Trong đoàn người, Phó Vân Khải cưỡi lừa, mặt mày ủ ê.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không tốt, Phó tứ lão gia không dám để hắn cưỡi ngựa đi ra ngoài, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn cưỡi lừa. Mỗi khi ra ngoài, hắn nhất định đòi đi cạnh Phó Vân anh nhưng giờ một người cưỡi lừa, một người cưỡi ngựa, không so sánh những mặt khác, chỉ khí thế thôi đã khác nhau một trời một vực, hắn ghen tỵ liếc nhìn Phó Vân anh, thấy nàng không để ý đến mình, đành phải ngậm ngùi lủi thủi lùi lại lẫn vào trong đoàn người.
Tới thư viện, Phó tứ lão gia nào dám thể hiện thái độ khoe khoang nữa. Từ lúc cách thư viện rất xa, ông đã dặn dò người hầu lát nữa đi vào không được nhìn ngang nhìn dọc, phải nghiêm chỉnh, đừng để người ta chê cười. Phó tứ lão gia chưa từng đi học nên rất kính trọng người đọc sách, coi những nơi như thư viện, học đường, văn miếu cao quý như thể vương phủ, cung điện, chỉ lo mùi tiền trên người mình sẽ làm ô uế sự thanh khiết của thư viện.
Phó Vân anh là người đầu tiên xuống ngựa, đi tới đỡ phó Tứ lão gia.
Nhìn cánh tay duỗi tới trước mặt mình, Phó tứ lão gia hơi sửng sốt.
"Tứ thúc." Phó Vân anh nhẹ nhàng lên tiếng, mặt vẫn không có biểu hiện gì.
Phó tứ lão gia liếc nhìn nàng, nhếch miệng cười, để nàng đỡ xuống ngựa.
Con mèo nhỏ không bám người chậm rãi lớn dần lên, có thể độc lập gánh vác cuộc đời mình, chọc nó cười, chọc nó khóc, hoặc chọc giận nó càng ngày càng khó nhưng mà như thế cũng tốt.
Con bé còn ít tuổi mà đã sớm trưởng thành, trong lòng có quá nhiều điều phải lo lắng, chờ tới ngày con bé có thể dẹp bỏ những tâm sự chất chứa kia, hẳn con bé cũng có thể giống như Khải ca nhi, Thái ca nhi, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.
Nếu anh tỷ nhi là con trai...
Phó tứ lão gia cảm thán một câu trong lòng, ngước nhìn lên trên, nhìn bảng hiệu trước cửa thư viện, sự phiền muộn nơi đáy mắt tan dần.
Đằng sau, Phó Vân Khải tụt xuống khỏi lưng lừa, vừa sửa sang lại vạt áo vừa đuổi theo hai chú cháu, cười nói: "Con muốn ở chung một viện với anh tỷ nhi."
Phó tứ lão gia nhìn con đường lát đá xanh, hai bên có những người trông có vẻ như tôi tớ đang khuân vác hòm xiểng, chăn đệm cho các học sinh khác, trả lời: "Đương nhiên rồi, hai anh em con phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Học trò nhỏ đi tới đón Phó Vân anh lại vô tình dập tắt hy vọng của Phó Vân Khải, báo cho hắn một tin: "Phòng của Phó Vân đã được sắp xếp rồi, ở phía trong cùng của Giáp đường, chung viện với Tô Đồng."
Khu nhà phía Bắc là nơi ở dành cho giáo thụ. Học sinh ở khu nhà phía nam, khu nhà được chia thành bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh, mỗi đường do một đường trưởng đứng đầu, đường trưởng này là một học sinh được các học sinh khác bầu ra. Bốn đường trường nằm dưới quyền chỉ đạo của học trưởng Trần Quỳ. Trần Quỳ là người được sơn trưởng và các giáo thụ giao trách nhiệm giám sát về kỷ luật, việc học hành, tác phong và lời ăn tiếng nói hằng của học sinh trong thư viện, coi như nắm nửa công việc của một trợ giáo. Bốn đường trưởng có nhiệm vụ trợ giúp cho hắn.
Phó Vân anh và Tô Đồng đồng hạng nhất, các thầy trong thư viện cảm thấy xếp bọn họ ở cùng nhau sẽ có ích cho việc học của cả hai người, sau này nếu bọn họ thành công trong con đường khoa cử, câu chuyện chung phòng thuở thiếu niên có thể truyền ra ngoài, trở thành một giai thoại đẹp, vậy tại sao không làm?
Nghe học trò nhỏ nói thế, Phó Vân Khải nhảy dựng lên, phản đối mãnh liệt: "không được! Em trai ta tuổi còn nhỏ, ban đêm sợ tối, ta là anh trai nó, ta muốn ở chung một viện với nó."
"Tuy là trong cùng một viện nhưng một người ở phòng phía bắc, một người ở phòng phía nam, ở giữa còn có một khoảng sân nhỏ, chỉ là qua lại giữa hai bên tiện đường hơn thôi, cũng không khác ở riêng là mấy."
Học trò nhỏ trấn an Phó Vân Khải, thấy hắn vẫn vùng vằng bèn tung đòn sát thủ, nhấn mạnh từng chữ: "Người ở trong đường Giáp đều là những người xếp hạng nhất trong mấy năm qua và những người nhiều lần đứng trong mười hạng đầu tiên."
Bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh vốn được chỉ được đặt tên theo vị trí mà thôi.
Ban đầu, các học sinh tự do lựa chọn nơi ở trong ký túc xá, giáo thụ cũng không can thiệp vào chuyện này. Tuy nhiên về sau giữa các học sinh có xích mích, quan hệ giữa chính khóa sinh và phụ khóa sinh như nước với lửa. Bản thân nghĩa của bốn chữ Giáp, Ất, Bính, Đinh vốn đã bao hàm ý nghĩa phân chia cao thấp, do vậy những người xuất sắc nhất của chính khóa sinh thường chọn đường Giáp, những người kém hơn một chút chọn đường Ất, phụ khóa sinh thường xếp thứ hạng thấp nên không muốn ở lại đường Giáp, đường Ất để bị người khác coi thường, nổi giận đùng đùng chuyển tới đường Bính và đường Đinh.
