BÁC CẢ GIĂC: - Mẹ kiếp! Thưa ông lính mới, đừng có lên mặt lên mày, không việc gì đến ông. Bao giờ đến lượt ông ăn đòn thì ông tha hồ mà cười, đừng có cười đòn của tôi mà nhỡ.
VALE- Ô! Ông cả Giăc, xin ông đừng giận mà.
BÁC CẢ GIĂC: (Nói riêng) - Anh chàng đấu dịu. Để ta làm bộ ra oai và nếu hắn ngốc mà kiêng sợ, thì ta sẽ sửa cho một trận (Nói to) - Thưa ông hay cười, ông có biết không? Tôi, là tôi không có cười, và nếu ông làm tôi nóng tiết lên, thì tôi sẽ cho ông được cười một kiểu khác!( Bác cả Giăc đẩy lùi Vale đến tận đầu kia sân khấu, vừa đẩy vừa dọa nạt)
VALE- Ấy! Nhè nhẹ chứ nào!
BÁC CẢ GIĂC: - Thế nào, nhè nhẹ à? Đây không thích nhè nhẹ!
VALE- Thôi tôi xin mà!
BÁC CẢ GIĂC: - Mày là một thằng láo.
VALE- Ông cả Giắc ơi!
BÁC CẢ GIĂC: - Không có ông cả Giăc, cả Giêc gì cả. Tao mà vớ cái gậy, thì tao giần cho mày một trận nên thân bây giờ.
VALE- Thế nào! Cái gậy à? (Vale đẩy lùi bác ra y như bác ta đã làm ban nãy).
BÁC CẢ GIĂC: - Kìa! Tớ có nói thế đâu.
VALE- Anh chàng ngu xuẩn, anh có biết không? Chính ta sẽ giần cho anh thì có.
BÁC CẢ GIĂC: - Hẳn thế rồi.
VALE- Cái ngữ anh, nước mẹ gì, bất quá chỉ là tên đầu bếp hèn hạ.
BÁC CẢ GIĂC: - Tớ biết rồi.
VALE- Anh chưa biết tay ta.
BÁC CẢ GIĂC: - Biết lắm chứ ạ.
VALE- Anh định giần ta, có phải không?
BÁC CẢ GIĂC: - Nói đùa đấy mà.
VALE- Nhưng ta, thì ta không ưa cái kiểu nói đùa ấy nhé (Anh giáng cho bác ta mấy gậy) - Để cho anh biết là một thằng nói đùa vô duyên.
BÁC CẢ GIĂC: (Một mình) - Mồ cha cái tính thật thà! Làm nghề đó bất lợi! Từ nay ta xin kiếu, và quyết không bao giờ thèm nói thật nữa. Thà là cụ chủ cho cam, cụ còn có quyền đánh đập mình, chứ còn cái thằng quản gia này, mình phải báo thù, nếu có dịp.