Thành phố du lịch H thị, phong cảnh đều là nước từ trên núi chảy xuống, xinh đẹp như trong truyện thần tiên, cho nên mới khiến nơi này trở thành điểm đến hẹn hò cho những cặp tình nhân. Thử tưởng tượng một chút, đi dạo dọc bờ đê ven Tây hồ, xa xa là cây cầu nho nhỏ, ngước mắt nhìn lên là Tháp Bạch quý phi, cảm thán một câu sự đời nhiều ràng buộc, thăng trầm... Lại thêm song nước mênh mông, thật sự thích hợp cho Tiểu tầm đến đây sưu tầm ảnh chụp, mà then chốt là khung cảnh sẽ giúp tình cảm bốn người nào đó càng thêm khăng khít...
Dù sao thì, quay lại với thực tế, H thị cạnh ngay S thị, Sông bất tận và Tiểu tầm khẳng định đây là địa điểm phù hợp nhất. Hơn nữa, H thị dù sao cũng là địa điểm du lịch, Tiểu tầm nếu sưu tầm ảnh chụp cũng có nguồn tài nguyên phong phú hơn, mặc dù H thị vốn không có nhiều cái gì gọi là văn hóa dân gian, nhưng so với S thị vẫn tốt hơn nhiều...
Sau khi Tiểu gia được Nghịch thiên thông báo lại thời gian địa điểm, liên tục mấy ngày lòng dạ luôn lo sợ bất an.
Cuối cùng, bọn họ cũng gặp mặt.
Trong game quan hệ tốt chừng nào, làm một cặp ăn ý cỡ nào, nhưng kéo đến hiện tại, vẫn có chút không được tự nhiên... Hai người đều là những cá thể độc lập, không có chung sở thích, trong game thì đồng ý kiến rất để, dù sao cùng lắm chỉ có mấy chuyện đánh Boss này nọ, nhiều lắm thì có chung mấy tên cừu gia. Hiện thực lại không giống như vậy, ăn món gì, sinh hoạt cái này cái kia phải thống nhất, vân vân... Chết tiệt... Tiểu gia khinh bỉ bản thân, người còn chưa gặp, cũng chưa chắc đã quen nhau cả đời!
Bất quá, cho dù Tiểu gia đã nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ quá nhiều, nhưng càng ngăn thì lại càng nghĩ đến, cậu cứ tưởng tượng ra tương lai chính mình cũng Nghịch thiên chung sống. Chỉ cần nghĩ đến đó, dù biết rằng không nên, Nghịch thiên cẩn thận, tỉ mỉ, lại bao dung, nhất định sống chung rất tốt. Bất quá, nhớ đến thực tế... Bọn họ không cùng một thành phố... Tiểu gia lại thấy sầu não.
Tháng Năm khí trời S thị chính là nắng hè chói chang, Tiểu gia mở điều hòa, áo phanh hết cỡ, còn hần không thể bóc bớt một tầng da.
"Lão tử nhịn, qua một tháng nữa là được nghỉ rồi." Lão Cống mở phanh cổ áo thành kiểu chữ V khoét sâu, đứng dưới điều hòa, "Chết tiệt, sản phẩm kém chất lượng! Mẹ nó, đúng là đồ của trường học!" Lão Cống giận dữ, cũng cụt hứng không thèm cố gắng đón thêm ngọn gió mát nào nữa. Gió tỏa ra từ điều hòa yếu muốn chết, không không bằng anh chàng dùng hết sức quạt tay... Khỉ!
Dương Uyên liếc mắt một cái, chẳng buồn nói chuyện, chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nói là rửa mặt, kỳ thực đồng chí Tiểu gia chính là muốn rửa mặt rồi tiện thể đi soi gương luôn.
"Bộ mặt mày dài ra sao?" Bạn học Tiểu Lục tử đang im hơi lặng tiếng không biết từ xó xỉnh nào bước vào nhà vệ sinh.