Từ đó về sau, bốn đường phân biệt rõ ràng với nhau, không giao lưu với nhau nữa, mỗi lần thi giữa tháng, thi đấu xúc cúc hoặc chủy hoàn, học sinh bốn đường đều cố gắng hết sức để ganh đua với nhau, quyết tâm ăn thua, không đường nào muốn bị thua ba đường còn lại.
Giáo thụ từng mong muốn thay đổi cục diện đối chọi gay gắt giữa bốn đường này nhưng nếu ép chính khóa sinh và phụ khóa sinh ở cùng nhau, mâu thuẫn giữa các học sinh chỉ càng nóng lên chứ không có bất cứ dấu hiệu hạ nhiệt nào, xung đột càng lúc càng nhiều. Vì vậy, họ chỉ còn cách mặc kệ, coi chuyện này như điều hiển nhiên.
Đường Giáp chủ yếu là những học sinh nằm trong mười hạng đầu của các kỳ thi, lần nào thi cũng dễ dàng giành thằng lợi, nhưng điều làm mấy đường Ất, Bính, Đinh uất ức nhất chính là ngay cả thi đấu xúc cúc và chủy hoàn, bọn họ cũng thường xuyên đạt hạng nhất, khiến ba đường kia không sao trả đòn được.
Hơn trăm năm qua, trong những học sinh tốt nghiệp từ thư viện, những người đỗ đạt đa phần đều từng là học sinh đường Giáp. Những học sinh này sau khi công thành danh toại vẫn thường trở về thăm chốn cũ nên đương nhiên học sinh đường Giáp sẽ luôn được chú ý nhiều hơn.
Dù là để cho oai, hay là do muốn có được một chỗ ở yên tĩnh, có không khí học tập sôi nổi trong đường Giáp, hoặc là muốn lấy lòng quan viên, chuẩn bị cho con đường làm quan sau này, các học sinh trong thư viện đều tranh nhau đến vỡ cả đầu để được vào đường Giáp ở.
Trừ những học sinh bị cha mẹ ép buộc tới thư viện nên không quan tâm tới việc học, những học sinh còn lại chỉ cần nghe thấy hai chữ Bính, Đinh đã rùng mình, bọn họ thà ở trong căn phòng rách nát nhất trong đường Ất còn hơn bị phân tới đường Bính hoặc Đinh, đặc biệt là đường Đinh!
Phó Vân Khải là người có thứ hạng cao tính từ dưới lên trong danh sách chính khóa sinh, chỉ có thể vào đường Ất ở. Bên kia, học sinh trong đường Giáp đã nhường cho Phó Vân anh và Tô Đồng một sân viện yên tĩnh, chỉ chờ bọn họ vào ở.
Phó tứ lão gia nghe học trò nhỏ kể về sự khác nhau giữa bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh xong liền vỗ vai cháu trai, "Ai bảo con không biết cố gắng!"
Phó Vân Khải dẩu miệng giận dỗi.
"Ở chung với Đồng ca nhi cũng không vấn đề gì." Phó Vân anh nói, "Hai người bọn con có thể gọi nhau dậy sớm, đốc thúc nhau học tập."
Nàng có chút không an tâm về Tô Đồng, hai người ở chung một viện, Tô Đồng nằm trong tầm quan sát của nàng sẽ có lợi cho nàng hơn.
Phó tứ lão gia không nghĩ nhiều đến thế, cười ha hả nói: "Đồng ca nhi là đứa chăm chỉ học hành nhất trong tộc, hai người các con lại quen biết từ trước, ở chung một viện cũng tiện."
Phó tứ lão gia thích người đọc sách nên cũng thiên vị Tô Đồng một cách hơi mù quáng, cho dù có chuyện Phó Viện, ông vẫn luôn cảm thấy Phó Đồng là người có phẩm hạnh đoan chính, nhẹ nhàng văn nhã.
Hơn nữa trước khi Phó Vân Chương rời huyện Hoàng Châu từng nói...
Dù sao đi nữa ít nhất cũng khá hơn là ở chung viện với một thiếu niên không quen biết nào đó.
Bản thân Phó Vân anh không phản đối nên dù Phó Vân Khải có giận dỗi thế nào, tôi tớ Phó gia vẫn đem hành lý chăn đệm của nàng vào đường Giáp.
Tô Đồng vừa tới, nghe thấy có tiếng nói chuyện bên này cũng lại gần chào hỏi Phó tứ lão gia.
Lần này hắn cuối cùng cũng không phớt lờ bọn họ nữa. Phó Vân anh không đả động gì những chuyện không liên quan, vẫn gọi hắn là biểu ca như trước đây.
Phó tứ lão gia mỉm cười nhìn bọn họ, dặn dò bọn họ phải chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau, gặp việc gì khó khăn phải báo cho người lớn trong nhà, không được cố đấm ăn xôi, tự xử lý một mình, không được xích mích với bạn cùng trường vì những chuyện không đâu...
Ông dặn rất nhiều chuyện, Phó Vân anh, Phó Vân Khải và Tô Đồng ngoan ngoãn thưa vâng.
Sửa soạn xong đồ đạc trong phòng, mấy tôi tớ lục tục lui ra ngoài.
Cậu học trò nhỏ đưa Phó Vân Khải sang đường Ất, Phó tứ lão gia bảo tôi tớ đi theo hắn sang bên đó còn ông thì ở lại, gọi Phó Vân anh, "anh tỷ nhi, con lại đây."
Thư đồng đang sang phòng bên sửa soạn lại bàn sách, Tô Đồng biết hai chú cháu có chuyện muốn nói với nhau nên biết ý đi ra, trong phòng chỉ còn lại Phó tứ lão gia và Phó Vân anh.
"Mấy ngày nay con ở phủ Võ Xương sao lại không tới cửa hàng lấy tiền? Chưởng quầy nói ông ta tự mang tới cho con, con cũng từ chối."
Phó tứ lão gia nghiêm túc hỏi.
Từ khi Phó Vân anh chuyển đến phủ Võ Xương, nàng không hề tới cửa hàng lấy một đồng tiền nào, tiền thuê nhà, mua đồ dùng trong nhà, chọn mua nô bộc đều lấy từ tiền riêng của nàng. Sau khi nàng vào thư viện còn cần phải chi tiền xã giao, Phó tứ lão gia sợ nàng không đủ tiền, lại thấy huyện Hoàng Châu xa phủ Võ Xương, đưa tiền từ đó sang đây phải đi mất một ngày đường, sợ làm lỡ chuyện của nàng nên đã tự để mấy trăm lượng bạc ở chỗ chưởng quầy, Phó Vân anh cần là có thể tới lấy, không cần hỏi xin ông, ghi vào sổ là được. Nhưng sau khi kiểm toán lại, ông phát hiện ra Phó Vân anh chưa lấy một xu nào.
