tung nước lên boong tàu.
Tuy vậy cuối cùng con tàu cũng tiến đến gần Barutisland, ra khỏi vùng sóng lớn và cập được vào bến. Viên thuyền trưởng rời đài chỉ huy trong chiếc áo sũng nước, nói: - Tôi rất vui mừng được cập bến an toàn, thật là cực nhọc. Đây là chuyến vượt biển nguy hiểm nhất của tôi. Hành khách vội vã lên bờ, vài người kiệt sức đến nỗi người ta phải khiên họ lên. Ba người bạn anh hùng của Denis từ giã chàng. - Vậy các anh không đi xa hơn nữa sao? – chàng hỏi. - “Không, không”. Một người vừa trả lời vừa ngước mắt lên nhìn những đám mây. “Bọn tôi đến ở tại Burutisland, tôi rất thích thú ở nhà sau chuyến vượt biển đầy sóng gió này”. Họ thân mật siết chặt tay Denis, cảm thấy rằng họ không bao giờ quên chàng. -“Một anh chàng đáng nể” – họ nhắc lại rất lâu sau đó. “Chàng thanh niên đã vượt qua vịnh Forth trong cơn bão tố, chàng ta coi thường tất cả”. Khi ba người đã đi khỏi, Denis tiến về phía nhà ga. Chuyến xe lửa đi Dundee tương ứng với chiếc tàu phà của Granton sẽ khởi hành lúc 17 giờ 27 phút, đã chờ đợi sẵn ở ga. Mới 17 giờ 20 phút, nên Denis bèn đi dạo trên sân ga, nhìn qua những tấm cửa sổ tìm một phòng trống ở toa hạng ba. Hành khách đông hơn chàng tưởng và Denis đi dọc theo đoàn tàu cho đến tận đầu máy, mà không tìm được một phòng trống nào. Đứng gần đầu máy, người trưởng đoàn tàu đang nói chuyện với anh lái tàu, Denis đã quen biết ông ta trong chuyến đi trước.
Chàng kêu lên: - Mạnh giỏi không, ông Davie Mc Bealth? Ông quay lại và sau một lúc do dự, ánh mắt ông sáng lên, trả lởi vui vẻ. - À! ông Foyle, phải một phút tôi mới nhận ra ông… - Chắc chắn không có hai người như tôi ở Donegal đâu – Denis nói đùa. - “Thời tiết ở đó có giống như ở đây không?” Mc Bealth hỏi. “Mitchell”. - Ông ta chỉ người lái đầu máy – “và tôi đang nói chuyện về cơn bão. Gió hết sức đáng ngại, nó thổi từ một hướng rất nguy hiểm”. - Phải chăng nó đẩy lùi cái đầu máy già ì ạch? – Denis cười nói. - Không hẳn là chuyện đó! – Mitchell lắc đầu kêu lên và vẻ mặt lo lắng của anh ta nói lên nhiều hơn các lời nói. Quay sang người bạn dưới mái che, anh ta nói: - Áp kế chỉ thế nào, John? Người đốt lò ngước gương mặt đen sì lên và mỉm cười, nhe hai hàm răng trắng bóng: - Bạn có đủ hơi để đi đến tận Aberdeen, và còn xa hơn nữa nếu bạn muốn. - Chỉ cần đến được Dundee cũng đủ cho tôi, và cho cả bạn nữa! – Mitchell trả lời cụt ngủn. - Anh nghĩ đoàn tàu có chịu đựng được cơn bão này không? – Mc Bealth hỏi Mitchell một cách nghiêm trọng, quên Denis trong một lúc. - “Tôi không thể nói trước được”. Mitchell trả lời bằng một vẻ khó hiểu. “Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ biết điều đó, sẽ không lâu đâu!”