Ở sơn trang hai ngày, Phó Vân anh nói lời cáo từ.
Chu Hòa Sưởng giận dỗi với Sở Vương, nghe nàng nói sắp đi liền lập tức bảo Cát Tường sắp xếp hành lý, muốn quay về thư viện với nàng.
Sở Vương không ngăn cản, "Bảo Nhi à, lần này là lỗi của cha, cha sẽ chọn cho con mấy hộ vệ võ công cao cường để bảo vệ cho con, sau này con đi đâu cũng đưa bọn họ đi cùng."
Ông ta nhướn mày, liếc nhìn Phó Vân anh đang đứng chờ Chu Hòa Sưởng trên bậc thang dưới hành lang cách đó không xa rồi thì thầm, "Kể cả có đi hoa lâu chơi cũng phải đưa người theo, tới cha của con "làm việc" cũng phải có người đứng canh ngoài cửa nữa là."
Chu Hòa Sưởng lườm ông ta một cái, hừ lạnh, "Cha, cha bắt được lũ người Miêu kia rồi sao?"
Sở Vương cười, "Chết rồi."
Người Miêu náu mình trong núi sâu, ông ta không thể làm gì được bọn chúng nhưng bọn chúng lại lại dám xâm nhập vào tận phủ Võ Xương truy sát Bảo Nhi, ông sẽ không bỏ qua một tên nào.
Chu Hòa Sưởng gật đầu, hỏi tiếp, "Thế đám người bắt cóc con và Vân ca nhi thì sao?"
"Cũng chết rồi, không thiếu một tên."
Chu Hòa Sưởng à một tiếng. Đám bắt cóc kia dù sao cũng không đe dọa tới tính mạng của hắn, đáng ra nên đưa tới quan phủ phán xử, chắc sẽ bị đi đày nhưng xem ra dẫu tội chưa đến mức phải chết nhưng dám mạo phạm hắn thì vẫn phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy cơn giận lôi đình từ Vương phủ.
hắn có thân phận cao quý, từng chứng kiến nhiều chuyện bí ẩn trong những gia đình phú quý nên không phải hoàn toàn không hiểu việc đời, khi nhỏ lại còn bị bệnh nặng tra tấn, không chú trọng quá nhiều về chuyện sống chết, hắn chỉ quan tâm tới những người hắn thích. Những người còn lại sống hay chết, hắn không quan tâm.
Sở Vương xoa đầu con trai, tươi cười, "Bảo Nhi à, không giận cha nữa được không?"
Chu Hòa Sưởng nhếch mép, gạt tay Sở Vương ra, trừng mắt giận dữ nhìn ông già nhà mình, "Cha, cha cẩn thận chút con con nhờ, con còn muốn sống thêm vài năm nữa đấy!"
Nếu không phải ông già ngứa chân ngứa tay, suốt ngày hái hoa ngắt cỏ, đến Thánh Nữ của người Miêu mà cũng dám xớ rớ, đắc tội với một đám người Miêu không sợ chết thì khi còn nhỏ hắn làm sao phải khổ sở như thế chứ? Đến giờ hắn nhìn thấy người Miêu đã tim đập chân run, tất cả đều là lỗi của ông già!
Sở Vương hậm hực rụt tay về, thở dài, "Cha đã già thế này rồi, con đối xử với cha tử tế chút đi, sau này có muốn phụng dưỡng cũng không có ai để mà phụng dưỡng nữa đâu, con hiểu không? Giờ con không chịu tha thứ cho cha, nói không chừng sau này chẳng còn cơ hội nữa thì sao! Con định làm đứa con bất hiếu hay sao hả?"
Chu Hòa Sưởng hé miệng nhưng không biết nói gì, mày nhíu lại, lần nào cãi nhau ông già cũng dùng mấy câu này để dọa hắn, chụp cái mũ bất hiếu lên đầu hắn không sợ đè chết hắn hay sao.
"Đừng có tự rủa bản thân, con thấy lão nhân gia ngài còn tinh tráng lắm, đêm nào cũng gọi hai mỹ cơ thị tẩm, ắt còn sống được bốn năm mươi năm nữa cơ! Lúc đấy mới là già!"
hắn xì một tiếng, nhanh chóng đi khỏi đó.
Tới cuối hành lang, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Sở Vương vẫn đang đứng ở cửa, dõi mắt trông mong nhìn theo hắn, cũng đáng thương.
