Lão hà tiện

Hồi thứ tư - Lớp 5

CLÊAN- Thưa cha, con xin cha tha lỗi cho con đã tỏ vẻ quá nóng.

ARPAGÔNG:  - Không hề gì.

CLÊAN- Xin cha tin rằng con hết sức hối hận.

ARPAGÔNG:  - Và cha, thì hết sức vui mừng thấy con biết nghĩ.

CLÊAN- Cha quên lỗi cho con mau chóng như vậy, thật là vô cùng độ lượng!

ARPAGÔNG:  - Người ta quên dễ dàng những lỗi lầm của con cái, khi chúng biết hồi đầu hối cải.

CLÊAN- Sao! Cha không còn giận một tí nào về những tội ngang ngược của con ư?

ARPAGÔNG:  - Cha bắt buộc phải thế, vì con đã chịu phục tòng và biết tôn kính.

CLÊAN- Thưa cha, con xin hứa với cha là từ nay đến ngày xuống lỗ, con sẽ ghi lòng tạc dạ cái đức độ của cha.

ARPAGÔNG:  - Còn cha thì cha hứa với con là conmuốn xin cha cái gì cha cũng cho.

CLÊAN- ồ! Thưa cha, con chẳng xin cha gì nữa, vì cha đã cho con quá nhiều rồi, khi cho con được lấy Marian.

ARPAGÔNG:  - Thế nào?

CLÊAN- Thưa cha, con bảo rằng con đã được quá đỗi vừa lòng, vì cha có lòng nhân đức cho con được lấy Marian, thế là đã cho con tất cả mọi thứ rồi.

ARPAGÔNG:  - Ai nói đến chuyện cho mày lấy Marian?

CLÊAN- Chính cha mà.

ARPAGÔNG:  - Tao?

CLÊAN- Chứ còn gì nữa.

ARPAGÔNG:  - Ủa! Chính mày đã hứa từ bỏ đấy chứ!

CLÊAN- Con, từ bỏ?

ARPAGÔNG:  - Phải.

CLÊAN- Có đời nào.

ARPAGÔNG:  - Thế không phải là mày đã từ bỏ ý định ngấp nghé đấy à?

CLÊAN- Trái lại, con thiết tha hơn bao giờ hết.

ARPAGÔNG:  - Thế nào! Thằng chết treo kia, lại giở trò à?

CLÊAN- Chả có gì làm con thay đổi được.

ARPAGÔNG:  - Để tao làm cho mày biết, đồ bất nhân.

CLÊAN- Cha muốn làm gì, cứ việc.

ARPAGÔNG:  - Tao cấm mày từ nay không được dàn mặt tao.

CLÊAN- Càng may.

ARPAGÔNG:  - Tao ruồng bỏ mày

CLÊAN- Cứ ruồng bỏ

ARPAGÔNG:  - Tao từ mày.

CLÊAN- Được thôi.

ARPAGÔNG:  - Tao cắt quyền thừa kế của mày.

CLÊAN- Tha hồ.

ARPAGÔNG:  - Tao ban cho mày lời nguyền rủa.

CLÊAN- Cha ban cho cái gì, con cũng chẳng thèm.