. - Chuyện bí mật gì thế! Denis hỏi, nhìn từ người này đến người kia. Gương mặt nhăn nhó của người đốt lò quay đi khỏi cánh cửa mở rộng của phòng chứa nồi hơi và những ánh lửa phản chiếu lấp lánh trên màu da đen bóng của anh ta. - “Họ sợ chiếc cầu nhỏ xíu đó”. Người đốt lò nói với một tiếng cười lớn. “Họ chưa biết thế nào là thép và xi măng!” - Im mồm đi – Mitchell bực tức kêu lên – Nó dài đến ba cây số và gió đập vào nó dữ dội như những cái búa của mười ngàn con quỷ. Những lời này làm cả bọn im lặng một cách nặng nề. Rồi lấy lại vẻ linh hoạt, Mc Bealth nhìn đồng hồ và nói. - Dầu chúng ta có nghĩ gì đi nữa, tờ công vụ lệnh đã ghi “Các anh hãy đi” và chúng ta phải đi. Nào chúng ta lên đường ông Foyle! - Nói cho cùng, có điều gì phải sợ? – Denis hỏi và đi ngược trở lên sân ga với người trưởng đoàn tàu. Ông này liếc chàng bằng khóe mắt, nhưng thay vì trả lời, ông cố ý thay đổi đề tài, và nói: - Đẹp tuyệt, chiếc áo măng tô mới của anh! - Anh thích nó? - À! Dĩ nhiên. Nó rất thích hợp với một buổi chiều như buổi chiều hôm nay, và lại rất lịch sự! - Đủ lịch sự trong ngày cưới, phải không Davie? – Denis nói với một cú cùi chỏ nhẹ và bằng một giọng tâm sự. - À, ra thế! – Mc Bealth đáp lại vừa ngước mắt lên, vẻ chăm chú. – Thế nào, anh không nghĩ đến… - “Tôi không nghĩ đến, bạn thân mến”; Denis nói với một cái gật đầu quả quyết. “Tôi đã quyết định: Lễ cưới sẽ được tổ chức vào ngày thứ ba và rất có thể tôi sẽ mặc chiếc áo này.” Mc Bealth nhìn chàng với một vẻ giễu cợt, rồi sắc mặt ông ta dịu lại và cả hai đều cười vui vẻ. Davie kêu lên: - Thế nào, thật vậy ư? Bạn là một anh chàng cừ thật. Nào, xin chúc tất cả những gì tốt đẹp nhất cho bạn và cô bạn gái nhỏ của bạn. Cô ấy sẽ được hạnh phúc, nếu tôi nhận xét không lầm về bạn. Bây giờ, xin bạn hãy theo tôi. Chúng tôi không thể nhét một chàng trai sắp cưới vợ vào một toa xe hạng ba! Và nháy mắt nhìn Denis, ông ta mở một phòng hạng nhất hoàn toàn trống cho chàng. - Bạn sẽ được an toàn nơi đây. - “Cám ơn bạn, Davie!” Foyle hân hoan nói. “Bạn là một con người dễ mến. Tôi sẽ gởi tặng bạn một miếng bánh cưới để bạn đặt dưới gối nằm của bạn”. Rồi, chàng nói thêm một cách nghiêm trang hơn: “tôi sẽ gặp lại bạn ở Dundee”. Người trưởng đoàn tàu từ giã chàng với một cái gật đầu và một nụ cười. Lát sau, tiếng còi vang lên, lá cờ được phất và đoàn tàu ra khỏi nhà ga. Một mình trong căn phòng xe lửa tuyệt đẹp, Denis nhìn chung quanh một cách hài lòng, và ngả người trên gối dựa, hai bàn chân đặt lên chiếc ghế dài đối diện, chàng đưa mắt nhìn đăm đăm lên trần tàu. Và liền sau đó, ánh mắt trầm tư của chàng chọc thủng trần nhà, ra đi thật xa: chàng nghĩ đến Mary. - Mình sẽ cưới vợ vào ngày thứ ba, không hoàn toàn theo đúng thời gian đã dự tính, nhưng dầu sao cũng là cưới vợ! Dẫu nghi lễ có thế nào, một sự kiện đã chắc chắn là chàng là chàng không còn độc thân nữa và chàng thấy mình đã chín chắn hơn, có trách nhiệm hơn. Ý nghĩ mình đã cư xử một cách cao quý – khi vui vẻ nhận lãnh trách nhiệm này – đem đến cho Denis một cảm giác ấm áp, dễ chịu. Chàng xua đuổi giả thuyết mình có thể muốn trốn tránh những hậu quả của tình yêu. - Không! – Chàng nói lớn tiếng – tôi không hèn nhát đến mức độ bỏ rơi một cô gái như Mary. Denis cảm thấy một cách mạnh mẽ cái vẻ đẹp duyên dáng của nàng, niềm tin của nàng đối với chàng, chàng nghĩ đến nàng trước hết bằng tình yêu thương, rồi đến một nỗi lo âu nhẹ: miễn là cơn dông không hoành hành ở Levenford. Bỗng nhiên một nỗi buồn vô căn cứ xâm chiếm tâm hồn chàng. Chàng cố gắng xua đuổi nó