Tiểu gia rời game, vừa đúng giờ cơm chiều, tâm phiền ý loạn nên cũng chẳng muốn ăn cơm, chỉ đơn giản nằm dài trên giường giả chết.
"Êu, Dương Uyên, mày TM ngày hôm này thế nào lại bỏ lão bà tịch mịch một mình thế này?" Lão Cống, bạn cùng phòng vừa ăn cơm trở về, khó thấy được cảnh Dương Uyên cư nhiên nằm một đống, ôm máy tính khổ sở.
Dương Uyên, hay chính là Tiểu gia, xoay người đi, ôm chặt chăn vờ như không nghe thấy.
"Dương Uyên, chờ tiểu Lục tử về, tụi mình đi CS sát phạt nhá?" Lão Cống chạy qua, kéo kéo chăn Dương Uyên, biết tên tiểu tử này nếu không thích mạng thì chính là CS. Nếu ngày hôm nay, cậu không biết phát bệnh quỷ gì lại không mò lên mạng chơi game, xem như cho bọn họ một cơ hội hiếm thấy lôi kéo được một tay CS không tồi.
"Lão tử không đi." Dương Uyên túm chăn lại, buồn bực chôn đầu luôn bên trong.
Thế giới đảo lộn rồi, Lão Cống kỳ quái nghĩ, hay là thằng này bệnh rồi?
"Dương Uyên, mày khó chịu à? Có muốn ăn cơm hay uống thuốc gì không?"
"Đừng làm phiền tao."
"Rốt cuộc bị làm sao vậy? Khó chịu thì nói ra, tiểu tử mày đừng nửa đêm không khỏe rồi lăn qua lăn lại tụi ông a!"
"Mẹ nó, đã nói đừng phiền tao mà!" Dương Uyên kéo chăn xuống, trừng mắt liếc.
"...Chết tiệt, lòng tốt không được báo đáp a..." Lão Cống lại càng hoảng, sừng sộ ngồi trở lại giường mình.
Dương Uyên cào cào cái đầu tóc lộn xộn của mình, cũng hiểu được Lão Cống có lòng, là tự cậu lòng lang dạ thú. Cho nên, cậu đành bò xuống giường, đi đến tủ đựng đồ cầm lấy bao mì ăn liền, xẻ bọc ngoài rồi bỏ vào bát, sau đó chan nước trong bình thủy vào. Toàn bộ quá trình, cậu cố ý tạo ra âm thanh thật lớn.
"Khỉ, tiểu tử mày tức chết người ta a!" Lão Cống khó chịu nói.
"Tiểu Lục tử thế nào còn chưa trở lại? Không phải đã bảo đi đánh CS rồi sao?" Dương Uyên không thèm để ý đến lão Cống, tự thân tự mình tự ăn đồ trong bát.
"Mẹ nó, vốn đã nhắc kỹ rồi a, TM tên tiểu tử thối kia nhất định chạy đi mua cơm cho người ta rồi." Lão Cống móc điện thoại di động ra, tìm số rồi gọi, di động vừa kết nối đã tuôn cả tràng mắng người, "MD cái đồ chết tiệt mày, mày mẹ nó bị bệnh đãng trí à! Lão tử sáng sớm nay đã TMD dặn trước, mày coi như rác hả?! Mày TM lập tức về đây cho ông! Mày chuẩn bị cái mông chịu phạt đi?!"
Tiểu gia khụt khịt che miệng, liếc mắt nhìn lão Cống. Tên tiểu tử kia là sinh viên khoa Máy tính, năm thứ ba. Khác với đại đa số sinh viên Máy tính luôn giả vờ như thành phần tinh anh các loại, người này bình thường luôn mở miệng liền lớn giọng chửi tục, miệng phun đầy ph**. Bất quá, tính cách khá được, có điều khi tức giận sẽ khá thô bạo, tỷ như việc hay mắng tiểu Lục tử, cũng bởi vì cậu chàng kia theo đuổi mỹ nữ khoa Lịch sử văn học, mỗi ngày bị người ta làm cho chạy động chạy tây, xếp hàng này nọ. Nhưng cô nàng hết lần này đến lần khác khăng khăng nói không thích tiểu Lục tử, thôi thì đành vậy, coi như tiểu Lục tử dư hơi đi quấy rầy người ta. Bất quá, cô nàng kia lại đáng ghét không thừa chỗ nào, rõ ràng không thích người ta, cả ngày cứ liếc mắt đưa tình, sau đó sai tiểu Lục tử làm này làm nọ, còn tức giận khi cậu ta làm không tốt! Cũng vì thế, lão Cống thấy được liền tức đến cãi nhau. Đương nhiên, lão này vốn cũng không phải loại nhân sĩ chính nghĩa gì, mà chính tên này bình thường cũng ỷ lại vào cái kẻ chuyên đi chạy vặt cho con gái kia...