Hỏi chưởng quầy, chưởng quầy trả lời thiếu gia vẫn chưa tới cửa hàng, ông ta tưởng thiếu gia xấu hổ ngượng ngùng nên đã tự kiếm cớ đưa mười lượng bạc tới phố Cống Viện, thiếu gia từ chối, ông ta đành phải mang về.
Phó tứ lão gia biết nàng không thích lên tiếng xin người khác giúp đỡ, sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, làm khổ chính mình. Ông lại ở xa, không chăm sóc nổi cho nàng.
"Tứ thúc, tiền con vẫn đủ dùng." Phó Vân anh cười nói, "Thực ra cũng không phải con chủ động tiết kiệm, thật sự là cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền. Hằng tháng thư viện đều phát mấy phân bạc tiền đèn sách. À đúng rồi, lần này thi nhập học được hạng nhất, thư viện còn thưởng thêm tiền hoa hồng nữa này! Con đang muốn đưa tứ thúc..."
Nàng cất cao giọng gọi thư đồng Vương Đại Lang ở ngoài bình phong vào, bảo hắn lấy tiền hoa hồng mà mấy ngày trước Trần Quỳ đưa cho nàng ra.
Thư viện rất hào phóng, nàng và Tô Đồng mỗi người được hai lượng bạc.
Vương Đại Lang nhấc một chiếc túi tiền bằng vải thô đi tới, bên trong có hai xâu tiền nặng trĩu.
Phó tứ lão gia vô cùng vui mừng, tuy hai lượng bạc chỉ hơn hai xâu tiền một chút nhưng nhìn thấy một túi tiền đầy ắp tiền đồng và một miếng bạc nhỏ, ông vẫn cảm thấy số tiền này không chỉ có giá trị tầm thường như vậy. Hơn nữa, tiền này là do thư viện thưởng, màu sắc xám xịt những đồng tiền kia nhìn còn đáng yêu hơn ánh sáng rực rỡ của vàng thỏi gấp mấy lần.
"Sao lại cho tứ thúc? Đáng lẽ phải mang về cho mẹ con giữ chứ!"
Ông ngoài miệng thì nói như thế, tay vẫn nâng một xâu tiền lên vuốt ve.
Phó Vân anh mỉm cười, "Tứ thúc, đây là con biếu tứ thúc."
Nàng không muốn giống như kiếp trước, ngốc nghếch, để mặc dòng đời xô đẩy, nàng muốn nhanh chóng tự lập, nhưng như thế không có nghĩa là nàng không trân trọng những điều Phó tứ lão gia đã làm cho nàng, nàng cảm kích sự yêu thương của Phó tứ lão gia và sự chăm sóc của Phó Vân Chương. Tuy vậy, nàng không thể ỷ lại sự che chở của người thân mà dừng bước.
Có đôi khi, sự che chở lại là thứ khiến người ta bị tổn thương nhiều nhất trên đời này, bởi vì người ta sẽ dễ dàng sa vào đó, cho tới khi hoàn toàn mất đi khả năng tự bảo vệ mình.
Trong lòng nàng có khúc mắc, nàng mong muốn bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ, có được khả năng tự bảo vệ mình mới có thể có khả năng báo đáp sự che chở của người khác.
"Tứ thúc, con biết tứ thúc thương con..." Nàng hơi nhìn xuống, lông mi run rẩy, khẽ nói, "Tứ thúc yên tâm, con sẽ không làm gì quá sức."
Khi nàng thật sự cần, nàng sẽ không cự tuyệt sự giúp đỡ.
Phó tứ lão gia thở dài, dí ngón tay lên trán nàng, cố tình tỏ ra tức giận, "Còn cứng đầu hơn cả cha con!"
Tri huyện trước kia đã rời huyện Hoàng Châu từ lâu, Phó lão đại đáng lẽ không cần trốn tránh bên ngoài mười mấy năm, nhưng ông vẫn không trở về, thà ở lại vùng hoang mạc hoang vu nuôi ngựa chứ không chịu về quê, đơn giản là bởi không muốn làm liên lụy đến người nhà.
Phó tứ lão gia nhiều lần từng nghĩ, nếu có thể tìm tới Cam Châu sớm hơn một chút, có lẽ đại ca cũng sẽ không bệnh nặng qua đời... anh tỷ nhi cũng sẽ không trở nên cô độc như vậy.
Nghe Phó tứ lão gia nhắc tới Phó lão đại, Phó Vân anh im lặng.
Nàng còn nhớ cho tới lúc lâm chung, Phó lão đại cũng không hề nhắc tới người thân ở quê nhà, nếu không phải do Vương thúc tìm thấy hai mẹ con nàng, nàng và Hàn thị thậm chí còn không biết Phó lão đại còn có người thân trên đời này.
Tại sao Phó lão đại thà chết không chịu về quê?
Phó tứ lão gia thấy nàng trầm mặc, hối hận vì đã nhắc đến đại ca đã qua đời, chuyển sang chủ đề khác: "Tứ thúc biết con ngoan ngoãn, nhưng tiền đó vốn đã chuẩn bị cho con và Khải ca nhi tiêu dùng, để lại đó cũng không sinh lãi, lúc cần dùng con cứ lấy mà dùng, đừng tiết kiệm cho tứ thúc. Tứ thúc có rất nhiều tiền, ha ha!"
Phó Vân anh không nhịn được cũng bật cười, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.
Thấy nàng cười, Phó tứ lão gia càng thoải mái, cầm túi tiền, đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay tứ thúc phải về rồi, sau này lại tới thăm các con. Nếu có gì tủi thân thì đừng giữ trong lòng, tìm Triệu sư gia giúp đỡ, nếu Triệu sư gia cũng bó tay thì đi cửa hàng tìm chưởng quầy. Tứ thúc sẽ tới giúp con xả giận! không ai được phép bắt nạt anh tỷ nhi nhà chúng ta hết!"
