Lão Thấp Của Tôi

Chương 79: Lão thấp xông lên lão thấp

Đi khách sạn hiển nhiên không có khả năng thành công, đầu tiên... Tuy rằng hết sức không muốn thừa nhận, bọn họ chứng thật là không hộ khẩu trên tinh cầu Coleman, ngay cả giấy chứng nhận lâm thời cũng không có, càng không nói đi thuê phòng nhất định phải có máy truyền tin mang số ID chứng nhận.

Có điều lớp trưởng nha, tự nhiên không phải là phàm nhân, bản thể người ta đúng là một thân cây.

Nhánh cây rất hữu dụng tiện lợi, có thể xoa thắt lưng đấm chân, nấu cơm làm bài tập giặt quần áo tắm kỳ lưng... Đương nhiên, thủ pháp điều – giáo cũng không tồi, lão thấp đã tự thể nghiệm qua.

Như vậy, đi nơi hoang vu dã ngoại lâm thời chế tạo một cái nhà trên cây cũng không phải việc khó.

Vì thế, bọn họ dã – hợp.

Lão thấp bị đặt trên nhánh cây, hai chân giang rộng ra thật lớn, thanh âm mềm mại ngâm khẽ ra tiếng.

Rõ ràng là làm ở bên ngoài, lại có một loại cảm giác đang ở trong nhà mình XXOO, dường như sáng sớm ngày mai còn phải đến trường sớm?

Có lẽ là bởi vì đã quen sự tồn tại nhánh cây đi.

Nơi nào có chúng nó, nơi đó là nhà.

Ở nhà trên giường, lão thấp dưới lưng mặt đệm lên cũng là nhánh cây nhóm, cho nên cũng không có khác biệt gì rõ ràng (?), có điều lúc này trong quá trình làm, nhánh cây xuất hiện trộm sỗ sàng sờ sịt tương đối nhiều.

Lão thấp cố hết sức quơ tay cánh tay nhỏ bé lên ứng phó nhánh cây xanh biếc chẳng biết từ lúc nào lại xông tới trêu chọc đùi trong của anh, thật sự là... = 口 = điên rồi mới chịu đáp ứng cậu ấy dã – hợp!

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường trên con đường cái phồn hoa lần lượt sáng lên.

Bị làm – được yêu thương lão thấp lại một lần nữa bị Nhiên nắm tay đi giữa thủ đô Coleman —— trong khu trung tâm náo nhiệt nhất, không hiểu sao bao nhiêu người sững sờ nhìn mình?

Khúc Thương Mang gãi gãi đầu, nhẹ nhàng mà gẩy gẩy lọn tóc mai bên tai.

Ai ngờ này hành động hoàn toàn vô tâm này khiến bao nhiêu kẻ xung quanh nhìn chằm chằm hít vào một hơi.

Mỹ nhân mặt mày hồng hào, thực mềm mại thực xinh đẹp, dấu hôn phiến tình màu hồng nhạt còn chưa tan.

Hóa ra người đẹp đã kết hôn sao? Vậy thật đáng tiếc a ~~

PS: Coleman có pháp luật minh xác quy định, người trước khi kết hôn nhất định phải cấm dục = =! Sau khi kết hôn muốn yêu nhau đến chết trên giường cũng chả ai quản.

Cho nên, cho dù lão thấp tiếp tục rêu rao tỏa mị lực tiếp tục động lòng người, cũng sẽ không có người chạy tới bắt chuyện.

Luật pháp nơi này tương đối hà khắc, đối đãi với bầu bạn rất chung thủy, toàn cầu cơ hồ đều không tồn tại vấn đề cưỡng ép hôn nhân trừ hoàng gia, bởi vì đó cũng là phạm tội.

Hơn nữa là tội nặng nhất toàn cầu.

"Chúng ta đêm nay ngủ chỗ nào? Không đi dã ngoại nữa." Hồi tưởng lại lúc trước bị nhánh cây trêu chọc lặp đi lặp lại gây sức ép đến chết đi sống lại, = □ =, sau lưng lão thấp nổi gai ốc, sinh ra phản xạ có điều kiện sợ hãi hai chữ "Thụ ốc". (nhà trên cây)

Nếu không phải trước khi vào phố ăn hai quả trái cây, hiện tại phỏng chừng ngay cả đứng lên cũng không nổi.

Bị người bế đi ra thật mất thể diện!