Cho nên, con gái kỳ thực khá đáng ghét, nếu không phải ngu ngốc X ỷ vào chút nhan sắc mà tự cao tự đại, hoặc...giống như Sông bất tận và Tiểu tầm... Nhớ tới liền nóng máu!!! Tiểu gia tọng hết mấy cọng mì cuối cùng, nhìn thử đồng hồ, cũng đã bảy giờ tối. Mẹ nó, bình thường giờ này, Tiểu gia cậu TM đang chuẩn bị cùng bang hội đánh phản tặc! Đều tại cái đám Sông bất tận cùng Tiểu tầm! Không... Đều do Nghịch thiên... Đều là...
"Dương Uyên, mày qua đây mắng phụ tiểu Lục tử cho tao, thằng này nó ăn phải bùa mê rồi! Mẹ nó." Lão Cống đưa điện thoại cho Dương Uyên, vẻ mặt kích động.
Dương Uyên không chịu cầm điện thoại, buông đôi đũa đang cầm xuống.
"Mau lên, tên tiểu tử này lại chạy qua căn tin xếp hàng chờ mua đồ ăn cho con nhỏ kia! Mẹ nó, cho con nhỏ kia ăn chết đi!"
Dương Uyên bỏ bát xuống, đứng lên, "Nó muốn xếp hàng thì mày cứ để nó xếp hàng đi, mày có bệnh sao quản nhiều thế làm gì? Mày là thích chửi đứa con gái lòng dạ xấu xa đó, hay trong lòng mày là đồ biến thái lỡ thích tiểu Lục tử mất rồi?" Vừa nói xong, Dương Uyên cũng ngây ngẩn cả người, nguyên bản thầm nghĩ muốn dỗ dành lão Cống, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại biến chất... Chẳng lẽ, cậu đã bị đám Sông bất tận nhập vào người lúc nào không biết?!!
Lão Cống cũng bị nói cho ngây ngẩn cả người, tến này vốn nghĩ bản thân là bạn cùng phòng với tiểu Lục tử, không chịu nổi người ta khi dễ đối phương đơn thuần... Thế nhưng, Dương Uyên nói như vậy... Chính mình cũng phát hiện bản thân có chút thái quá... Quá mức rồi?
Dương Uyên xấu hổ khụ khụ, cậu bị buồn bực tích tụ trong game làm cho phát điên rồi... Nghịch thiên và Phòng, rốt cuộc thì...
"A!!!!!!!" Điện thoại di động của lão Cống truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm giống như kinh hoàng, kinh tủng, lại kinh hãi, làm cho tay lão Cống run rẩy cả lên. Điện thoại rơi "bộp" một tiếng xuống đất.
Một tiếng kêu kia cũng hù Dương Uyên sợ run, lại đúng lúc trong lòng đang nhớ tới bộ dạng của Nghịch thiên và Phong cùng nhau, thiệt muốn quát to một tiếng, về phần biểu cảm này nọ...Dương Uyên nhất thời mơ hồ. Rốt cuộc không biết bắt nguồn từ cô nàng Sông bât tận kia, hay chỉ mới từ lúc nói chuyện điện thoại, có lẽ... Phiền não tích tụ, tâm tình biến hóa, khó chịu khổ sở...
"Mẹ nó, hù chết người à!" Lão Cống nhặt di động lên, dùng ánh mắt không giải thích nổi nhìn Dương Uyên. "Mày mẹ nó thần kinh gì đó? Vừa nói cái hử?!"
Dương Uyên cảm giác tâm trạng càng thêm phiền chán, "Mẹ nó, tao cũng có biết đâu."
