- Vợ, mình về nhà thôi. Ở lâu bệnh viện không tốt đâu.
Hắn ôn nhu mỉm cười nói.
- Về nhà sao? Anh đang nói gì vậy? Tôi đang còn là sinh viên sao có thể có chồng được.
Hạ Quyên Quyên nheo mày. Tính đứng dậy bỏ chạy ai dè bị bọn vệ sĩ bắt lại.
- Xin phu nhân vào trong.
Họ cung kính gập đầu nói, ai ai cũng nặng mùi sát khí, trông đáng sợ vô cùng, bên hông còn có khẩu súng lục khiến cô hoảng sợ lùi về sau, đụng phải thứ gì đó rất to lớn.
- Em định đi đâu?
- Tôi...tôi muốn về gặp ba mẹ, tôi đi lâu vậy chắc họ sẽ rất lo lắng...
Hạ Quyên Quyên ngập ngừng, đôi mắt to tròn lộ vẻ lo lắng, cố ý muốn làm hắn xiêu lòng ai dè lại bị hắn nhấc bổng lên vai rồi đi thẳng ra ngoài.
- Á! Anh làm gì vậy? Thả tôi ra tôi sẽ kiện anh đấy...mau thả tôi xuống!
- Em nói nữa thì tôi quăng em cho cá mập ăn thịt đấy.
- Tôi...nhớ mẹ tôi...hức hức...hức...
Cô mếu máo, sụt sịt khóc, chân tay không ngừng vùng vẫy.
Hắn đành bất lực đặt cô xuống, rồi nâng gương mặt nhỏ lên rồi hôn nhẹ lên giọt nước mắt kia. Tay còn lại ghì chặt vào bức tường. Cô gái nhỏ bị ép chặt trong lòng hắn.
- Ba mẹ em đã đi du lịch rồi, họ nhờ tôi chăm sóc em, chắc lâu lắm họ mới trở về.
Cái miệng hắn vô cùng dẻo, nịnh nọt vài ba câu khiến cô xiêu lòng ngay lập tức mà tin tưởng.
- Anh...nói thật sao? Sao họ không nói gì với tôi...
- Tại họ đi vội quá nên quên báo em thôi, giờ thì đừng khóc nữa, được không?
Hạ Quyên Quyên gật đầu lia lịa, rồi gạt đi giọt nước mắt đang chảy dài kia, cười một cái thật xinh.
- Được.
- Ngoan, như thế chồng mới thương.
Lần đầu tiên, hắn thấy cô ngoan ngoãn như vậy. Khẽ nhếch môi cười.
Hạ Quyên Quyên yếu đuối dụi vào lòng hắn, mỉm cười cảm nhận hơi thở và nhịp tim của hắn, vô cùng... ấm áp.
Việc em mất trí nhớ đối với tôi lại là một chuyện tốt, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, em có thể sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu tôi, sống vui vẻ hạnh phúc bên tôi, tôi rất vui.
Có thể tôi hơi ích kỉ nhưng xin em...đừng nhớ lại nữa...chỉ cần nhớ tôi là đủ.
...
-----
Biệt thự nhà Trần Thị.
Một căn biệt thự đầy sang trọng với đầy đủ tiện nghi, hồ bơi khá rộng, cộng với garage xe lớn toàn những chiếc xe tiếng tăm lừng lẫy giá ngang trời, bốn bề là vườn hoa nở rực đầy đủ sắc thái. Hạ Quyên Quyên lần đầu tiên được mở mang tầm mắt, nhìn hạ nhân nườm nượp đi ra đi vào mặt thì hớn hở chào đón, trong lòng có chút ngỡ ngàng, bối rối.
Vẻ mặt ngơ ngác là điều khó mà dấu được. Dương Thần thấy vậy liền buông bỏ cái mặt lạnh vui vẻ nắm tay cô bước đi hiên ngang.