Những lời này ông đã từng nói ba bốn lần, lần nào cũng hùng hổ, Phó Vân anh không nhắc nhở ông điều này, cúi đầu thưa vâng.
Giờ nàng càng tỏ ra ngoan ngoãn, Phó tứ lão gia lại càng đau lòng, lại dặn dò thêm vài chuyện rồi đi qua xem Phó Vân Khải thế nào, thấy phòng ốc đã sửa soạn ngăn nắp liền dẫn tôi tớ đi về.
Phó Vân anh và Phó Vân Khải tiễn ông ra ngoài, nhìn ông lên ngựa đi được một đoạn xa vẫn dõi mắt nhìn theo.
...
Theo nguyên tắc, học sinh bốn đường Giáp, Ất, Bính, Đinh có thể tới thăm phòng nhau, thậm chí ngủ lại cũng được.
Tuy vậy Giáp đường có quy định nghiêm ngặt, đường trưởng Đỗ Gia Trinh lệnh cho các học sinh hạn chế lui tới với học sinh của ba đường khác, học sinh đường Bính, Đinh mà dám bước vào ký túc xá đường Giáp một bước, tuy không đến mức bị đánh nhưng nhất định sẽ bị mắng cho không ngóc đầu lên được.
Phó Vân Khải là học sinh đường Ất, coi như cũng có quan hệ tương đối hòa thuận với đường Giáp. hắn cứ bám dính lấy Phó Vân anh, tuy không ai chào đón hắn nhưng cũng không có ai châm chọc, trào phúng hắn, dù sao thì người ta là anh em ruột, làm sao có thể vì khả năng học tập khác nhau mà bắt anh em nhà người ta cắt đứt quan hệ, không được lui tới?
"Nghe nói Đỗ Gia Trinh có một cậu em họ ở đường Đinh, bình thường hắn không thèm liếc mắt nhìn em họ lấy một cái, quay về Đỗ gia mới chịu nói chuyện với em họ."
Phó Vân Khải nằm trên sập cạnh cửa sổ, hai chân gác lên thành sập, kể lể.
"anh tỷ nhi, muội sẽ không xem thường huynh giống cái tên Đỗ Gia Trinh kia chứ?"
không nghe thấy Phó Vân anh trả lời, hắn liền thay đổi đề tài, "Dương thiếu gia kia sao không tới quấy rầy muội nữa rồi? Mấy ngày rồi không gặp hắn. Đúng là đại thiếu gia nhà giàu có khác, muốn tới thì tới, không muốn tới thì không tới..."
Phó Vân anh lấy cuốn sách trong tay đập bộp ào mặt Phó Vân Khải, "Đừng lải nhải nữa, bài văn hôm nay huynh viết xong rồi à?"
Vừa chuyển vào thư viện không lâu, vẫn còn chưa thăm thú xung quanh một vòng, ai mà nghĩ đến chuyện ngồi viết văn? Phó Vân Khải chột dạ, trốn tránh ánh mắt nàng, gãi đầu, "Huynh đi viết ngay đây."
hắn ra khỏi phòng phía bắc, đi qua sân, lúc đi ngang qua phòng Tô Đồng ở phía nam, nghển cổ ngó qua cửa sổ đang khép hờ.
Tô Đồng ngồi trước cửa sổ, tay trái nâng một quyển sách, tay phải cầm bút, vừa đọc vừa viết lời bình.
Triệu Kỳ khi nãy vừa tới mời hắn đi du ngoạn trong sơn cốc, kéo theo một đám thiếu niên nói nói cười cười đang vô cùng háo hức. Tôi tớ đứng bên cạnh xách hộp đồ ăn, không khí vui vẻ náo nhiệt.
Tô Đồng uyển chuyển chối từ. hắn không có người hầu hầu hạ, xắn tay áo, tự sửa soạn phòng ốc, tự tay trải chăn đệm trước những đôi mắt mở to đầy kinh ngạc của đám thiếu niên Triệu Kỳ dẫn tới. Triệu Kỳ biết hắn không thích chơi bời tiệc tùng nên cũng không ép buộc.
Thảo nào hai người họ có thể đứng hạng nhất.
Mặt Phó Vân Khải nóng bừng lên, lấy lại bình tĩnh, trở về phòng lấy giấy bút ra, trải giấy cầm bút, cắm cúi viết.
...
Bóng đêm đặc quánh, gió lạnh quét qua. Mấy cành phù dung trong đình viện đắm chìm trong gió đêm mang theo sương sớm, cành cây đung đưa, những đóa hoa chớm nở cũng đung đưa theo.
Vương Đại Lang ngồi trên ngạch cửa, dựa vào khung cửa ngủ gà ngủ gật.
Phó Vân anh tập trung đọc sách, đặt sách xuống mới phát hiện trời đã về đêm.
Nàng đánh thức Vương Đại Lang, giục hắn về phòng ngủ. Dù sao hắn cũng đã ngoan ngoãn đứng canh cả buổi trưa rồi. Trời lạnh thế này, ban đêm ngồi ngủ ngay đầu gió, ngày mai nhất định sẽ ốm lăn ốm lóc.
Vương Đại Lang dụi mắt, "Thiếu gia, thiếu gia còn chưa ăn bữa tối!"
Nghe hắn nói vậy, Phó Vân anh sững lại một chút, trong bụng quả nhiên có một cảm giác bỏng rát.
Bừa trưa ăn đơn giản, bữa tối lại quên ăn, đói quá rồi.
Giờ này cửa bên ngoài ký túc xá đã khóa rồi, khu nhà ăn học sinh cũng đã đóng cửa.
Cũng may học sinh ở trong ký túc xá ai cũng có một bếp lò nhỏ chuyên dùng để đun nước pha trà, ban đêm đọc sách đói bụng có thể tự nấu chút đồ ăn. Trước kia từng có học sinh đốt lò vô tình dẫn đến hỏa hoạn, thiêu cháy một nửa gian phòng, thư viện liền tịch thu hết bếp lò nhưng chưa được mấy tháng đã phải trả về, mùa thu mùa đông trời lạnh, học sinh mà không có bếp lò thì làm sao chịu được cái giá lạnh đêm đông.
"Nô tài nấu cho thiếu gia một bát chè bột củ sen nhé? Hay là nấu mì ạ?"
"Nấu mì đi, đừng cho nhiều mỡ."