bằng cách nghĩ đến tương lai màu hồng đang chờ đợi hai người trong ngôi nhà nhỏ ở Garshake, nghĩ đến sự nghiệp tuyệt vời mà chàng sẽ có, những kỳ nghỉ mát, những cuộc du lịch ngoại quốc sau này… Nhưng không thể được! Denis bắt đầu lo sợ cho Mary và tự hỏi mình có khôn ngoan không, khi bắt nàng chờ đợi quá lâu? Trời đổ mưa. Nhưng cửa kính của căn phòng chàng được che phủ bởi một lớp nước và tuyết tan. Từng cơn gió tạt mạnh những hạt mưa đá nhỏ vào thành toa; và trên mái toa, nước mưa chảy ròng ròng xuống. Tinh thần mỗi lúc một suy sụp, chàng bị xâm chiếm bởi một linh cảm đen tối, càng ray rứt hơn khi tiếc cái vẻ dịu dàng và bí mật của thân thể Mary. Do hành động thô bạo của chàng, một cô gái đã trở thành đàn bà và phải chịu đựng nhiều đau khổ. Vì chàng mà tấm thân mảnh khảnh và trinh trắng ấy đã bị biến dạng, và để che dấu tình trạng của nàng, nàng đã phải chịu đựng cả một cực hình. Chàng xem thân thể cân đối tuyệt vời ấy như một kỳ quan mà chàng đã phá hủy và nàng sẽ không bao giờ tìm thấy trở lại. Denis buột miệng thốt ra một tiếng thở dài khi xe lửa dừng lại ở một ga nhỏ: đó là chuyến tàu chợ và nó đã dừng lại nhiều lần mà Denis không chú ý đến. Nhưng ở đây – trước sự phật ý rõ rệt của chàng – cửa toa xe mở ra và một người nông dân bước lên. Ông ta thản nhiên đến ngồi ở góc đối diện, nước mưa từ quần áo ông ta nhỏ xuống thành vũng trên xe và trên những cái gối tựa, trong khi một mùi rượu nồng nặc bốc lên từ người ông. Denis nhìn ông ta chòng chọc, rồi nói một cách lạnh lùng: - Ông đang ở toa xe hạng nhất! Ông già rút ra tấm khăn tay lớn, sọc đỏ và trắng, hỉ mũi như tiếng kèn kêu. - Phải, - ông ta nói một cách trịnh trọng, vừa nhìn khắp chung quanh với một cái nhìn đầy kiểu cách. – Cảm ơn cậu đã báo cho tôi biết. Thật là thú vị khi được ngồi trong một toa xe lửa sang trọng. Nhưng hạng nhất hay không, cái đó chẳng ăn thua gì đối với tôi, bởi vì tôi không có một tấm vé nào hết – nói xong ông ta cất tiếng cười lớn. Denis không còn ở trạng thái bình thường nữa, nên chàng cảm thấy bực bội trước cảnh huống này – bình thường, chắc chắn chàng sẽ thú vị khi có người bạn đồng hành bất ngờ như vầy; nhưng ngày hôm đó, chàng chỉ nhìn ông ta bằng một vẻ cáu kỉnh và cuối cùng hỏi ông ta: - Ông đi xa? - “Đến Dundee… Dundee xinh đẹp, thành phố này cậu đã biết. Không phải nhân vật… không, không, tôi không nghĩ đến ông Bonnel bảnh bao, tôi muốn nói tới thành phố Dundee xinh đẹp…”. Và sau khi giải thích với một sự chính xác chu đáo, ông ta nói thêm “nhưng ấy là vì tôi đã không có thì giờ mua vé”. Denis ngồi thẳng lên. Hiểu rằng mình phải chịu đựng ông bạn đồng hành này cho đến khi tới nơi. - Thời tiết như thế nào? Ông ướt đẫm hết cả… - Ướt ư? Tôi ướt bên ngoài lẫn bên trong, nhưng cái này bù cho cái kia, cậu biết chứ, và đối với một kẻ chăn cừu tử tế như tôi, nếu quần áo ướt thì cứ để cho chúng khô ngay trên người. Nhưng dầu sao, cậu biết chứ, thật là một buổi tối kinh khủng và tôi rất hài lòng khi được ra khỏi núi. Ông ta lắc đầu nhiều lần, rút trong túi ra một chiếc ống điếu ngắn bằng đất, châm lửa, bịt nó với cái nắp bằng kim