Nhiên có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn anh một cái: "Vậy sao. Thế thì đi nhà Hứa Chính đi."

"Ồ! Cung điện Hoàng tử sao?"

"Không phải." Nhiên nắm chặt tay anh, nhìn lên ngôi sao lóe sáng không biết tên trên bầu trời: "Vừa nãy em chưa dứt lời. Không phải nhà Hứa Chính."

"Đó là...?"

"Là phía dưới nhà Hứa Chính."

Khúc Thương Mang = 口 = "..."

Tinh cầu Coleman cũng có một Phong Đô sao? Rất không xảo, nơi này thật không có.

Mọi người ở đây chết đi đầu thai vào đâu, đây không phải là chuyện chúng ta quan tâm, mà theo lời lớp trưởng, kì thực là một lối vào mật thất hoàng cung.

Bao năm qua quan hệ giữa hoàng gia và quân đội tại Coleman rất tệ, bởi vì quan niệm chính trị khác biệt, cho nên mỗi một quốc vương đều tự xây đường lui cho mình, để ngừa phát sinh binh biến, chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Một quốc vương trâu bò mất mạng thì còn làm ăn gì, ai cũng không muốn đem vương vị chắp tay tặng cho người ngoài, mà không phải con ruột mình.

Đường hầm này, đúng là một trong những thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của phụ hoàng Hứa Chính.

Có điều vấn đề lão thấp quan tâm nhất hiển nhiên chả liên quan gì tới quốc vương, mà là: "Vì sao em có bản vẽ đường ngầm hoàng cung?"

Mặt Nhiên bình tĩnh: "Vâng? Này..."

Lão thấp mở to hai mắt.

Nhiên: "Em vẽ tranh."

Lão thấp: "..."

Bức tranh là chuyện gì xảy ra a a a? Lão thấp sắc mặt cứng ngắc mở móng vuốt chà đạp nhéo nhéo hai má bóng loáng như ngọc của Nhiên.

Nói ít như vậy, giải thích thêm vài câu có thể chết sao shit! Em là đồ muộn tao, đồ đầu gỗ!

"Thống khoái giải thích rõ ràng!"

"Được." Nhiên tính tình tốt mặc người vuốt ve, tròng mắt xanh biếc như hồ hiện lên một tia ý cười không rõ ràng.

Lão thấp tạc mao thực đáng yêu: "Cung điện ngầm, là em thiết kế."

Lão thấp ngón tay cứng đờ = 口 = "..."

Nhiên tiếp tục chậm rãi nói: "Chẳng qua năm đó em chỉ hỗ trợ đào một nửa. Một nửa đường hầm do quân đội riêng của hoàng gia hoàn thành, chất lượng chắc chẳng tốt bằng, chúng ta cứ thế này đi cần cẩn thận một ít."

Nói không chừng tường sẽ tróc ra.

Người này nói chuyện thực quá phận.

Lão thấp lườm cậu một cái: "Năm đó là năm nào?"

Nhiên còn thật sự ngẫm nghĩ: " năm15893."

"= = nói thời gian trái đất."

"A." Ước chừng tương đương: "Địa Cầu năm trăm năm trước."

Lão thấp = 口 = "..."

Cho nên, cậu thật ra là lão nam nhân sống dai mấy trăm năm sao?

Hai người tay nắm tay đi vào đường hầm bí mật hoàng gia, mới đầu bên trong cho lão thấp cảm giác giống địa đạo tránh bom... Có điều càng đi vào sâu bên trong càng phát hiện có chỗ ly kỳ khác, đi xuyên qua vòng mê cung thứ 3, trong này khác bên ngoài một trời một vực.

Nhiên tựa hồ rất quen thuộc hết thảy mọi thứ nơi này.

Khúc Thương Mang không chỉ một lần từ ánh mắt dường như không chút dao động của tên đầu gỗ kia ánh lên tình cảm hoài niệm.

Năm trăm năm... Sao...

Coleman có liên quan gì tới Nhiên?

Lại nói tiếp tinh cầu này xem như Nhiên thai nghén ra một cái tinh cầu con đi, tinh cầu mẹ tự nhiên là Địa Cầu màu lam, mà tinh cầu con là có ý gì?

Kỳ thật năm đó cậu chẳng có mục đích gì mà trồng thực vật ở đây, về sau cũng không quản nữa, mặc kệ chúng nó tự do sinh trưởng.