Mì chín được bưng vào trong phòng, một bát lớn, bên trên có thịt lợn, trứng gà và dưa muối, trình bày cũng không hấp dẫn lắm nhưng có cho thêm một chút giấm, ăn hơi chua chua, rất kích thích vị giác.
"Có cần phải mang một bát sang cho Tô thiếu gia không ạ?"
Vương Đại Lang hỏi Phó Vân anh.
Chiều tối, Tô Đồng cũng không đi nhà ăn dùng bữa, đèn trong phòng hắn còn sáng tới giờ.
"Mang sang đi." Phó Vân anh trả lời.
Tô Đồng vẫn chưa biểu hiện địch ý, tất cả chỉ là do nàng suy đoán mà thôi.
Vương Đại Lang xách đèn lồng đi ra ngoài, chỉ lát sau đã trở lại, cười nói: "Tô thiếu gia bảo tiểu nhân thay mặt Tô thiếu gia cảm ơn thiếu gia."
Đêm trôi qua trong yên lặng.
Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, tiếng chuông nặng nề đã đánh thức các học sinh trẻ tuổi còn chìm trong giấc ngủ.
Phó Vân anh vẫn quen dậy sớm, lúc này mới vừa rửa mặt chải đầu xong, thay một bộ quần áo tươm tất rồi đi ra khỏi phòng.
Đúng lúc ấy, Tô Đồng cũng đi ra, trên người là một bộ đồ mới, chân đi giày mới, hết sức chỉnh tề, hòa nhã nói: "Hôm nay sơn trưởng đích thân giảng bài, đến giảng đường lớn thôi."
Hai người đi ra khỏi ký túc xá, trên hành lang hướng tới giảng đường đã gặp mấy học sinh lớn, trong đó có một thanh niên mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, mặc áo bào dài, mặt mày nghiêm túc.
"Hai người các người tên gì?" hắn nhìn Phó Vân anh và Tô Đồng, lên tiếng hỏi.
Tô Đồng tiến lên một bước, "Vãn bối Tô Đồng, người này là Phó Vân."
Thanh niên mặc áo bào đã đỗ tú tài, theo quy củ, sĩ tử lấy công danh để xác định bối phận trên dưới nên Tô Đồng phải tự xưng là vãn bối.
Phó Vân anh liếc mắt nhìn Tô Đồng, hắn vốn cũng đã có thể thi đỗ tú tài nhưng lại lỡ mất cơ hội đi thi, khi ấy hắn vẫn hết sức bình tĩnh, giờ đứng trước mặt một tú tài khác tự xưng vãn bối, cũng không thấy hắn tỏ ra buồn bực.
sự ẩn nhẫn này... quá giống Thôi Nam Hiên.
Thanh niên đó là đường trưởng đường Giáp Đỗ Gia Trinh, hắn hừ một tiếng, nói: "Tuổi trẻ tài cao, kỵ nhất là không có kỷ luật, các ngươi hôm nay dậy muộn, thành ra cũng tới muộn rồi! Phạt các ngươi đứng đó một khắc."
Ngón tay hắn chỉ tới phía cuối hành lang.
Trong các học sinh mới nhập học, Tô Đồng và Phó Vân anh đã là những người tới hành lang này sớm nhất, có rất nhiều học sinh đang vừa chỉnh áo quần vừa hò hét gọi nhau đi về phía này, Đỗ Gia Trinh không trừng phạt đám học sinh nọ, lại răn dạy hai người trước mặt mọi người, rõ ràng là cố ý.
Tô Đồng không biện bạch gì, ra hiệu ý bảo Phó Vân anh qua đó với hắn.
Phó Vân anh đứng yên bất động.
Tô Đồng hơi nhíu mày.
Thấy Phó Vân anh không động đậy, có người khẽ hỏi, "Ai thế?"
Người bên cạnh đáp: "Phó Vân, hạng nhất lần thi vừa rồi."
Người tụ tập càng ngày càng nhiều, Phó Vân anh vẫn như chẳng có chuyện gì sảy ra, mặt Đỗ Gia Trinh tối sầm, "Ta là đường trưởng đường Giáp, chịu trách nhiệm giám sát, người định không coi nội quy của thư viện ra gì phải không?"
Câu chất vấn này đầy tính uy hϊế͙p͙.
Thư viện không chỉ dạy kiến thức mà còn chú trọng dạy về phẩm giá, đức độ cho học sinh. Dựa theo quy định, học trưởng, đường trưởng có trách nhiệm giám sát cử chỉ tác phong, nếu học sinh nào không nghe, nhẹ thì phạt tiền đèn sách, hạ xuống thành phụ khóa sinh, nặng thì có thể bị đuổi ra khỏi thư viện.
Có người lên tiếng châm chọc: "Cho rằng thi nhập học được hạng nhất thì vào đây muốn làm gì thì làm chắc? Đúng là không biết trời cao đất dày."
Người tụ tập đứng xem tràn cả ra bậc thang dưới hành lang, xung quanh toàn người là người.
Phó Vân anh như thể không nghe thấy những lời châm chọc ồn ào kia, chắp tay hỏi: "Đỗ đường trưởng, không biết ta và Tô học huynh đã làm trái điều nào trong quy định, xin Đỗ đường trưởng giải thích giúp."
Xung quanh lặng ngắt.
Mấy học sinh đang túm tụm một chỗ nói xấu người khác trợn mắt há mồm, ánh mắt ào ạt đổ về phía người có gan chống đối Đỗ Gia Trinh là Phó Vân anh.
Tô Đồng liếc nhanh Phó Vân anh, nhanh chóng kéo hắn xuống nước như thế, quyết đoán thật.
Đỗ Gia Trinh nheo mắt, bực tức bật cười, "Ngươi đang chất vấn ta sao?"
Phó Vân anh sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: "Vãn bối mới vào học, vẫn chưa quen với quy định của thư viện. Còn nhớ Trần học trưởng nói thư viện không phân biệt mùa đông mùa hạ, đầu giờ Mão có đánh một hồi chuông, giữa giờ Mão đánh hai hồi chuông, sau ba hồi chuông thì bắt đầu vào giờ đọc đồng thanh kéo dài một canh giờ, tới giờ Tỵ thì ăn sáng, sau khi ăn xong sẽ nghe chủ giảng giảng bài. Mỗi ngày có ba giờ học, bao gồm trước khi ăn sáng, sau khi ăn sáng và sau khi ăn trưa, nếu trốn học hoặc đến muộn không có lý do thì trừ hai trăm văn tiền đèn sách. Lúc này mới gõ một hồi chuông, ta và Tô học huynh vẫn chưa đến muộn, vì sao đường trưởng lại phạt chúng ta?"