"Á!" Dương Uyên hoảng sợ, sau lại trở thành nghiêm mặt, "Chết tiệt, vào cũng không gõ cửa!"
"Này, tao thấy mày soi gương, tao cho rằng, tao nghĩ mày..." Tiểu Lục tử không tự chủ được nghĩ ngợi đủ thứ, miệng thì lầm bà lầm bầm. Cậu chàng sợ nhất là tên bạn cùng phòng này...
Lão Cống thò đầu vào trong, "Sao vậy?"
Tiểu Lục tử nhảy tưng tưng nép vào sau lưng Lão Cống.
"Khỉ, tiểu tử mày giờ cũng biết soi gương à?" Lão Cống gật gù gãi cằm, bản thân nhớ rõ Dương Uyên từ trước tới nay, buổi sáng thức dậy luôn là dùng tay cào cào tóc mấy cái rồi trực tiếp lên lớp luôn. Nhưng mấy ngày nay, thằng này cứ luôn rời không được cái gương, nhất định có vấn đề rồi.
Dương Uyên đen mặt, xấu hổ, không nói tiếng nào bỏ khỏi nhà vệ sinh.
Nói ra bản thân cũng không tin được, Dương Uyên cậu mấy ngày nay luôn nghĩ tới nhan sắc của bản thân, trái ngó phải nhìn đều thấy khó chịu, hận không thể nhìn toàn bộ hình thể của mình. Cậu vẫn rất để tâm đến câu hỏi của Sông bất tận về vấn đề "nhan sắc". Cậu cũng không phải không hiếu kỳ về tướng mạo của Nghịch thiên, bất quá, không đẹp trai cũng chẳng sao. Dù gì, điểm hấp dẫn của Nghịch thiên là ở phần tính cách, ôn hòa lại bao dung, cho dù ở trong game cũng rất tao nhã, như vậy bề ngoài nhất định cũng không quá gai góc, dữ tợn đi.
Dương Uyên lại lôi ra cái gương nhỏ tiếp tục soi, tính ra, cậu hẳn cũng được xếp vào loại dễ nhìn. Thả cái gương lại chỗ cũ, cậu quay về giường. Kỳ thật, bản thân thật tình để tâm, cậu mong Nghịch thiên đừng quá đẹp trai. Như vậy, chỉ cần chính cậu kiên định, dù cho Nghịch thiên xấu hay đẹp, chỉ cần bản thân không ghét bỏ anh ta, Nghịch thiên nhất định cũng không ghét bỏ cậu đi?
Đúng thế, Dương Uyên có phần không được tự nhiên, hai thằng đàn ông nói chuyện yêu đương, vẫn luôn có cảm giác là lạ, hiện thực sẽ phiền toái hơn trong game rất nhiều đi? Trong game, cậu mạnh thì cậu chính là thiên lý, cậu cùng một kẻ manh khác kết hôn cũng chẳng chết gì, nhưng hiện thực thì sao? Không đơn giản nhu vậy, Dương Uyên cậu đã quyết định thì nhất định không quay đầu, tuy rằng trong lòng con đường này không dễ, thế nhưng nếu bản thân đã thừa nhận, nhất định không thay đổi. Giống như Nghịch thiên từng nói, trong tình yêu, anh quan tâm là hợp hay không hợp mà thôi.