"Móe! Tao mẹ nó thấy mặt mày như đang tư xuân, tiểu tử mày thành thật nói coi, có đúng hay không nhìn trúng đứa nào rồi hử?" Lão Cống thả di động xuống giường, mặc kệ nó có hư hỏng gì không, trước phải hóng chuyện của Dương Uyên cái đã. Tiểu tử kia dạo này càng lúc càng kỳ quái, hơi một tí đã nổi nóng, đối diện máy tính cũng có thể mắng người, chẳng biết trong game gặp trúng gì vậy trời?
Dương Uyên đỏ mặt, "Đồ bệnh thần kinh chết dẫm nhà mày, mày con mẹ nó mới tư xuân! Con mắt mù nào của mày nhìn thấy lão tử tán gái? Mẹ tử, tao toàn chơi game cả ngày!"
"Nga, thì ra mày đang yêu đương qua mạng nha! Trách không được cả ngày lẫn đêm đều lên mạng, thì ra là bị con nhỏ nào trong game hớp hồn rồi!" Lão Cống bày ra biểu tình thì ra là thế, chế nhạo liếc sang cái laptop bên cạnh.
"Cút mẹ mày đi! Con mẹ mày mới yêu qua mạng!"
"Mày cẩn thận một chút, trong game toàn là gay, mày đừng con mẹ nó mơ mơ màng màng yêu nhầm một thằng con trai." Lão Cống đối với game không hứng thú cho lắm, tên này thích những thứ đời thật hơn, vừa chơi liền thấy ngay hiệu quả trước mắt. Bất quá, đối với thể loại nhân yêu, bản thân cũng đã nghe qua rồi.
"...Mày con mẹ nó mới thích con trai..." Khí thế Dương Uyên có chút chùn xuống.
Lão Cống có chút kỳ quái, trong bụng càng thêm nghi ngờ, đang muốn hỏi lại thì cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra.
"Ai ai hả?! Ai yêu tiểu Lục tử của tụi này đó?!" Giọng nói mang theo hung phấn cùng kích động.
"Là thằng nào? Nhanh lên ra đây cho tụi này thẩm vấn!!" Thanh âm cao vút, mắt như ngọn đuốc lia qua lia lại giữa hai tên con trai trong phòng.
Một đám con gái (kỳ thực chỉ có hai ba người, bất quá, ba hay năm cũng tính là số nhiều...) bắt gặp bạn học Liễu Học Chu đang cực kỳ kinh hãi (này là tên khoa học của tiểu Lục tử), liền như hổ báo chen vào hóng chuyện.
Lão Cống thực sự bị dọa sợ, muốn quay đầu nhìn Dương Uyên, thế nhưng chẳng cách nào nhúc nhích người.
Dương Uyên đầu tiên cũng sửng sốt, đầu cùng lúc nổi đầy hắc tuyến. Mẹ nó, loại con gái như cô nàng Sông bất tận kia thật đúng là nơi nào cũng có a...
"Là tên kia." Dương Uyên chỉ chỉ lão Cống, cầm lấy áo khoác cùng ví tiền, tiêu sái ra khỏi cửa.
Lão Cống trợn trừng hai mắt, không tin được nhìn Dương Uyên rời đi... Thật muốn mắng đối phương... Tiểu tử mày mẹ nó thật đúng giỏi lắm a!
Dương Uyên rời khỏi phòng ngủ, đi lang thang vô định trong vườn trường, vòng quanh hồ nhân tạo hai vòng, băng ngang rừng cây nhỏ hết ba bận, quấy rày N đôi tình nhân, rốt cuộc cảm giác tâm phiền ý loạn cũng vơi dần, nhìn qua đồng hồ đeo tay, mắt thấy cũng đã chín giờ, cuối cùng vẫn nhịn không được, đành chạy vào quán net.
Lập lại trình tự quen thuộc, gõ xuống username và password, suy nghĩ nữa ngày lại out ra, sau đó đăng ký một tài khoản khác.
Như cũ vẫn chọn cùng một server, đến lúc tạo nhân vật, bản thân lại nhớ tới Phong, rốt cuộc, chơi nhân yêu sẽ có cảm giác thế nào đây?