Nàng nói xong, nhìn xung quanh một vòng, hơi mỉm cười, chỉ về những học sinh đầu tóc rối bời, mồ hôi mướt mải vừa chạy vội tới nơi, "Nếu Đỗ đường trưởng muốn xử phạt ta và Tô học huynh, họ có phải cũng sẽ bị phạt hay không?"
Những học sinh xung quanh bị nàng chỉ điểm mặt mày biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
Ngươi đứng hạng nhất, ngươi dám chống đối Đỗ đường trưởng, chúng ta nào dám! Đừng kéo chúng ta vào!
Trong các kì thi hằng tháng ở thư viện, Đỗ Gia Trinh thường xuyên nằm trong ba người đứng đầu, lại vừa đỗ tú tài, đương lúc đắc ý, người trẻ tuổi thường sĩ diện, bị Phó Vân anh phản bác trước mặt mọi người như thế làm sao có thể không tức giận, hắn cố ý trừng phạt hai người chẳng vì lý do gì, cũng chỉ là tiện tay, ra oai phủ đầu mà thôi.
Bao năm qua đều như thế, chưa có ai dám tranh luận với đường trưởng trước mặt mọi người, tên nhóc này cũng dám làm hắn khó xử sao?
không khí nặng nề bao trùm.
Thấy sắc mặt Đỗ Gia Trinh càng lúc càng tệ, Phó Vân anh bỗng nhiên mỉm cười, "Hay hôm nay sơn trưởng đích thân làm chủ giảng nên có quy định về giờ giấc khác với ngày thường?"
Mọi người xung quanh nhìn nhau, không biết nàng đang định nói cái gì.
Học trưởng Trần Quỳ vừa bị học sinh khác kéo tới hòa giải nghe thế hiểu ý ngay, chen vào giữa hai người, cười nói: "Sơn trưởng giảng bài thì giờ giấc vẫn thế nhưng học sinh trong thư viện muốn thể hiện sự kính trọng nên sẽ tự đến sớm một khắc. Các ngươi mới nhập khọc, không biết chuyện này cũng là bình thường." Rồi nhìn Đỗ Gia Trinh đang hằm hằm sắc mặt, đưa mắt ra hiệu cho hắn, "Đỗ huynh xưa nay vẫn ngưỡng mộ tài năng của sơn trưởng, ngày nào sơn trưởng tới giảng cũng thức dậy rất sớm."
Phó Vân anh làm như vừa hiểu ra, vội chắp tay xin lỗi, "thì ra là vậy, là vãn bối lỗ mãng rồi. Đỗ đường trưởng thưởng phạt phân minh, vãn bối kính phục."
Phản bác mình chính là "y", chủ động nhượng bộ cũng là "y", Đỗ Gia Trinh nhướn mày, nhìn "y", nói, "Giờ ngươi hiểu vì sao ta phạt ngươi rồi chứ?"
"Vãn bối hiểu rồi ạ. Mới vào thư viện, chưa hiểu quy củ, sau lần này, về sau nhất định nhớ thật kỹ, sẽ không tái phạm."
Phó Vân anh nói, giọng điệu thành khẩn, không ai chê trách được.
Trần Quỳ lên tiếng hòa giải: "Cũng do ta không nhắc nhở các ngươi. Được rồi, giải tán đi, đừng lỡ giờ học."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phó Vân anh bước chân tới cuối hành lang. Nàng đứng phạt đúng một khắc.
Trong đám học sinh, Triệu Kỳ, Viên Tam, Chung Thiên Lộc nhìn về phía nàng, dường như đang suy tư điều gì.
...
Chuyện xảy ra trên hành lang chẳng mấy chốc đã truyền ra khắp thư viện.
Buổi sáng, sau khi tế bái văn miếu, nghe các vị giáo thụ nói một hồi về đạo lý của người đọc sách, mọi người chính thức vào học.
Phó Vân Khải linh hoạt nhanh nhẹn nên đã đẩy lui mười mấy thiếu niên đang định chiếm lấy chỗ ngồi phía sau Phó Vân anh, đặt mông xuống là như dính chặt vào vị trí sau người nàng, khóe môi cong lên, xua tay đuổi những người khác, "Đây là em trai ta, tránh ra, tránh hết ra."
Những người khác không giành được chỗ ngồi, bực tức tản ra.
"Ôi dào, anh tỷ nhi, muội đắc tội Đỗ đường trưởng làm cái gì?"
Phó Vân Khải xua những người khác đi, quỳ lên ghế, đu người ra phía trước, thì thầm.
Phó Vân anh cũng không ngẩng đầu lên, giở một quyển sách về văn giải đề mới có được, "Muội ở đường Giáp, sau này nhất định sẽ có xích mích với hắn, đắc tội hay không đắc tội cũng như nhau."
Phó Vân Khải dường như không hiểu, "Hả?"
Lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng ho khan vọng vào.
Trong phòng lập tức rối loạn, những học sinh đang ngủ gà ngủ gật vội vàng tự véo vào đùi và cánh tay mình, giữ cho mình tỉnh táo, những học sinh đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm nhanh chóng trở về vị trí của mình, cầm bừa một quyển sách cao giọng đọc, tiếng bàn ghế chạm vào nhau, tiếng quần áo cọ xát, tiếng chửi mắng, tiếng nhắc nhở tiếng chân ghế miết trên nền gạch xanh ken két...
Có cảm giác rối tung rối mù.
Tới khi giáo thụ Lương Tu Kỷ bước vào lớp, đám học sinh đã phát huy tinh thần học tập rất tốt, người đọc sách, người suy nghĩ, người viết văn, mỗi người ai cũng rất chuyên chú vào việc học hành.
Lương Tu Kỷ hài lòng gật đầu, đi thẳng tới trước bàn.
...
Giáo thụ trong thư viện đều là những nhà nho có tài năng đích thực, mấy ngày đi học, tuy nhiều nội dung các thầy giảng Phó Vân anh đã học từ trước nhưng nàng vẫn thu được không ít kiến thức.