Nhưng Nghịch thiên thì sao? Dương Uyên không quá tự tin, nhất định sẽ không nghĩ giống cậu. Dù sao, Nghịch thiên đã không còn là sinh viên, suy nghĩ sẽ khác cậu, không để tâm những điều như thế. Nghịch thiên là người đã đi làm, một người trưởng thành, mà tình cảm với người trưởng thành cũng thành thục hơn, huống chi tình cảm giữa bọn họ còn rất khác người nữa. Dương Uyên hiểu rõ tính cách bản thân, có những khuyết điểm gì, hiện tại Nghịch thiên có thể bao dung cậu, nhưng tương lai thì sao? Vẫn mãi như vậy sao? Ai mà biết trước được. Nếu như Nghịch thiên trong ngoài bất nhất, mà điều kiện của anh lại tốt như vậy, thế thì, tình cảm giữa bọn họ có thể kéo dài bao lâu? Nếu như gặp được một người ưu tú xuất sắc, tính cách hòa đồng, Nghịch thiên sẽ rời bỏ cậu sao? Trên phim truyền hình, những kẻ đang yêu nhau chia tay không phải cũng vì những lý do như vậy sao: Nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói, "Chúng ta không thích hợp, trở lại làm bạn thôi vậy." Còn gì nữa? Bọn họ cách xa nhau như vậy, cơ hội ở chung cũng ít, như vậy nếu chỉ ở mãi trong game, lấy cái gì chứng minh quan hệ của bọn họ? Nghịch thiên có thể kiên trì mãi sao? Nếu có người hỏi Dương Uyên cậu, cậu nhất định thừa nhận. Ích kỷ mà nói, vì sao không? Cậu chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ là một thằng sinh viên! Nhưng Nghịch thiên thì sao, hắn còn nhiều điều phải bận tâm lắm?
Dương Uyên cả người tỏa ra oán khí sầu khỏi, cho nên, hay nhất là tướng mạo Nghịch thiên cứ xấu một chút đi, như vậy, Nghịch thiên có thể ở mãi bên cạnh cậu? Không, cũng chưa nhất định thế... Dương Uyên phiền não lết dậy, cậu giống như thiếu nữ u oán, thậm chí còn nghĩ đến kế hoạch dùng sắc dụ dỗ?!! Chết tiệt!
"Ông khinh! Dương Uyên mày TM đừng có đi tới đi lui như thế nữa?! Mẹ nó trời đã nóng, còn bị mày tới lui tỏa thêm nhiệt nữa!" Lão Cống cầm quạt tay, nhìn Dương Uyên xoay tới xoay lui, ngực nóng càng thêm nóng.
"Hỏi mày chuyện này nè." Dương Uyên suy nghĩ một hồi, nghĩ tới lúc này chỉ còn cách hỏi ý kiến người anh em mình mà thôi.
Lão Cống thấy Dương Uyên hiếm khi mặt mày nghiêm túc như vậy, cũng tập trung hơn, "Nói nghe chút coi."
"Thứ Sáu tuần này tao đi offline." Dương Uyên lấy tay chọt chọt di động, bộ dạng cúi đầu không yên.
"Hả?!" Lão Cống giật mình, anh chàng là bạn cùng phòng của cậu đương nhiên biết dạo này Dương Uyên đang mê mẩn game online, nhưng bản thân không nghĩ tới thằng khỉ nào còn muốn tham gia mấy trò offline màu mè kia nữa.
"Ừm, thứ Sáu này, cùng mấy người bạn trong game gặp một bữa." Dương Uyên tiếp tục chọt điện thoại, càng lúc càng gấp hơn.
Lão Cống suy tư một hồi, sau đó vỗ đùi, "Chết tiệt, tao bảo mày TMD mấy ngày nay làm như có chuyện gì quan trọng không bằng! Hóa ra là sắp đi gặp mặt mỹ nữ chứ gì? Trách không được cứ soi gương mãi!"
Ngón tay chọt điện thoại di động ngừng lại, "Thật ra trong game tao có thích một người, lần này tham gia, chủ yếu là để gặp người ta."
Tiểu Lục tử đang dặt dẹo một bên liền xen mồm vào: "Dương Uyên, trong game nhiều gay lắm đó, mày đừng để bị lừa."
Hung hăng liếc mắt một cái, Tiểu Lục tử đành lồm cồm bò ra khỏi phòng.
Lão Cống đến trước mặt Dương Uyên ngồi xuống, "Tiểu Lục tử nói cũng có lý, hiện tại con gái rất hiếm, con gái chơi game lại càng ít, mày phải chú ý đó."
