Chiều hôm đó, đúng như lời Trần Dương Thần nói, Nguyên đến dạy cách dùng súng cho Hạ Quyên Quyên.
Cô đợi cả buổi chiều mãi vẫn không thấy hắn xuất hiện, cả buổi sáng thì nhốt mình trong phòng, làm cô rầu cả ngày nay.
Chắc hắn giận cô lắm. Nhưng mà phải làm sao để một tên lão đại ngông cuồng như hắn ta nguôi ngoai cơn giận đây.
- Phu nhân, xin hãy tập trung.
Nguyên đứng đằng sau, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như xưa.
Cô giật nảy mình, căn bản là không biết tay mình đang cầm súng, không hiểu sao nãy giờ cứ vu vơ nghĩ về tên chết tiệt kia.
Mặc dù chuyện ba mẹ hắn và ba cô đã là chuyện của quá khứ rồi, nhưng cái chết của Long thì sao? Không phải hắn cũng gián tiếp điều khiển nó đến bước đường cùng này sao...
- Phu nhân!
Nguyên kêu lần thứ hai, giọng nói vẫn rất chừng mực không hề có chút gì gọi là nóng giận cả.
- Hả...Xin lỗi...
- Xin cô hãy tập trung.
- À! Vâng!
...
Bàn tay to lớn nắm chặt tay cô, ánh mắt vô cùng nghiêm chỉnh. Hạ Quyên Quyên lần đầu được trải qua việc cầm một chiếc súng thực thụ, cảm giác lúc này thật khó mà tả nổi. Cây súng lục màu đen tuyền này, chạm vào lạnh lẽo vô cùng, thiết kế vô cùng tinh xảo.
- Cây súng mà phu nhân đang cầm có tên là FN Five-seven.
FN Five-seven một sản phẩm độc đáo của nhà sản xuất FN Herstal, Bỉ. Mẫu súng lục này ra đời cùng thời với khẩu tiểu liên số 1 thế giới P90. Five-seven sử dụng hộp tiếp đạn 5,7x28 mm tương tự như súng tiểu liên P90. Loại đạn này được đánh giá có khả năng xuyên áo giáp cá nhân mạnh hơn với các loại đạn súng lục khác. Five-seven hoạt động theo nguyên lý "blowback" (sử dụng áp lực khí thuốc do viên đạn đầu tiên nổ tác động lên buồng đạn để đẩy khối khóa nòng về sau). Phía dưới nòng súng có một đường ray Picatinny nhỏ để gắn đèn pin hoặc thiết bị chiếu mục tiêu laser. FN Five-seven có tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m.
Tay Hạ Quyên Quyên có phần hơi run rẩy, phải chăng là lần đầu cầm súng nên không được thoải mái cho lắm, đó giờ chỉ được nhìn thấy trên tivi bây giờ được tận mắt thấy lại còn được cầm rồi học cách sử dụng nữa, còn gì sung sướng bằng.
Nguyên chỉnh lại tư thế cầm của cô nàng, ánh mắt hơi nheo nhắm thẳng về phía tấm bia.
Hạ Quyên Quyên mặc dù có hơi hồi hộp nhưng vẫn cố gắng tập trung nhìn về phía trước, trong đầu gạt bỏ những suy nghĩ về Trần Dương Thần kia đi.
Bóng lớn cao lớn của Nguyên bao trùm cả cơ thể bé nhỏ của Hạ Quyên Quyên tựa như một cặp tiên đồng ngọc nữ vậy, rất đẹp. Ánh nắng bao trùm khiến bóng họ càng dài hơn.
Phía trên cao, một cặp mắt sắc nhọn đang nhìn chằm chằm bọn họ nãy giờ, điều đặc biệt đó chính là ánh mắt đó không hề rời cô nàng tiểu Quyên dù chỉ là một khắc.
Những tia nắng chiếu rọi vào tấm kính càng làm lộ rõ vẻ điển trai của gương mặt kia, đôi mày hắn khẽ cau lại.
"Có cần phải nắm tay thân thiết như vậy không?" - Hắn nghĩ bụng, cảm giác khó chịu trong người hắn bây giờ là sao.
Đoàng.
Tiếng súng nổ vang khắp trời, cây súng lục giật mạnh lại về phía sau, làm Hạ Quyên Quyên không khỏi sợ hãi.
- Phu nhân không sao chứ?
Nguyên lo lắng hỏi thăm, nhìn vẻ mặt xanh xao là biết cô nàng bị dọa tới mức mặt tái mét đến cỡ nào rồi. Hắn cười nhẹ, lộ rõ vẻ quyến rũ ở cơ miệng.
- Vui lắm hay sao mà cười?
Cô bực bội nhìn Nguyên, vẻ nghiêm túc của anh ta bị chó tha rồi hay sao, thì đúng là lần đầu được bắn súng tất nhiên sẽ...có chút mất thể diện thôi...có cần phải cười sỉ nhục vậy không?
- Xin lỗi phu nhân, lần đầu thuộc hạ dạy người khác bắn súng nên có hơi...
Hạ Quyên Quyên nheo mày.
- Được rồi, tiếp tục đi, tôi thấy phấn khích rồi đấy!
Cô nàng hăng say, lửa nhiệt huyết đang cháy rực trong người, cảm giác khi nổ súng thực sự rất tuyệt.
- Vâng, xin hãy chú ý phần cổ tay, phải thật chắc chắn khi đó nổ súng mới không bị giật lại, nhắm thẳng vào hồng tâm rồi bóp còi.
- Được tôi hiểu rồi.
Nguyên nắm chặt tay cô, làn da màu đồng quyện vào màu trắng nõn nà trông vô cùng đẹp.
Phía trên cao, có ai đó đã mặt mày nhăn nhó, tức giận đấm thật mạnh vào bàn, đôi chân dài bước thẳng xuống dưới, nãy giờ hắn đã chịu đủ rồi. Sự cao ngạo không cho phép hắn im lặng nữa.
- Nguyên, cậu nghỉ ngơi đi, để tôi dạy cô ấy cho!
Hắn bá đạo ra lệnh, đi thẳng đến chỗ cô rồi đẩy Nguyên ra, bàn tay khẽ xiết chặt eo thon của nàng.
- Vâng!
Nguyên vâng lời lặng lẽ rút lui, mặc dù không biết lí do là gì nhưng mệnh lệnh lão đại là trên hết.
- Sao vậy! Tự dưng...
- Im lặng!
Hắn bịt mồm cô lại rồi bàn tay thô bạo nắm lấy tay cô. Chỗ này vừa rồi đã bị người đàn ông khác chạm vào, lại còn rất vui vẻ nữa, vậy mà đến khi hắn chạm vào thì...
- Á! Đau!
Hạ Quyên Quyên thét lên, bàn tay thô thiển của hắn siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
- Anh bị điên hả! Tay của em sắp bị anh bóp nát rồi đây này, mau buông ra!
Hắn nheo mày, đáy mắt lộ rõ vẻ không vui.
- Nắm tay thằng khác sướng lắm phải không?
...
---- hết chap 20----
Đăng cho mấy bạn bình chọn đọc nè.