khí, đút vào một góc miệng và hít một cách ồn ào. Sau khi đã phà đầy khói trong toa, ông ta khạc nhổ tùm lum trên sàn xe, miệng vẫn không rời ống điếu. Denis ngắm nhìn ông ta với vẻ ghê tởm và thương hại. Chàng cố gắng tưởng tượng tuổi thanh niên của ông già quê mùa thô lỗ và tẩm đầy rượu này. Chàng tự hỏi một cách buồn bã, liệu sau này, lúc về già, có bao giờ chàng sẽ rượu chè be bét như vậy không? Ông già chăn cừu, không ý thức được ấn tượng do mình tạo ra, vẫn tiếp tục nói: - “À, đối với tôi, đây là sự từ giã núi. Câu này nghe cũng hay hay đấy chứ, cậu không thấy sao? Từ giã núi”. Ông già vỗ đồm độp vô bắp đùi mình, cười lớn. “Nghe như một bài hát vậy; Từ giã núi… Thật ra, tôi chỉ quay về thành phố, nơi tôi đã sinh ra, và cậu sẽ không bao giờ đoán được tại sao…” Ông cười khẩy và khói thuốc làm cho ông ta sặc sụa. - Có lẻ ông được thừa kế một số tiền? – Denis nói liều. - “Ồ, không. Số tiền nhỏ nhoi mà tôi có, tôi đã dành dụm được hết sức cực nhọc và lương thiện. Cậu hãy đoán nữa xem”. Nhưng vì Denis giữ im lặng, ông ta tiếp: “Tất nhiên cậu sẽ không bao giờ tin được, nhưng sự thật là tôi đi…” Ông dừng lại để nháy mắt một cách dữ dội “Tôi đến Dundee để cưới vợ!”. Quan sát, với một sự thỏa mãn, tác dụng của câu nói ấy, ông ta tô vẽ thêm: - Tôi là một lưỡi dao tốt – dẫu không có được dẻo dai như xưa – và có một bà mạnh khỏe dễ thương đang chờ đợi tôi… Đó là một bà bạn thân của người vợ thứ nhất của tôi… Tôi sẽ cưới vợ vào sáng sớm ngày mai. Đó là lý do tại sao tôi đáp chuyến xe lửa này, mặc dầu bão tố đang hoành hành. Tôi chỉ cần đến đúng giờ, cậu hiểu chứ? Trong khi ông già đang ba hoa, Denis nhìn ông ta với một cảm giác ghê tởm, gây ra phần lớn do sự trùng hợp kỳ lạ giữa hoàn cảnh của hai người. Vậy là trong toa xe này có thêm một người nữa sắp cưới vợ. Ông già đáng tởm này phải chăng là hình ảnh của sự xấu hổ của chàng, hay là một điềm báo trước các điều không tốt đẹp về tương lai của chàng? Denis hoang mang tự hỏi phải chăng chàng cũng đáng khinh dưới mắt của người khác, cũng như ông già này dưới mắt chàng… Chàng ngồi im lặng ủ rũ cho đến khi xe lửa chạy chậm lại để vào ga Saint-Fort… Đến đó, ông bạn đồng hành của chàng ra khỏi toa và nói: - Chúng ta hãy còn một đoạn đường dài nữa. Tôi xuống ga để tìm một cái gì chống lại cái lạnh, chỉ một giọt thôi. Nhưng một lát sau, ông quay trở lại nói với chàng bằng một giọng bảo đảm: - Tôi sẽ trở lại, cậu hiểu chứ, tôi sẽ không rời bỏ cậu đâu, tôi sẽ trở lại nói chuyện với cậu cho vui cho tới khi xe lửa tới Dundee – Nói xong, ông ta biến mất. Denis nhìn đồng hồ: 7 giờ 5 phút. Xe lửa đã không bị trễ. Thò đầu ra cửa sổ, chàng thấy sức mạnh của gió đã trở nên ghe gớm. Các hành khách bị gió xô đẩy trên sân ga, và dường như đoàn tàu lắc lư trên những bánh xe của nó. Một nhóm người vây quanh Mc Bealth, kêu lớn: - Chúng ta có tiếp tục đi không, ông trưởng tàu? - Gió mạnh ghê quá, xe lửa có chịu nổi không? - Nó có đứng vững trên đường ray không? - Xin Chúa phù hộ chúng ta! Trận bão này ghê quá! - Và còn cây cầu, ông nghĩ thế nào? - Ôi! Ước gì tôi được đến nơi an toàn. Chàng nhận