"Đừng nhắc chuyện này, tao là nói, trong lòng tao của chút bất an, thứ Sáu tuần này gặp người ta rồi. Làm sao bây giờ?" Rất muốn chuẩn bị cái gì đó, nhưng sau lại nghĩ gặp mặt thôi là được rồi.
"Nếu mày đã xác định đó là con gái thì chẳng việc gì cả, cứ thoải mái mà gặp, mày là đàn ông con trai có cái gì mà phải sợ." Lão Cống nghĩ hoàn toàn không có gì để lo lắng, chỉ cần là nữ gì đó thì gặp chút cũng có sao đâu...
Là nam đó... Dương Uyên trừng mắt liếc Lão Cống.
"Con gái ở đâu thế?" Lão Cống thuận miệng hỏi, chuyện này rất bình thường, Internet trời nam đất bắc, địa điểm cũng rất quan trọng.
"B thị." Cách cậu khá là xa.
"Oa mệ nó! Xa như vậy cũng chạy sang gặp mày?! Bao nhiêu rồi?" Không thể tin được! Có vấn đề!
"So với tao...hơn tám tuổi." So với Nghịch thiên mà nói, cậu chính là một thằng nhóc con... Như vậy thiệt không hay, cảm giác có chút bất bình!
"...Khỉ! Mày chơi tình yêu chị em hả?! Thích mấy bà cô ba mươi cẩn thận chồng cũng như là con!" Phụ nữ ba mươi đều quan tâm đến chuyện kết hôn!
"...Không cần quan tâm chuyện này, tao chỉ nghĩ... Nghĩ muốn gặp mặt, còn chuyện khác cứ để tự nhiên." Dương Uyên không để ý lão Cống, chỉ thản nhiên trả lời.
"Mày đừng bỏ ngoài tai lời tao khuyên... Được rồi, nếu đã quyết tâm đi gặp mặt, có gì lại mất tự nhiên như thế?" Hiện tại tình yêu chị em cũng có, muốn ngăn cản cũng chẳng có biện pháp gì đi?
Dương Uyên không trả lời, xem ra, loại chuyện này tự mình nên quyết định thôi.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Uyên lên mạng liền cảm thấy bao trùm bang hội là bầu không khí hứng khởi dị thường. Nghịch thiên hỏi cậu số hiệu giờ giấc tàu chạy, còn bảo muốn đến đón cậu cùng đi. Nhưng cậu từ chối, nói muốn đến nơi rồi gặp mặt sau. Nghịch thiên cũng không nài ép, quyết định như vậy.
Thời gian trôi đi thiệt nhanh, chớp mắt đã tới thứ Sáu.
Dương Uyên không có nhiều tiền, mà thời gian cũng rất sít sao. Bảy rưỡi sáng tàu chạy, đi hết một ngày một đêm là tới ngoại tỉnh, cũng may không cách quá xa, đi thêm 2 giờ xe là có thể tới H thị.
Thời điểm sắp ra khỏi cửa, Dương Uyên lắc lắc lão Cống còn đang say giấc. Lão Cống hai mắt mơ màng mở ra, "Chết tiệt, gì đó mày?"
"Tao đi H thị đây." Dương Uyên cũng không có ý định đánh thức lão Cống làm gì, câu kia vốn chỉ nói với đối phương cho có lệ, rằng cậu đi gặp Nghịch thiên đây, sau đó, bọn họ sẽ...cùng nhau, không bao giờ...trở lại nữa!
"Chết tiệt! Mày TM phấn khởi chuẩn bị 419 để ông đây phát thèm à! Còn cố ý kích thích người ta nữa!" Khỉ, chỉ đi gặp một người thôi mà kích động như vậy, còn cố đem ra kích thích người ta nữa!
"Khỉ! Mày TM mới 419!" Lời này quá khó nghe! Cậu mà thèm làm mấy chuyện này sao?! Mẹ nó đáng khinh bỉ!