Chu Hòa Sưởng bĩu môi, "Cha, lần này nể mặt Vân ca nhi, con tha thứ cho cha đấy."
Sở Vương lập tức vứt bộ mặt ủ rũ sang một bên, cười tươi như hoa, ra sức vẫy tay với hắn, cao giọng nói: "Bảo Nhi, khi nào rảnh nhớ về thăm cha con đấy... Cha chờ con đó..."
Nghe ông ta nói xong, Chu Hòa Sưởng mặt mày biến sắc, vội vàng rảo bước, chắn trước mặt Phó Vân anh, xếp lại quạt, giơ tay che tai nàng lại.
Phó Vân anh gạt tay hắn ra, "Thế tử, không cần che giấu, ta biết nhũ danh của huynh là Bảo Nhi rồi."
nói xong, khóe miệng nhếch lên, cười cười, xoay người đi mất.
Chính phi của Sở vương mất sớm, cơ thϊế͙p͙ trong phủ tuy nhiều nhưng Sở Vương chỉ có một đứa con độc đinh là Chu Hòa Sưởng. Ông ta không tin tưởng đám cơ thϊế͙p͙ trong hậu viện, tự tay nuôi dạy con trai, vừa làm cha vừa làm mẹ, lo lắng hết mọi chuyện ăn uống sinh hoạt cho hắn. Dù là bởi trong huyết quản hắn chảy dòng máu của ông ta hay là do ông ta muốn níu giữ sự phồn vinh của phủ Sở Vương thêm vài đời nữa, thì Chu Hòa Sưởng vẫn cứ là bảo bối trong lòng Sở Vương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, để trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Giờ Chu Hòa Sưởng cao lớn nhường này mà Sở Vương vẫn luôn gọi hắn là "Bảo Nhi".
Chu Hòa Sưởng ngẩn người, nhìn theo bóng Phó Vân anh, khuôn mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng lên, hắn vội vàng chạy theo.
"Vân ca nhi, đệ nghe nhầm rồi..." hắn xấu hổ, "Tên ta không phải là Bảo Nhi!"
...
trên đường trở về thư viện, Chu Hòa Sưởng tựa lưng vào thành xe, thi thoảng giương mắt nhìn trộm Phó Vân anh, mặt mày u oán.
Phó Vân anh bị hắn nhìn chằm chằm tới gai cả người, nói: "Thế tử đừng lo, ta sẽ không kể cho người khác nhũ danh của huynh là gì đâu."
Thấy Chu Hòa Sưởng thở phào một cái, nàng cười, "Cái nhũ danh Bảo Nhi này rất hay, cha huynh rất yêu thương huynh."
Chỉ có những người thực sự yêu thương con cái mới có thể luôn gọi con mình bằng nhũ danh, dù hắn mới chỉ là đứa trẻ con non nớt bé nhỏ hay đã trở thành một người đàn ông cao lớn cường tráng, trong mắt Sở Vương, hắn vẫn sẽ luôn là Bảo Nhi.
Chu Hòa Sưởng hừ nhẹ một tiếng, không muốn nói tiếp về chuyện tại sao ông già lại đặt cho mình cái nhũ danh này, chuyển sang chuyện khác, "Vân ca nhi, đừng khách khí như thế, sau này đệ cứ gọi ta là Bình Trung đi, Bình Trung là tên chữ của ta."
Tên chữ của hắn là do Trương đạo trưởng đặt. Từ khi hắn bắt đầu có ý thức đã phải uống thuốc rồi, quanh năm suốt tháng bị bệnh tật tra tấn, năm nào cũng có tới bảy tám tháng chỉ có thể nằm trên giường. Trương đạo trưởng nhìn hắn, cảm thấy đau lòng nên đặt cho hắn cái tên chữ là Bình Trung, hy vọng hắn có thể bình an trôi chảy cả đời.
Phó Vân anh đồng ý, giờ có thể gọi hắn là Thế tử, về thư viện đằng nào chẳng phải đổi cách xưng hô.
...
Thư viện còn chưa tới giờ tan học, xe ngựa đi thẳng vào ký túc xá, dừng lại trước đường Đinh.
Đám tôi tớ tất bật một hồi, khuân vác hòm xiểng vào bên trong, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi, nhiều tới mức không đếm hết, khuân tới một khắc mới xong.
Vương Đại Lang thấy Phó Vân anh trở về, vành mắt đỏ hoe, vội vàng chạy ra đón, "Thiếu gia, thiếu gia chịu khổ rồi."