thấy Mc Bealth có vẻ lo lắng và bực bội. Nhưng là người chịu trách nhiệm về sinh mạng của hàng trăm người, ông ta trả lời với vẻ bình tĩnh không gì lay chuyển được: - Cũng chắc chắn như ngân hàng Tô Cách Lan vậy, thưa bà! - Ô là là! Gió hả? Ối chào, chỉ một cơn gió mát nhẹ thôi, thưa ông, đáng lẽ ông phải xấu hổ. - Không, xe lửa sẽ không trật đường ray đâu, thưa bà thân mến, và trong một giờ nữa, bà sẽ ở trong nhà cùng với con gái bà. Denis nghe ông ta lặp đi lặp lại những câu này một cách ung dung, với một vẻ tự tin vững chắc. Sự bình tĩnh của ông có vẻ làm yên lòng các hành khách, và trước những câu hỏi đầy khích lệ của ông, họ tản mát, leo lên các toaxe. Sau cùng, hiệu lệnh khởi hành được đưa ra và xe lửa bắt đầu chuyển bánh. Cùng lúc đó, Denis trông thấy ông bạn đồng hành của chàng đang chống chỏi với cơn gió để chạy theo toa xe cuối cùng, nhưng trong lúc hấp tấp, ông già bị trượt chân té nằm dài trên sân ga. Chiếc xe lửa đã chạy nhanh, vĩnh viễn bỏ ông lại đằng sau, và khi ra khỏi nhà ga, trong ánh sáng chập chờn của một chiếc đèn, Denis trông thấy một lần chót gương mặt ngơ ngác và tiu nghỉu của ông già diễn tả một sự đau buồn gần như có vẻ khôi hài. Ngồi trong góc toa của mình, trong khi đoàn tàu tiến đến gần đầu phía nam của chiếc cầu Tay, Denis suy nghĩ, tiếc giùm cho ông ta chắc chắn sẽ bị trễ giờ trong buổi lễ cưới. Có lẽ đây là một bài học cho ông ta: Chàng sẽ đến đúng giờ với Mary vào ngày thứ ba! Chiếc xe lửa đến đầu cầu vào lúc 7 giờ 30 phút. Trước khi tiến vào con đường duy nhất chạy qua cầu, nó phải chạy chậm lại trước phòng báo hiệu để người ta trao cây gậy cho phép qua cầu. Vẫn bị giày vò bởi những linh cảm không hay, Denis lại hạ tấm cửa kính nhìn xuống ra ngoài để chắc chắn rằng tất cả đều xảy ra bình thường. Sức mạnh của gió muốn thổi bay đầu chàng, nhưng trong ánh lửa đỏ của chiếc đầu máy chiếu ra ngoài, chàng nhận thấy nổi bật lên ở xa, những thanh tà vẹt to lớn của cây cầu, giống như bộ xương của một con rắn khổng lồ nào đó, nhưng bằng thép, có thể chịu đựng vững chắc mọi thử thách. Kế đó, chàng trông thấy người nhân viên báo hiệu lao xuống những bậc thang của mái chòi của anh ta một cách thận trọng, một bàn tay bám chặt vào lan can cầu. Anh ta trao cây gậy cho người đốt lò, xong khó nhọc leo lên chòi vừa chống chỏi lại cơn gió và khi đến những nấc thang chót, một người bạn từ bên trong chòi đưa bàn tay ra kéo anh ta lên. Rồi đoàn tàu tiến lên cầu. Denis kéo tấm cửa kính xuống và trở lại vào góc của chàng, nhưng khi toa xe chạy qua phòng báo hiệu, chàng trông thấy hai gương mặt tái nhợt và kinh hãi đang nhìn chàng, tựa như những con ma hiện về trong bóng tối. Cơn bão lại nổi lên với tất cả sự dữ dội của nó, gió quất mạnh nước mưa vào đoàn tàu với một tiếng động tựa như tiếng động của hàng trăm cái đe thợ rèn, và tuyết tan bám vào những cửa kính che khuất hoàn toàn cảnh vật bên ngoài. Đoàn tàu lắc lư trên đường rầy như một người say rượu. Và mặc dù nó tiến một cách chậm chạp và thận trọng, người ta có cảm giác nó không nhích tới một chút nào trước những luồng gió quá dữ dội… Ngồi một