"Cái lông! Lão tử 419 với ai! Chính mày mới cùng đàn bà con gái người đi tìm phòng nói chuyện phiếm!" Vốn anh chàng đang ngủ ngon, lại gặp thằng Duyên Uyên này ầm ĩ... Ồn cái lông a! Tiểu xử nam đáng thương, vớ phải cô bạn hơn mình một đống tuổi!
Dương Uyên cầm túi sách, nghĩ thầm không nên nhiều lời với tên ngu ngốc này nữa, đi ra đến cửa thì quay đầu nhìn lão Cống đang nằm trở lại giường, ác ý nói thêm, "Quên nói cho mày một chuyện, lão tử đi gặp mặt vợ chính là một thằng đàn ông." Nói xong, hừ một tiếng liền ra khỏi cửa, đi được vài bước, cậu mơ hồ nghe được tiếng lão Cống đang tru tréo.
Thời gian offline đã hẹn tốt, 10 giờ gặp nhau ở hồ nước lớn của H thị. Dương Uyên vốn tưởng rằng thời gian còn sớm, nhưng sau khi xuống xe lửa, bắt taxi đi hết mấy vòng mới phát hiện, hồ nước lớn kia thật sự dài ơi là dài... Khỉ! Rốt cuộc ở đâu a?!
Tuy rằng buổi sáng thời tiết còn mát mẻ hơn khi về chiều, thế nhưng, tâm tình bức bối, không muốn động chân động tay nữa. Dương Uyên ngồi xuống một băng ghế đá, sau đó móc di động gọi cho Nghịch thiên.
Trong điện thoại truyền đén thanh âm dịu dàng, ôn hòa của Nghịch thiên: "...Ha ha, đừng gấp... Thấy mấy cái mốc đánh dấu xung quanh không? Tụi anh đang ở bên phà bên phải... Nhìn đi, dọc đường đi có rất nhiều đó... Tụi anh đang ở đối diện một cửa hàng tiện lợi, em nhìn qua đôi diện mình xem..."
Dương Uyên nhìn ra xung quanh, thấy ở khu vực cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi giống như Nghịch thiên miêu tả, sau đó liền ngắt máy, đứng lên đi qua.
Càng đến gần, cước bộ càng chậm lại.
Cách đó khá xa, có một đám nam nữ đang đứng, người qua đường đều nhịn không được quay nhìn bọn họ, nhưng xem ra tinh thần mọi người đang rất hưng phấn vui vẻ, căn bản không coi air a gì. Dương Uyên không tự chủ bước nhanh hơn nữa. Cậu cũng là một phần tử trong đó.
Trong đám người này, thu hút nhất là mấy cô nàng ăn mặc giống hệt nhau, đều là áo T-shirt trắng phối với quần jeans, trông cứ như một đoàn du lịch nho nhỏ.
Lúc đến gần hơn, cậu phát hiện mấy người đó đang quay tới quay lui, trong đó có một cô nàng đang chống thân cây nhìn như sắp nôn ra, cạnh đó một cô gái khác thì đang giúp bạn mình vỗ lưng. Những người khác đều vội vội vàng vàng đem tay làm quạt, vừa quạt vừa giống như sắp nôn theo.
Trong đám người đó còn có một cậu trai mặc đồ hip hop, dáng người không cao lắm, chẳng biết mặt đỏ vì phơi nắng hay do tức giận. Cậu ta chỉ tay vào một cậu trai khác dáng cao gầy, trong miệng không rõ đang nói gì. Nếu như không có người đàn ông phía sau ngăn lại, có khi cậu ta đã lao lên đánh nhau rồi. Cậu trai cao gầy thì cằm hếch cao, biểu tình ngạo nghễ, cũng đang cãi lại cái gì đó, tuy rằng bị người ở phía sau giữ chặt, nhưng biểu tình không hề thua kém. Cậu đem tay thúc thẳng vào bụng người phía sau một cái, làm đối phương kêu lên thảm thiết.