đi xe ngựa xóc lên xóc xuống khiến Phó Vân anh ê ẩm cả người, nàng nhận ly trà mà Vương Đại Lang vừa pha, uống một ngụm, "Chuyện của ta vẫn chưa nói cho tứ thúc chứ?"
Vương Đại Lang lắc đầu, "Vẫn chưa kịp truyền tin về ạ."
Phó Vân anh và thiếu gia Dương gia liên tiếp mất tích, học sinh trong thư viện kinh hoàng luống cuống, phái người về thư viện báo tin, đồng thời tìm những người thân quen của họ để nhờ trợ giúp. Các giáo thụ trong thư viện, Phó Vân Khải, Viên Tam, Chung Thiên Lộc dẫn mấy nhóm học sinh ra ngoài tìm, Triệu sư gia báo cho tri phủ Phạm Duy Bình để ông ta phái nha dịch tới giúp đỡ. Sau đó hộ vệ Dương gia chạy tới tiếp nhận toàn bộ công việc, các giáo thụ trong thư viện sợ đông người thêm rối rắm nên trấn an học sinh, bảo họ về thư viện chờ tin tức.
Đám học sinh trằn trọc cả đêm, ngủ cũng không dám ngủ, học trưởng Trần Quỳ là áy náy nhất, chủ động hoãn ngày về quê, ở lại giúp đỡ mọi người tìm người.
Sáng hôm sau, tôi tớ Dương gia tới đưa tin Phó Vân anh và Dương Bình Trung đã được cứu, học sinh trong thư viện mới như trút được gánh nặng, xúm lại quanh gã tôi tớ hỏi thăm xem thôn trang kia ở đâu, đòi tới thăm nàng nhưng sơn trưởng Khương Bá Xuân dứt khoát yêu cầu học sinh phải về khu phía đông đi học.
Giờ này thì ai có tâm trạng mà học với hành?
Tiếng oán thán của học sinh vang lên khắp nơi, Khương Bá Xuân vẫn không dao động, "Phó Vân và Dương Bình Trung ở biệt viện của Dương gia dưỡng thương, không có vấn đề gì. Ta nghe người bên Dương gia nói Phó Vân bị bệnh nhưng sách vẫn chẳng rời tay, các trò lại lấy trò ấy làm cớ để lười biếng, ngẩng đầu nhìn bia đá khắc quy định của thư viện mà đọc đi, còn có ai không muốn học không?"
Đám học sinh vô cùng hổ thẹn, câm nín không trả lời nổi.
"Khải ca nhi ngày nào cũng bám riết lấy người Dương gia, đòi đi thăm thiếu gia, người Dương gia vẫn không chịu đưa Khải ca nhi qua đó..."
Vương Đại Lang kể hết cho Phó Vân anh nghe đủ thứ chuyện lớn chuyện nhỏ đã diễn ra trong thư viện mấy ngày nay.
Bởi người Dương gia đột nhiên ra tay, sơn trưởng yêu cầu học sinh không được nói chuyện này ra ngoài, Triệu sư gia cũng dặn dò Phó Vân Khải chưa cần báo cho Phó tứ lão gia vội, bởi vậy chuyện hai người bị bắt chỉ có học sinh trong thư viện biết, bên ngoài không có tin tức gì.
Cuối cùng, Vương Đại Lang gãi đầu, thì thầm, "không biết vì sao, Viên thiếu gia cũng mất tích."
Phó Vân anh đang uống trà bỗng khựng lại, đặt chén trà xuống, "Từ khi nào?"
"Ngày hôm qua đã không thấy đâu cả, sơn trưởng đích thân tới ký túc xá tìm Viên thiếu gia, sau đó không thấy Viên thiếu gia đâu nữa."
Bọn họ vừa được cứu, Viên Tam đã biến mất...
Việc này không đơn giản.
Khẩu âm của đám bắt cóc có vẻ giống người phủ Trường Sa, nếu nàng nhớ không nhầm, Viên Tam là người phủ Trường Sa.
Phó Vân anh trầm ngâm giây lát, thay quần áo rồi tới bái phỏng sơn trưởng và các vị giáo thụ.
Các giáo thụ bình thường tuy yêu quý nàng nhưng rất ít khi biểu lộ sự quan tâm một cách trực tiếp. Lần này nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, các giáo thụ không thể kiềm chế nổi cảm xúc, kéo tay nàng hỏi han, dặn dò rất nhiều điều.