mình trong phòng, bị xô đẩy từ phải sang trái bởi những cái lắc lư mạnh mẽ, Denis tưởng như nghe tiếng rít nặng nề của bánh xe trên đường ray lặp đi lặp lại một điệp khúc đầy tuyệt vòng: “Xin, Chúa, che, chở, chúng, con; Xin, Chúa, che, chở, chúng, con…”. Điệp khúc u buồn này vang lên trong đầu óc Denis, ý nghĩ một tai họa ghê gớm bắt đầu đè nặng chàng. Điều lạ lùng là chàng không lo sợ cho mình mà lo sợ cho Mary. Những hình ảnh khủng khiếp hiện ra trong tâm trí của chàng. Chàng trông thấy Mary nằm trong một tấm vải liệm màu trắng, đôi mắt buồn bã và khẩn cầu, tóc xõa rối bời và ướt át, hai bàn chân bê bết máu. Những con quái vật kỳ dị đè bẹp nàng và lôi nàng đi mất trong bóng tối. Rồi chàng lại trông thấy nàng, gương mặt nhăn nhó, nở một nụ cười nhợt nhạt, tay bế một đứa bé mảnh khảnh. Chàng hét lên một tiếng kinh hãi và bật đứng lên trong niềm tuyệt vọng. Chàng muốn chạy theo nàng, mở cửa nhảy ra khỏi cái hộp đang giam hãm chàng như trong một hầm mộ. Chàng sẵn lòng cho ngay tất cả những gì chàng có để thoát ra khỏi toa xe này, nhưng không thể được. Chàng bị cầm tù trong chiếc xe lửa đang tiến tới với ánh đèn lù mù, như một con rắn đang kéo lê những vòng khoang đen và đỏ của nó. Chạy được phân nửa cầu và đã đến vòm cầu giữa, nơi một hệ thống tà vẹt bằng thép tạo thành một đường hầm, đoàn tàu tiến vào một cách chậm chạp, e sợ, miễn cưỡng. Cơn bão tấn công mãnh liệt, rung chuyển tất cả những bộ phận và tất cả những đinh tán. Tiếng rít của những bánh xe vang lên một cách dai dẳng câu điệp khúc: “Xin Chúa che chở chúng con, xin Chúa che chở chúng con…”. Và thình lình, khi tất cả đoàn tàu đã lọt hoàn toàn vào chiếc lưỡi sắt của vòm cầu giữa, gió gầm lên một tiếng dữ dội như đã đến cực điểm của sức mạnh và của sự giận dữ của nó… Chiếc cầu bị gãy, xi măng vỡ vụn ra, và những trục cầu bằng sắt cong lại như những que đũa bằng cây liễu. Vòm cầu giữa tan rã như sáp. Sự sụp đổ của nó kéo theo đoàn tàu bị đứt rời ra, quay cuồng một lúc trong khoảng không. Liền ngay đó, một đống thủy tinh và cây gỗ gãy đổ xuống người Denis, xé thịt da của chàng với một sức mạnh ghê gớm. Chàng nghe những tiếng rít của kim khí bị bẻ cong, những tiếng ầm ầm của đá rơi. Sự thê thảm không thể diễn tả được của hàng trăm giọng thét của con người cùng vang lên một lúc đập vào tai chàng một cách tàn bạo, như một lời nguyền rủa cay đắng cái chết khắc nghiệt. Những tấm vách của căn phòng Denis quay cuồng chung quanh chàng như một tấm vải liệm, sàn tàu dâng lên đầu chàng. Và chàng cũng thét lớn lên. - Xin Chúa che chở chúng con! – Rồi bằng một giọng yếu ớt hơn, một cái tên: - Mary! Và với một tốc lực kinh khủng, đoàn tàu bay vòng như một chiếc hỏa tiễn, vẽ trong bóng tối một cung parabol sáng rực và rơi vào lòng nước đen sì. Trong cái vô cùng của một giây đồng hồ, Denis quay cuồng trong không khí, hiểu chuyện gì đã xảy ra, hiểu hết tất cả, rồi thình lình không hiểu gì nữa cả. Ngay lúc mà tiếng khóc oa oa yếu ớt đầu tiên của con trai chàng vang lên trong chuồng bò ở Levenford, thân thể bị dập nát của chàng rơi xuống dòng nước tối đen, rồi chìm xuống đáy.