Căn nhà rộng rãi nguy nga theo kiểu kiến trúc của Nga thời xưa, tường nền màu trắng dát vàng trông tráng lệ vô cùng, dưới chân là các thảm trải màu đỏ gạch, trên đó còn in những họa tiết rất cầu kì nghệ thuật, chưa kể trong nhà còn có thang máy lên xuống, đúng là nhà của người có tiền có khác.
Đi mãi không hết căn nhà, cuối cùng hắn rẽ vào một căn phòng vô cùng bự, một bàn ăn với đầy đủ các món ăn thơm ngon hiện lên trước mặt cô, hắn vui vẻ kéo ghế ra tỏ ý muốn mời cô ngồi.
Hạ Quyên Quyên cười cười rồi ngồi xuống, ánh mắt thèm thuồng nhìn bàn thức ăn.
Món đầu tiên là Bít tết bò Wagyu - thịt bò Wagyu là một trong những loại thực phẩm đắt đỏ nhất thế giới với thành phần thịt chứa tỉ lệ cao các axit béo omega-6 và omega-3. Loại bò này được nuôi ở Kobe, Nhật Bản bằng các phương pháp đặc biệt như uống bia, nghe nhạc, được mát xa thường xuyên để đảm bảo sự ôn hòa. Một phần bít tết bò Wagyu ở nhà hàng Crarftsteak, New York đã từng được bán với mức giá $2.800.
Món thứ hai là Cà ri Samundari Khazana - bao gồm cua Devon, nấm trắng, trứng cá muối Beluga dát vàng lá. Ngoài ra còn có tôm hùm Scotland phủ vàng, bào ngư cùng rất nhiều trứng cá.
Món thứ ba là Pizza Royale 007 - với tôm hùm ướp rượu cô nhắc, trắng cá muối ngâm rượu sâm banh, cá hồi hun khói Scotland... Trên hết, bề mặt còn được rắc vàng lá 24 carat, vô cùng xa xỉ.
Món thứ 4 là Trứng tráng ngàn đô - món trứng tráng vô cùng đắt đỏ bằng cách thêm tôm hùm và 285g trứng cá muối Sevruga vào sáu quả trứng.
Món tráng miệng bao gồm Dưa lưới Yabari, Dưa hấu đen Densuke và Kem dâu tây Arnaud, ngoài ra còn có bánh Noka Chocolate, Vintage Collection, Bánh Macaroons Haute Couture,...
Nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi rồi, chỉ cần thử một miếng thôi cũng đủ khiến con người ta chết đi sống lại, sung sướng mà hét lên.
- Vợ mau ăn đi!
Hắn ôn nhu mời, nhìn đĩa thịt bò mà nước miếng Hạ Quyên Quyên không kiềm được đành rơi ra, chiếc bụng đói meo kêu rột roạt nãy giờ cứ như bị bỏ đói lâu rồi ấy, hắn thấy vậy liền bật cười.
Bọn người hầu thấy vậy liền hốt hoảng đổ mồ hôi hột, lần đầu tiên bọn họ thấy ông chủ cười như vậy, thường thì chỉ nhếch mép cười thôi, không ngờ vị lão đại cao cao thượng thượng này cũng có những biểu hiện của con người.
- Tôi có thể ăn sao?
- Đúng vậy!
- Thật sao? Sao anh lại tốt với tôi như vậy chứ?
-Vì em là vợ anh.
Hạ Quyên Quyên bối rối, gương mặt ửng hồng xấu hổ vô cùng.
Nhìn mùi hương lan tỏa bay hết vào mũi của cô, Hạ Quyên Quyên hít một hơi dài cảm nhận.
Đúng là đồ ngon rồi.
- Anh...không ăn sao?
Hắn chỉ mỉm cười, rồi lắc đầu.
- Những món này không ngon...bằng em...
Trần Lão đại cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, giọng đểu cáng nửa thật nửa đùa.
---- hết chap 14 ----
Cầu sao >.< Cầu Bình luận >,< ai đọc truyện thì theo dõi mình đi ><
❣️❤️❣️⭐????