Lương chủ giảng là người lão luyện, giàu kinh nghiệm, bình thường không bao giờ đùa giỡn cũng không thể kìm lòng liền nắm tay nàng hỏi thăm.
Nàng lễ phép, trịnh trọng cảm ơn sự quan tâm của các vị giáo thụ.
Triệu sư gia đợi mọi người đi hết mới xoa đầu Phó Vân anh, thấy trên mặt, trên cổ nàng có nhiều vết thương nhỏ, trên cổ tay còn buộc một lớp băng gạc thật dày, "Đứa bé ngoan, lần này chịu nhiều khổ sở rồi đúng không?"
"Con khiến thầy lo lắng rồi." Phó Vân anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói, "Những vết này chỉ là trầy da thôi, không có gì nghiêm trọng ạ."
Thấy nàng trả lời thế, Triệu sư gia cũng không ngạc nhiên, người từng thực sự chịu khổ sẽ không than khổ, "Ngươi muốn hỏi thăm về chuyện của Viên Tam phải không?"
Phó Vân anh gật đầu, "Thầy à, hắn đi đâu rồi?"
"không biết nữa, đại khái là rời phủ Võ Xương."
Triệu sư gia nói.
Sau khi hộ vệ Vương phủ bắt được bọn bắt cóc, thẩm vấn kĩ càng. Tên cầm đầu trả lời bọn chúng là người phủ Trường Sa, đi tới phủ Võ Xương cũng chỉ là đi bừa một chuyến nhưng lại gặp được một người quen từ thuở trước nên mới nảy ra ý định này.
Người quen kia chính là Viên Tam.
Từ nhỏ Viên Tam đã lưu lạc đầu đường, phải gõ cửa từng nhà xin cơm, sau đó hắn và mấy đứa ăn mày khác bị bọn cướp bắt lên núi nuôi nấng. Bọn cướp huấn luyện bọn họ, sử dụng bọn họ để lừa đảo, Viên Tam tuy không cao to cường tráng nhưng tay chân lại linh hoạt, còn to gan, hơn nữa tuổi còn nhỏ, không ai đề phòng nên nhiều lần thành công. Gã cầm đầu đánh giá hắn rất cao. Sau này gã cầm đầu không biết nghe được từ đâu trong vườn hoa trong viện nhà Huyện thái gia có chôn một rương vàng bạc bèn cử Viên Tam trà trộn vào nhà Huyện thái gia, muốn nội ứng ngoại hợp, đánh cắp rương của cải nhà Huyện thái gia.
không ngờ Viên Tam ở nhà Huyện thái gia mấy tháng thì nói gì cũng không chịu giúp gã cầm đầu lừa gạt Huyện thái gia nữa.
"Huyện thái gia là người tốt, cho ta ăn, cho ta uống, còn dạy ta học hành, ta không thể vong ân phụ nghĩa!"
Huyện thái gia vốn xuất thân nghèo khó, yêu quý người tài, tự nhiên phát hiện ra Viên Tam biết chữ, lại thương hắn từ nhỏ cha mẹ đã qua đời, để hắn đi học với con cái mình, rồi lại thấy hắn thông minh lanh lợi nên muốn nhận hắn làm con nuôi.
Huyện thái gia đối xử với Viên Tam càng tốt, trong lòng hắn càng bứt rứt không yên. Biết Huyện thái gia định nhận hắn làm con nuôi, hắn dứt khoát cuốn tay nải rời huyện thành, lên núi tìm gã cầm đầu cầu xin.
Gã cầm đầu giận dữ, ép hắn trở về.
Viên Tam liều chết không chịu, dù có bị những tên cướp khác đánh tới vỡ đầu chảy máu cũng kiên quyết không chịu bán đứng Huyện thái gia.
Gã cầm đầu giận dữ, chỉ huy những kẻ khác nhân lúc đêm hôm khuya khoắt, lẻn vào nhà Huyện thái gia, không chỉ đánh cắp rương vàng bạc kia mà còn giá họa cho Viên Tam, khiến hắn trở thành kẻ chịu tội thay.
Thấm thoắt đã mấy năm, của cải trộm cướp được đã tiêu hết, hang ổ ẩn náu cũng bị tiêu diệt, bọn cướp không còn chốn dung thân, trốn chui trốn lủi khắp nơi, đành lên thuyền qua hồ Động Đình, đi vào phủ Võ Xương. Bọn chúng lạ nước lạ cái, không biết rõ tình hình ở đây nên không dám manh động. Hôm ấy gã cầm đầu dẫn mấy tên tép riu đi dạo trên phố bỗng thấy một thư sinh trẻ tuổi ăn mặc tươm tất đi qua, vừa đi vừa nói cười rổn rảng, vốn định cứ lướt qua như thế nhưng đột nhiên lại cảm thấy thư sinh kia quen quen.