Ba người còn lại nhìn qua tưởng chừng không có liên quan, một người trong số đó đứng một bên vừa cười vừa nói chuyện. Bất quá, Dương Uyên khẳng định, đối phương hẳn là đang thêm mắm thêm muối, bỏ đá xuống giếng.
Nhìn nhìn, sau đó, Dương Uyên đi tới gần bọn họ.
Người đàn ông đang ngồi một bên nhìn về phía cậu, dừng một chút, rồi nở nụ cười, "Tới rồi à." Thanh âm tựa như rất quen, xem ra chính là người kia rồi.
Đám người giống như đang biểu diễn miễn phí ngoài trời trong nháy mắt ngưng mọi hoạt động, sau đó, đám con gái trong nhóm bất ngờ kích động hẳn lên.
"Khóc a ~~~~ cuối cùng thấy được người thật rồi ~~~~~~" Túm lấy một góc áo.
"Là Tiểu gia á ~~~~~ Tiểu gia a ~~~~~~" Kéo cánh tay.
"Oa ~~~~ sao đẹp trai quá vầy nè ~~~~ lão đại có lời rồi ~~~~~" Kéo cánh tay còn lại.
"Tiểu gia ới ~~~~ nói nghe một câu coi ~~~~~" Bóp bóp má.
"... Bà mẹ nó! Mấy người làm trò khỉ gì vậy?!" Không nhịn được nữa, bị tụi con gái này coi như khỉ mà chơi đùa mất!
"Oa oa ~~~~ thanh âm quả nhiên không như về ngoài ~~~~~" Vây quanh vây quanh ~~~
"Rất ngầu nha ~~~~~~~~~~" Đừng có chạy nha ~~~
Dương Uyên bị một đám con gái vây xem, mà tầm mắt người qua đường cũng bắt đầu chú ý đến cậu.
"Được rồi, ba đứa này, đừng rộn cậu ấy nữa." Người đàn ông kia cười khổ, kéo Dương Uyên đến bên cạnh mình.
"Òa ~~~~ lão đại với Tiểu gia xứng đôi thiệt nha ~~~~~~~~"
"Tiểu gia? Cậu là Tiểu gia hả?" Cậu nhóc hip hop xinh xắn đi tới, nhìn Dương Uyên một lượt từ đầu xuống chân, vẻ mặt khinh khỉnh.
"Khỉ, nhìn cái lông á!" Mới bắt đầu đã bị một đám con gái vây quanh, tâm tình thật sự hỏng.
"Mọe, lão tử nhìn mi chính là quan tâm mi đó!" Cậu nhóc hip hop xinh xắn làm mặt quỷ, bị bảo mẫu nhà mình kéo lại, "Xin chào, tên trong game của tôi là Theo anh về nhà. Tôi họ Chu. Đây là vợ tôi, cậu ấy họ Ngô."
Có lão đại Thiên thần mở đầu, mọi người cũng bắt chước giới thiệu bản thân. Bất quá, trừ vài cá nhân có mưu tính đắc thù, nhưng người khác đều không nhớ hết được tên thật của cả đám. Bởi vậy, bọn họ quyết định dùng tên trong game để gọi nhau.
"Chúng ta cũng không nên cứ đứng mãi ở đây, đổi địa điểm khác đi thôi, mọi người muốn đi chỗ nào nữa?" Nghịch thiên nhìn xung quanh một chút, chợt cảm giác cả đám cứ đứng thế này hình như có chút kỳ quái.
"Qua bên kia ngắm cảnh được nha ~~" Sông bất tận chỉ bến phà, ý muốn ngồi thuyền đi vòng vòng hồ nước.
"Được đó ~~~ ngồi thuyền đi ~~~ có thể ngắm toàn cảnh Tây hồ nha ~~~~" Tiểu Tầm cũng đề cứ bến phà.
Mọi người đồng ý mua phiếu ngồi thuyền, trước bữa trưa, có thể vừa ngồi thuyền dạo hồ vừa trò chuyện với nhau.