Kết quả của đợt tự vấn, Dương Uyên cuối cùng cũng tạo một tài khoản nữ, thời điểm đặt tên có chút phiền phức, bất quá cũng không làm khó được cậu, vừa quay đầu nhìn anh chàng sát vách đang chơi game, lập tức nổi da gà đầy người, tên nhân yêu cũng từ đó mà ra đời: ≮ Điềm Điềm ≯ đáng yêu.
Phải nói tài khoản nữ quả thật xinh đẹp, vóc người lả lướt khơi gợi cảm hứng, khuôn mặt kiều mị, bộ dạng cầm đao kiếm gì đều không tồi. Tiểu gia bịu môi, chạy đi làm nhiệm vụ tân thủ. Chơi lại lần nữa đường xá đều đã quen thuộc, rất nhanh liền nhảy đến cấp 10, thời điểm chọn môn phái, không chút do dự, dù sao cũng đang thể nghiệm cảm giác làm nhân yêu, đương nhiên phải vào hang ổ nơi tập trung nhân yêu nhiều nhất, Nga Mi. Mặc vào y phục môn phái màu phấn hồng, nhìn một chút núi Nga Mi phong cảnh xinh đẹp, Tiểu gia thoáng chút đố kỵ.
Sau khi Tiểu gia điều khiển Điềm Điềm làm xong một vòng nhiệm vụ, lại chạy về Lạc Dương ngồi một hồi, đột nhiên muốn biết trong bang hiện tại thế nào. Chẳng biết sau khi cậu logiut, Nghịch thiên còn nói gì không...
Chọn NPC Quản lý bang hội, tìm được tên bang hội mình, do do dự dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận chọn xin vào bang, hẳn không có việc gì. Trong bang vẫn luôn có người xin gia nhập, cũng chẳng thiếu gì tiểu hào, hơn nữa này còn là nữ hào, nhất định sẽ không bị phát hiện...
Qua một hồi, hệ thống gửi thư thông báo đã gia nhập bang hội, kênh bang hội cũng có thể mở rồi. Tiểu gia đang suy nghĩ không biết có nên chào hỏi một hai câu gì đó không, sau lại phát hiện nội dung trong kênh bang hội giống như thủy triều dồn dập, đem một câu Tiểu gia gửi đi: Chào mọi người, mình gọi là Điềm Điềm ~ đẩy đi mất... Bất quá, như vậy cũng giúp Tiểu gia thoát khỏi cảm giác tự thấy chính mình buồn nôn.
[Bang hội][Sông bất tận] Lão đại ~~~ Thánh thượng ~~~~ Chủ công a ~~~~ em sai rồi mà, tha thứ cho em đi ~~~~~ khóc chết mất ~~~ Tiểu gia à ~~~ cậu login đi mà ~~~~ xin cậu đó ~~~~
Nghịch thiên không đáp lại, từ lúc Tiểu gia logout đến giờ, đã qua bốn tiếng đồng hồ. Lúc này Nghịch thiên mới phát hiện, tuy rằng chơi cùng nhau lâu như vậy, thế nhưng, hắn vẫn chưa có điện thoại của Tiểu gia, cũng chẳng biết tên thật của cậu, thậm chí, cả QQ cũng không!
[Bang hội][Tìm kiếm tiểu G] Lão đại... Em cũng có lỗi... Anh đừng giận mà... Ai, đã tự nhắc chính mình mấy lần tồi? Thế nào vẫn không có đầu óc như vậy a ~~~~ đời thật a... Mấu chốt a ~~~~ tuy rằng đánh chết cô nàng cũng chẳng tin giữa lão đại và Tiểu gia không có gì, thế nhưng... Mọi người đều không phải không thừa nhận mà... Khóc...
[Bang hội][Phong hoa tuyết nguyệt] Lão đại, nhắc lại em cũng có chỗ không đúng... Càng thấy hai người càng đáng ngờ... Bất quá, lão đại đang nổi nóng, chính là chớ mà chọc vào.
[Bang hội][Sảng oai oai] Tiểu gia sẽ login lại thôi ~~~ cũng không có chuyện gì to tát đâu ~~~kỳ quái ghê ta, Tiểu gia bình thường cũng hay nổi giần, lần này gì mà ai cũng khẩn trương thế a?