Thư sinh đó chính là Viên Tam.
Năm đó rương vàng bạc trong nhà Huyện thái gia bị mất cắp, nha dịch không tìm thấy gã cầm đầu bèn có ý định đẩy tội danh lên đầu Viên Tam, định để hắn gánh trách nhiệm cho xong chuyện nhưng lại bị Huyện thái gia ngăn cả. Ông ta cứu Viên Tam, thay tên đổi họ cho hắn để hắn tiếp tục đi học, thông báo ra ngoài rằng kẻ cướp tên "Thư Sinh" kia đã phải đền tội, giúp Viên Tam thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn cướp, an tâm học hành.
Gã cầm đầu nhận ra Viên Tam, mừng như bắt được vàng liền gọi lũ đàn em đi theo Viên Tam, định lấy chuyện trước kia để đe dọa hắn, ép hắn phải làm việc cho mình.
Theo dõi như thế một hồi, Chu Hòa Sưởng đã lọt vào tầm mắt của gã cầm đầu. Chu Hòa Sưởng tiêu tiền như nước, ném tiền như rác khiến gã cầm đầu nổi lòng tham, quyết định bắt cóc tên ngốc này lại đòi tiền chuộc.
...
Nghe đến đó, Phó Vân anh nhíu mày.
Bọn cướp đã phải đền tội, lai lịch của Viên Tam cũng bị bại lộ, hắn bị đuổi ra khỏi thư viện sao?
Nàng nói: "Thầy à, Viên Tam yêu ghét rõ ràng, không phải hạng người tham sống sợ chết, năm đó hắn không chịu giúp bọn cướp trộm của cải của Huyện thái gia thì giờ cũng sẽ không bán đứng con để bảo vệ bản thân."
Bọn cướp nhất thời nảy lòng tham, vốn định bắt cóc Chu Hòa Sưởng mà lại bắt nhầm nàng, Viên Tam nào có biết gì.
Triệu sư gia thở dài, "Thằng bé đó đúng là không giúp đỡ gì bọn chúng, đám cướp đó nhìn thấy Dương đại thiếu gia xong thì căn bản làm gì quan tâm đến nó nữa, hộ vệ Dương gia đã xác nhận chuyện này không liên quan gì đến nó... Nhưng mà người trong thư viện giờ đều đã biết trước kia Viên Tam được sơn tặc nuôi lớn, dù nó chưa làm gì cả nhưng cũng không còn mặt mũi nào ở lại thư viện này nữa."
không có ai ra mặt đuổi Viên Tam đi, là bản thân hắn quyết định bỏ đi. Sơn trưởng và các vị giáo thụ vốn đang lo lắng cho hắn thì đường trưởng Đỗ Gia Trinh lại tìm tới nói hắn đi mất rồi.
Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, sau khi biết được quá khứ của Viên Tam, học sinh trong thư viện chỉ trỏ hắn, những học sinh trước kia vốn thân thiết với hắn giờ lập tức trở mặt, vờ như không quen biết hắn. Học sinh ở chung một viện với hắn cũng tìm đường trưởng yêu cầu được đổi viện. yêu cầu này bị bác bỏ, học sinh kia vội vàng mua mấy chiếc khóa đồng lớn, khóa hết rương thùng hòm xiểng và ngăn tủ của mình khóa lại.
Đúng là không ai đuổi Viên Tam đi nhưng sự tránh né, những ánh mắt chỉ trích và những lời bàn tán sau lưng của mọi người chẳng khác gì xua đuổi.
...
Trở về từ chỗ của Triệu sư gia, Phó Vân anh tới tìm Chu Hòa Sưởng.
"Ta muốn nhờ huynh giúp đỡ một việc."
Chu Hòa Xưởng đang nằm trên sạp, một tay chống cằm, một tay đặt lên đùi, tạo thành một tư thế nằm nghiêng quyến rũ của mỹ nhân. Cát Tường quỳ gối cạnh chỗ để chân bóc hạch đào (quả óc chó) cho hắn ăn. Nghe Phó Vân anh nói xong, hắn ngồi dậy, bảo nàng ngồi xuống cạnh mình, "Giữa chúng ta còn nói chuyện nhờ vả gì nữa? Đệ muốn làm gì, chỉ cần lên tiếng, nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối. Làm không được, ta sẽ bảo ông già nghĩ cách."
hắn nói xong, nhét hạch đào mà Cát Tường đã bóc vỏ vào tay Phó Vân anh.