Cabin trên tàu tuy lớn, nhưng trong nháy mắt chứa đến mười sáu người, đặc biệt có vài tên đàn ông cao lớn, cảm giác có chút chật chội. Người ta nói, ba đứa con gái đã đủ họp thành cái chợ, mà ngày hôm nay nhân số lên đến bảy người, cho nên càng rộn ràng không thôi.
Một lát sau, Oai oai bắt đầu khóc lóc kể lể.
"Ngày hôm đó ông đây chẳng khác nào người vô hình! Các người đúng là một đám bắt nạt!" Thế mà toàn bộ cùng hợp lại ăn hiếp hắn, thật không có thiên lý!
Tiểu Ái xấu xa nghĩ nghĩ, sau đó nhìn Lang trư rồi quay qua nói với Oai oai, "Tiểu Oai oai, tụi này cũng đâu còn cách nào khác, xem đi bọn họ đều có đôi có cặp hết rồi, chỉ cần khi dễ một trong hai người, liền bị người còn lại tính kế báo thù ~ người ta không cách nào chọc vào a ~~~~~"
"Phải đó ~~~~ cưng thông cảm cho mấy tỷ tỷ nha ~~~~" Lửa cháy đỏ rực liếc qua phía Lang trư.
"Nè nè! Mấy cô đừng tưởng bở mình lớn có được không! Ông đây đã đi làm rồi đó, mấy người mới là học sinh sinh viên thôi đó! Đúng phải là ông đây làm ca ca, làm gì đến lượt mấy người là tỷ tỷ hả!" Bị bắt nạt là một chuyện, bị coi là con nít...là chuyện khác, không thể nào để bị khi dễ như vậy, nhiều tuổi hơn không thể để bị bắt nạt dễ dàng như vậy!
"Tuy rằng tụi này còn là bộ dạng LOLI, nhưng tâm hồn đều là chị hai lớn đó ~~~~" Thủy tiên ngạo kiều vỗ đầu Oai oai.
"Lang trư! Giúp tui coi! Bọn họ khi dễ tui kìa!" Có phải huynh đệ không vậy! Thấy người ta bị khi dễ cũng không rên tiếng nào. Khỉ!
Lang trư mắt nhìn mũi, mũi thẳng đường với tim, trong game cảm giác nói chuyện cũng không có gì đặc biệt, nhưng gặp mặt rồi cảm giác lại không giống. Người kia mặt mũi, biểu cảm đều rất sống động và nhiều liên tưởng, mấy cô nàng kia trước giờ đã nghiện trò ghép đôi ghép cặp người khác, hiển nhiên lúc này đã đánh chủ ý lên người hắn đây.
ENZO nhìn đám con gái, rồi lại ngó sang Oai oai, sau đó quay lại với Lang trư, "Lang trư, gọi cậu kìa. Cậu xem a, Oai oai rất đáng thương đó."
Lang trư xấu hổ cười cười, vẫn không nhìn tới Oai oai.
"Mọe, đồ đàn ông con trai vô dụng!" Mọe, thích thì nhận thích, không thích thì thôi, sợ cái lông! Phong quay đầu đi, nhìn ra mặt hồ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, làm mặt nước trở nên lấp la lấp lánh.
ENZO ghé gần vào bên mặt của Phong, "Không phải vậy chứ, vợ ơi, anh làm sai gì hả?" Ngữ khí ai oán, đáng thương vô cùng.
Ngay lúc ENZO ghé đầu lại gần bên mặt mình, Phong cảm giác có chút xấu hổ, đang định âm thầm né đi, lại chợt nghe ENZO gọi một câu "Vợ ơi", lập tức giống như ăn phải thuốc nổ! Phong bùng nổ quên mất cả xấu hổ, quay mạnh đầu lại muốn mắng chửi người. Đúng lúc đó, điện chớp, đá đánh ra lửa, ngoại trừ mấy người chèo thuyền, những người khác, kể cả mấy người bán hàng rong trên thuyền cùng thấy được một cảnh này. Môi hai người bọn họ, chạm nhau.