Có điều dần dần, nơi này có dấu vết sinh linh xuất hiện, càng về sau phát triển ra quy mô bộ lạc, mà khi đó Địa Cầu đã thoát khỏi thời cổ đại, đi vào thời các nền văn minh xuất hiện và phát triển rực rỡ.

Ngay sau đó trên Coleman xảy ra những cuộc diệt chủng tranh đấu, rốt cục cũng khiến Nhiên ý thức được nơi này cũng không còn tinh cầu ảm đạm không hề có dấu vết của sự sống, vì thế khi cậu hời hợt thôi động, xuất hiện Quốc vương, Vương hậu đầu tiên của một quốc gia thống nhất.

Lúc sau cậu cũng không có nhúng tay vào sự vụ của Coleman nhiều lắm, sau khi kiến thành cung điện quốc vương, đưa tới một phần bản thiết kế đường hầm ngầm.

Từ ý nào đó mà nói, Nhiên xem như tổ tiên nhà Hứa Chính, có điều bản thân Hứa Chính cũng không biết điều ấy, nhưng lại tồn tại sự tôn kính cùng cảm giác thân thiết sâu trong đáy lòng.

"Em... Rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Khóe miệng lão thấp nhếch nhếch.

Năm trăm năm, bộ dáng người nào đó ở trên giường khoẻ như vâm thật sự không giống "ông cụ", lực – kéo – dài làm lão thấp rất muốn cong đùi.

Thế nhưng người này rốt cuộc đã sống bao lâu! Chẳng lẽ mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua vấn đề này cũng không được sao?

Nhiên dùng ngón tay gạt chóp mũi anh: "Vấn đề này, em cảm thấy lão thấp không biết vẫn hay hơn."

Khúc Thương Mang cúi đầu: "Tôi thấy cũng không sao, vậy coi như tôi chưa từng hỏi đi."

Hai người theo bản thiết kế đi đến một nơi, rất nhanh liền tìm được một căn phòng như tẩm cung hoàng đế.

Thảm thực mềm mại, giường thực sạch sẽ, đối mặt với ánh mắt ám chỉ của Nhiên, lão thấp thực kiên quyết nghiêng đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ đêm nay cần tách ra ngủ, giữ gìn hai quả thận và cúc hoa khỏe mạnh, không thể làm nhiều hơn nữa.

Được rồi, quả thật có chút tiếc nuối.

Có điều, mang lão thấp đến đây nơi này, thật tốt.

————

"Đợi một chút —— "

"Mẹ nó, bắt kịp bắt kịp!" Vương Diệu Quang lôi kéo Vương Kim Vũ bộ dạng xun xoe bỏ chạy, phía sau một loạt binh lính Coleman chạy theo chĩa súng tóe ra tia lửa điện, theo đuổi không bỏ đồng thời, không quên nổ súng bắn về phía hai người.

Vương Diệu Quang thực buồn bực: "Đều tại cậu, không có việc gì ăn no rửng mỡ chạy vào trong chỗ quân đội đóng quân, bộ đội hiện tại đã được quốc vương nắm trong lòng bàn tay, cậu đờ mờ dẫn tôi tới tìm bắn đấy à? Hứa Chính làm sao có thể ở trong này?"

Vương Kim Vũ liếm liếm ngón tay, tình huống này lại muốn nhào lên moah tiểu hòa thượng mấy cái là sao đây?

= = Có điều vì sao tiểu hòa thượng còn không đáp ứng kết giao cùng mình (?), thật đáng tiếc, chả có nhẽ lại đổi tên thành Vương cấm dục à?

(*Kim Vũ = 金宇 = jìnyù, cấm dục = 禁欲 = jīnyǔ đọc na ná nhau)

Người nào đó đầu trọc phát sáng trong đêm, thấy thế nào cũng manh a.

Vương Diệu Quang vừa quay đầu lại, chỉ thấy người nào đó hoàn toàn không có nghe thấy mình chửi, ngược lại vẻ mặt hoa si say mê nhìn cái đầu bóng lưỡng của mình?

Xì, người này còn có thể vô sỉ cầm thú thêm sao?

"Đồ khốn kiếp, bọn hắn đuổi tới nơi rồi!" Bị bắt sẽ gây thêm phiền toái cho lão thấp.