Nhưng cách dạy học của thư viện quả thực hơi rề rà, vẫn biết sách phải đọc trăm lần nhưng thư viện thực sự dựa theo phương châm này, yêu cầu các học sinh đọc một phần trong Tứ thư Ngũ kinh, sau đó lại đọc thuộc lòng lần nữa, cho tới khi bản thân lĩnh hội được ý nghĩa trong đó, không được hỏi giáo thụ, đọc không hiểu lại đọc tiếp, tới khi hiểu mới thôi.
Có vài học sinh lĩnh hội tốt thì có thể nhanh chóng hiểu được hàm nghĩa trong sách, những học sinh chậm chạm một chút thì sẽ gặp khó khăn, có những người thậm chí càng tự suy luận càng xa rời nghĩa gốc.
Phó Vân anh cẩn thận cân nhắc so sánh một chút, quyết định vẫn theo thói quen để ôn tập bài vở, gặp phần nào không hiểu sẽ chủ động tìm giáo thụ thỉnh giáo.
Các thầy đều quý trọng sự cần cù chăm chỉ của nàng, biết gì nói nấy không giữ kiến thức làm của riêng, nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho nàng.
Khi nàng không đồng ý với kiến giải của các thầy cũng không hề giấu giếm, thành thật nói ra.
Ban đầu, các thầy đều vô cùng kinh ngạc, học sinh bình thường sẽ không dám nghi ngờ nội dung được chú giải, chú thích, họ hoặc là sợ thầy trách cứ, hoặc là sợ bạn chê cười, hoặc là ngại ngùng không dám hỏi thầy, nàng thì ngược lại, nghĩ sao nói vậy, trực tiếp, thẳng thắn, lại thành khẩn, thể hiện sự khát cầu kiến thức.
Học sinh như thế tựa như một viên ngọc quý, một viên ngọc chăm chỉ hiếu học, tôn sư trọng đạo, có người thầy nào không thích?
Nhờ có sự nhiệt tình giảng giải của các vị giáo thụ, Phó Vân anh tiến bộ rất nhanh.
...
Sau một thời gian nhập học, qua lời Triệu sư gia, Phó Vân anh mới biết vì sao ngày ấy mười vị giáo thụ không làm khó nàng và Tô Đồng
"Để đối phó với kì thi, mỗi học sinh chỉ thường tập trung vào một phần, bọn họ đều muốn dạy ngươi và Tô Đồng, sợ hỏi quá nhiều, hai người các ngươi bị giáo thụ khác cướp mất."
Triệu sư gia cười lớn, "Ai biết được hai người các ngươi có chí khí như thế, bọn họ không cần tranh nhau."
Do không quan tâm tới việc tham gia khoa cử, môn nào Phó Vân anh cũng học tập nghiêm túc.
Những học sinh khác cần cù chăm chỉ thế nào cũng chỉ để thi đỗ cử nhân. Tô Đồng, Triệu Kỳ, Chung Thiên Lộc không muốn dừng lại tại đó nên cũng không đi đường tắt bằng cách đọc những tài liệu như "Tứ thư bách khoa toàn thư" và "Lý tính bách khoa toàn thư" mà nghiên cứu thật kỹ Tứ thư Ngũ Kinh bản gốc.
Các giáo thụ rất vui lòng.
Họ không ngờ Phó Vân anh lại ngầm dạy Phó Vân Khải đi đường tắt.
...
Hôm nay, Phó Vân Khải ngồi trong phòng Phó Vân anh viết văn, Phó Vân anh đứng ở bên cạnh bàn xem hắn phá đề, viết đoạn khởi giảng như thế nào, thi thoảng khẽ nhắc nhở mấy câu.
Phó Vân Khải thắc mắc đã lâu, cuối cùng cũng bật thành câu hỏi: "anh tỷ nhi, cách học muội dạy cho ta sao lại không giống với các thầy?"
"Tùy tài mà dạy thôi, huynh hiểu không?" Phó Vân anh cúi đọc bài văn trên giấy, nhẹ nhàng hỏi hắn một câu, "Huynh học hành vì muốn tham gia khoa cử hay để trở thành một học giả lớn?"
Phó Vân Khải không cần suy nghĩ, ngẩng đầu, nhìn sườn mặt trắng muốt của nàng, trả lời: "Đương nhiên là tham gia khoa cử rồi!"
"Vậy thì được rồi. Nếu huynh học theo cách các thầy dạy cho, càng học sẽ càng thấy mơ hồ, học hai ba năm cũng không thi đỗ tú tài. Huynh cứ học thử theo cách của muội nửa năm rồi đi thi, nếu thi đỗ lại tiếp tục học, nếu thi không đỗ, muội sẽ nhận lỗi với huynh, rồi huynh lại học theo cách các thầy dạy sau, thế được không?"
Phó Vân anh nói xong đã nghe thấy bên tai có tiếng khịt mũi, ngẩng đầu lên nhìn.
Phó Vân Khải há hốc miệng, trong mắt đầy vẻ tủi thân, vứt bút lông sang một bên, dựa vào bàn nhìn nàng, nước mắt ầng ậng, "Huynh đã bảo sẽ nghe lời muội rồi cơ mà... Muội không tin huynh, đúng không?"
Phó Vân anh trầm mặc trong giây lát, lườm hắn, lấy một quyển sách đập nhẹ vào đầu hắn.
"Thế thì huynh nghiêm túc cho muội nhờ."
Bị nàng lườm cho một cái coi thường, Phó Vân Khải tự nhiên cảm thấy thoải mái, mắt ráo hoảnh, cười hề hề, cầm lấy sách, đi sang chỗ khác giở ra xem.
"À đúng rồi!"
hắn bỗng nhớ tới một chuyện, đặt sách xuống, lại quay lại bên bàn, "Huynh phát hiện ra có tầm một nửa số học sinh mới nhập học cái gì cũng học theo muội, muội đọc sách nào họ cũng đọc sách ấy, muội nghỉ ngơi họ cũng nghỉ ngơi, muội đi Tàng Kinh Các mượn sách, họ lập tức tranh giành để đăng ký được suất mượn sách tiếp theo, như vậy là sao?"
...