[Bang hội][Nghịch thiên kiêu hùng] Cậu như thế nào biết sẽ lên mạng? Cậu ta lúc nào lên?
[Bang hội][Sảng oai oai] Hở? Thế nào tôi biết được... Ý của tôi là... Logout cũng bình thường thôi mà, Tiểu gia cũng có nhiều chuyện cần làm mà, ví dụ như ăn nè, yêu đương nè, và vân vân ~
[Bang hội][Ta là lang ngươi là trư] Oai oai... Mi ngậm miệng coi... thật thiếu suy nghĩ a... Cái tên ngu ngốc này!
[Bang hội][Nghịch thiên kiêu hùng] Được lắm.
[Bang hội][Sông bất tận] Lang trư ~~~ tha Oai oai đi chỗ khác coi!!!
[Bang hội][Mỹ nữ anh nhớ em] Lão đại, Tiểu gia cũng không phải loại người keo kiệt gì... Thủy các cô ấy trước đây cũng hay nói giỡn, Tiểu gia đều không phải cũng thường tức giận sao, lần này hẳn là... Nên nói gì thì tốt đây? Hai người đều là đàn ông con trai... Nếu như một nam một nữ, như vậy khuyên nhủ cũng thật dễ dàng... Hiện tại...
[Bang hội][Nghịch thiên kiêu hùng] Ài, lần này không giống vậy...
[Bang hội][Thành quỷ vẫn phong lưu] Lão đại... Tôi có một vấn đề... Có thể hỏi không? Vấn đề này quanh quẩn trong lòng đã thật lâu rồi.
[Bang hội][Nghịch thiên kiêu hùng] Nói đi.
[Bang hội][Thành quỷ vẫn phong lưu] Ặc... Lão đại, anh là con gái sao? Đừng trách người ta não rút, mấy ngày này quan sát, tổng đều cảm thấy lão đại cùng Tiểu gia hai người này rất... Đương nhiên, bị Thủy các nàng xúi giục bọn họ nghĩ theo phương diện kia... Chính bản thân cũng nghĩ đến rất nhiều giả thiết, chính là chỉ liên tưởng được một cái "bình thường" nhất chính là, lão đại cùng Tiểu gia, một trong hai phải có người là con gái. Nói như vậy, sẽ không phải tính tới...cái vấn đề kia... Thế nhưng, vấn đề xác định ai là con gái này... Bản thân đành thua... Tiểu gia sao? Không không không, miệng đầy X lại X thì làm sao là con gái được? Thế nào có thể... Như vậy là lão đại?! Thượng đế a...
[Bang hội][Tìm kiếm tiểu G] Chết mất a... Túm Phong lưu đi luôn đi...
[Bang hội][Sông bất tận] Phong lưu, đừng có hù chết em nha...
[Bang hội][Nghịch thiên kiêu hùng] Đều không phải, anh là con trai.
[Bang hội][Thành quỷ vẫn phong lưu] ...xin đừng nhìn tôi thế mà...
[Bang hội][Phong hoa tuyết nguyệt] Lão đại, em nghĩ hiện tại, vấn đề then chốt chính là, anh nghĩ như thế nào, và Tiểu gia nghĩ như thế nào. Dù sao mọi người đều đã "cho rằng" như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai, sẵn dịp Tiểu gia không có mặt ở đây, đơn giản hỏi rõ ràng một chút, trong lòng mọi người đều có câu hỏi, miễn cho giống như mọi khi song gió luôn mạc danh kỳ diệu kết thúc, rất oan ức a. Đương nhiên, nếu lão đại không chịu khai, cũng bình thường thôi, ai cũng có những chuyện riêng tư. Bất quá, bản thân nghĩ, Internet đều là ảo, trong game cũng vậy, những điều muốn nói, đều tương đối dễ mở miệng. Nếu có người hỏi cậu ta, chính mình sẽ rất thành thật trả lời, cũng không phải bản thân dư thừa dũng khí, mà là, trong game, ai TM biết là ai chứ?!
Trong bang một trận trầm mặc, không ai nói tiếng nào. Tiểu gia cũng giống như ngừng thở, nhìn chằm chằm kênh bang hội.