"Ái chà, cái đám tép riu đấy..." Vương Kim Vũ nheo mắt lại, con ngươi màu xám thoáng hiện quang mang nguy hiểm.

Thật sự là không dễ làm a, tiểu Quang đầu hình như giận mình: "Đi trước đi, mình tôi giải quyết hết bọn họ."

Vương Diệu Quang không nghi ngờ gì gật đầu, đây quả thật là thủ đoạn quen thuộc nhất của họ.

Nơi này không phải là trái đất, có một số việc cần dựa vào nắm tay mà nói chuyện.

Vương Kim Vũ đem tiểu Quang đầu giấu trên một gốc đại thụ, si mê nhìn ánh sáng trên đầu con nhà người ta.

Tại sao vậy chứ? Bởi vì hai người đều che mặt á! Chỉ có thể nhìn đến cái đầu của nhau ——( cho nên bộ dạng lén lút mới bị binh lính truy kích)

Không phải cậu lo lắng giá trị vũ lực của Vương Diệu Quang, mà là tốc độ đánh nhau của tiểu hòa thượng quá chậm.

"Hình như không thể giết?"

"Đánh ngất xỉu là được, những người này cũng là cấp dưới của cha Hứa Chính."

"Đi đi, thật phiền phức." Vương Kim Vũ buồn bực nắm chặt tay, lại không thể giết chết! Như vậy thi độc của cậu không thể dùng.

Xem ra phải dùng nắm đấm thôi.

"Grào ——" vì thế, một hồi quần ẩu một chọi một đám bắt đầu rồi.

Tang thi hoàng bất luận là tốc độ hay là lực lượng người thường không thể sánh bằng, chẳng sợ người Coleman có cường tráng hơn người địa cầu, lại đến mấy trăm trận đều không là vấn đề.

Ở không gian song song mạt thế đó, Vương Kim Vũ một hơi diệt sạch một quân đoàn sáu vạn người.

Với cậu mà nói không sợ người nhiều, chỉ sợ không thể hạ thủ tàn nhẫn trực tiếp làm thịt người ta.

"Bụp bụp bụp ——" dứt khoát đánh vào chỗ hiểm yếu, cả đám đều té xỉu.

Kết quả Vương Diệu Quang trên tàng cây nhìn nhìn, bỗng nhiên liền phát hiện gần đây có hơi thở người quen...

"Đợi một chút, kia không phải là thái tử gia sao?"

"Tiểu Quang đầu?"

"Tiểu Sâm?"

Được rồi, tất cả đều là người quen = =! Rất nhanh lại phát hiện Long Vương cùng Tiểu Thập Tứ nhà hắn đánh nhau với bộ đội, cũng thực gian nan ứng phó bọn hắn, phòng ngừa hết thảy khả năng không cẩn thận hạ thủ tàn nhẫn giết chết người.

Cho nên nói chỉ số thông minh người ban 3 kỳ thật cũng không cách biệt mấy sao, mục tiêu thứ nhất đều dẫn quân đội đến đây.

Lý Long Vọng vừa đánh vừa nói: "Tôi dám khẳng định bọn Lý Hưởng cũng ở gần đây."

"Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm hình như đã đi chợ." Cũng chính là chợ đen, mua tình báo làm thân phận giả.

"Lão thấp cùng lớp trưởng sẽ đi chỗ nào đây?"

"Tôi đoán là khách sạn..."

"Cút đi, cậu cho là ai cũng như cậu chắc? Lớp trưởng nghiêm túc hơn cậu nhiều!"

Kỳ thật lớp trưởng cũng rất không đứng đắn, người ta mới vừa dã – hợp xong.

"Phù phù..." Thật vất vả thoát khỏi truy binh, vài người cũng không muốn tiếp tục gây sự, sôi nổi lấy xuống mặt nạ bảo hộ, lộ ra mặt thật.

Tuấn nam dễ nhìn quá thu hút, đi ở trên đường chút nữa khẳng định... Vâng, không ai nhìn đâu, trừ Thi Lương Sâm xinh đẹp đúng chuẩn tiểu thụ, những người khác hoàn toàn không hấp dẫn bất luận ánh mắt kẻ nào.

Thẩm mỹ tinh cầu này cũng quá thiên vị rồi.

"Có điện thoại."

"Kỳ Kỳ? Cái gì? Liên hệ được với Hứa Chính sao?"

"Ở nơi nào?"