Phó Vân anh không ngồi xuống nhưng vẫn nhận hạch đào, hỏi hắn: "Vậy ta sẽ không khách khí nữa, chuyện của Viên Tam, huynh biết rồi đúng không?"
Chu Hòa Sưởng ném một hạt hạch đào vào miệng, "Ta nghe nói việc này không liên quan đến hắn. Đệ yên tâm, ta biết hắn là bạn của đệ nên sẽ không truy cứu, bạn của đệ cũng là bạn của ta."
Rồi hắn lại nhớ tới mấy gã thiếu niên đêm đó ở lại miếu hoang trông coi bọn họ, chặc lưỡi, "Nếu Viên Tam là đồng bọn với chúng, chúng ta chắc chắn đánh không lại hắn."
Cái người này luôn có cách chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác
Phó Vân anh cảm ơn hắn ra khỏi phòng.
Chu Hòa Sưởng vội vàng đứng dậy đuổi theo nàng, "Vân ca nhi, đệ đi đâu đó? Vết thương của đệ còn chưa lành..."
Phó Vân anh quay đầu lại, trả lời, "Ta đi đưa Viên Tam về."
Viên Tam luôn mồm gọi nàng là lão đại, nàng là lão đại thì làm sao có thể bỏ mặc anh em của mình được.
...
Có sự giúp đỡ của Chu Hòa Sưởng, Phó Vân anh không cần mất công mất sức, hộ vệ Vương phủ nhanh chóng giúp nàng nghe ngóng tung tích của Viên Tam.
"hắn ở bến tàu, nhìn ra có vẻ sắp lên thuyền về phủ Trường Sa."
Phó Vân anh lập tức chạy tới bến tàu.
Bến tàu đông như trẩy hội, người người chen chúc. Những thuyền hàng lớn cao như tường thành, che một góc trời. Buồm trên thuyền bay phần phật. Cả bến tàu ngập trong vô số âm thanh ồn ào.
Tiếng ra lệnh, điều khiển phu khuân vác dọn dỡ hàng hóa, tiếng gào giận dữ, tiếng sóng xô vào nhau hết đợt này tới đợt khác, tiếng thủy thủ dài giọng gọi nhau, tất cả hòa lại với nhau rồi lại hòa vào dòng sông sóng nước long lanh. Giờ đã là giữa trưa, trời cao mây ít, ánh nắng như đang mạ lên tất cả cảnh vật xung quanh một lớp vàng chói mắt, từ những dãy núi xanh xa tít, tới những con thuyền trên sông và cả mặt sông mênh mông rộng lớn.
Len qua những bậc thang chật chội hướng ra bến tàu, không khí tràn mập mùi tanh của cá.
Chu Hòa Sưởng nhíu mày bịt mũi, bảo ba người hầu bên cạnh mau quạt cho hắn. Vẫn chưa đủ, hắn bản Cát Tường lấy túi thơm ra, nhét vào trong tay áo.
"Đệ đừng xuống đó, trên thuyền đông người lắm."
Phó Vân anh bảo hắn đứng trên bậc thang chờ, còn nàng thì đích thân dẫn Vương Đại Lang bước lên ván gỗ nối ra thuyền.
Thuyền này không lớn, hành khách chỉ có thể co người ngồi trên ghế, trong khoang thuyền đã đầy người, chen chúc vào nhau, căn bản không thể tìm được chỗ đặt chân.
Trong góc, một thiếu niên dáng vẻ đĩnh đạc đang ngồi xổm trên tấm ván gỗ ẩm ướt, trong ngực ôm một tay nải bằng vải thô, quay đầu ra ngoài, ngây người nhìn mặt sông.
Biểu tình hờ hững.
Phó Vân anh đi tới trước mặt hắn, đưa tay vỗ vai hắn, "Định đi đâu thế?"
đang trầm tư bỗng lại bị người khác phá đám, Viên Tam nhíu mày, vừa mở miệng đã văng ra mấy câu mắng chửi, ngẩng đầu lên, ánh mắt lại gặp phải Phó Vân anh thì sửng sốt, chữ "Cút" còn mắc ở cổ họng cũng tụt trở lại.