Từ khi tham gia kì thi nhập học, Triệu Kỳ đã bắt đầu biểu lộ mong muốn trở thành kẻ cầm đầu trong lứa học sinh này, hắn họ Triệu, trong nhà giàu có, quen biết rộng, là người nhiệt tình, hào phóng, hắn nhanh chóng mua chuộc lòng người, có tiềm năng lớn trở thành người lãnh đạo của đám học sinh.
Ngay từ đầu, mọi người thực sự đã coi hắn là người cầm đầu, có chuyện gì đều nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Nhưng từ cái ngày Phó Vân anh công khai chống đối Đỗ Gia Trinh, tình huống bắt đầu thay đổi.
Mọi người bắt đầu đánh giá Phó Vân anh là nghé con mới sinh không sợ cọp, là một đứa trẻ bồng bột.
Những học sinh lớn cười chê nàng nhưng những phụ khỏa sinh tuổi nhỏ, mới nhập học, còn luôn bị chính khóa sinh coi thường lại nghĩ khác, bọn họ bắt đầu vô thức tôn trọng quyết định của nàng.
Từ khi nàng tỏ ra thoải mái với việc bạn cùng trường tranh thủ giờ nghỉ trước khi ăn tối của nàng để hỏi bài, càng ngày càng có nhiều học sinh lân la tới nói chuyện cùng nàng. Dù biết câu hỏi của đối phương khó hay dễ, nàng vẫn kiên nhẫn giải đáp. Cứ như thế hơn nửa tháng, mọi người đều nói Phó gia tiểu huynh đệ "mặt lạnh tim nóng, sang sảng hào phóng, công chính vô tư".
"Nhìn Phó Vân lãnh đạm vậy thôi, thật ra hắn là quân tử thích làm việc thiện! Thấy ta ăn mặc phong phanh, hắn còn cho ta mượn chăn đệm dự phòng của hắn."
"Đúng thế, Phó Vân chỉ không thích đùa cợt thôi nhưng thực ra rất hiền hòa."
"hắn học nhiều hiểu rộng, không giữ kiến thức làm của riêng, biết gì đáp nấy, còn hào phóng hơn đường trưởng nữa kia! Lần trước ta lấy hết can đảm mới đi hỏi bài đường trưởng, hắn lạnh lùng không nói, còn châm chọc ta lớn như thế rồi mới bắt đầu đọc "Chiêu Minh văn tuyển"."
"Đáng đời! Ai bảo ngươi tìm đường trưởng? Đường trưởng người ta chỉ biết lấy lòng giáo thụ thôi, còn lâu mới giúp chúng ta giải đáp thắc mắc."
"Học thức của Phó Vân cũng đâu có kém đường trưởng, lần trước trên lớp hắn trả lời câu hỏi của thầy, mấy vị đường trưởng còn chưa hiểu thầy đang hỏi cái gì nữa cơ..."
Mọi người nói tới đây thì cười ầm lên.
Mỗi lần có việc cần phải biểu quyết, học sinh mới nhập học bắt đầu tự động đi hỏi ý kiến Phó Vân anh. Nếu ý kiến của nàng khác với Triệu Kỳ, mọi người bắt đầu do dự, không còn nhất nhất nghe theo Triệu Kỳ như trước đây nữa.
...
Tới khi Phó Vân Khải nhận ra Phó Vân anh càng lúc càng hấp dẫn ánh mắt của người khác, hắn sốt ruột cũng đã muộn.
hắn chống cằm nhìn Phó Vân anh, nói: "Huynh ở đường Ất, giờ rất nhiều học sinh đường Ất biết muội, họ bàn bạc với nhau sau này có phần nào không hiểu sẽ tìm muội hỏi bài. Giờ lời nói của muội có sức nặng ngang với Triệu Kỳ rồi, kì lạ ghê!"
Nghe hắn nói xong, Phó Vân anh tỉnh bơ, nàng hoàn toàn không bất ngờ, từ từ giở một bức họa vẽ được một nửa ra, nói với hắn: "Họ nghe lời muội như thế là bởi kì thi nhập học muội đạt hạng nhất, khi muội chống đối Đỗ Gia Trinh, muội đã hỏi những câu họ không dám hỏi, làm những việc họ không dám làm, mấy ngày nay đi học, muội cũng nhiều lần trả lời được câu hỏi các thầy đưa ra..."
Đầu tiên là sử dụng thực lực, khiến mọi người phải tôn trọng.
Sau đó là tranh chấp với Đỗ Gia Trinh, nhìn thì có vẻ như kích động, thiếu kiềm chế, nhưng những học sinh vừa nhập học lại thích kiểu này. Khi ấy, nàng vốn có thể tiếp tục tranh cãi với Đỗ Gia Trinh nhưng thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, đầu tiên là ra mặt chống đối, sau đó lại tình nguyện chịu phạt, xoa dịu tranh cãi, mục đích ban đầu đã đạt được, hơn nữa còn khiến các học sinh khác thấy thương cảm, như thể bản thân họ cũng bị đối xử bất công đến mức phẫn uất.
Cuối cùng chính là cách đối nhân xử thế hằng ngày khiến nàng được lòng nhiều người hơn nữa.
Tô Đồng không muốn đắc tội với người khác, luôn chu đáo, kín kẽ, lời nói không đủ sắc bén, quá mềm yếu, là người hiền lành, mọi người thích làm bạn với hắn nhưng sẽ không nghe lời hắn.
Triệu Kỳ giỏi lung lạc lòng người, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng dù sao cũng là người muốn tham gia khoa cử, không thể nào sống một cách vô tư, không tư lợi.
Bọn họ sẽ tham gia khoa cử, nàng không đi thi được, vậy thì nàng sẽ nắm lấy lòng người.
Nàng và Đỗ Gia Trinh không thể hòa thuận, bởi thế, nếu nàng đã vào đường Giáp ở thì phải làm đường trưởng đường Giáp.
Editor: không hổ là học sinh của nhị ca...
Truyện này có một loạt nhân vật hoàn cảnh xuất thân tương đối giống nhau. Phó Vân anh, Phó Vân Chương, Thôi Nam Hiên và Tô Đồng... Điểm xuất phát tương đương nhưng cuối cùng cuộc đời đi về đâu là ở sự lựa chọn của mỗi người. Type xong câu này thấy mình cũng đã coi anh tỷ nhi là nhân vật nam mất rồi. Hơ hơ