Thuyền đậu ở bến tàu, đã gần tối nhưng trên bờ vẫn có tiếng người nói ồn ào.
Đẩy cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thuyền bè san sát, xa xa là những dãy núi xanh thẳm nối tiếp nhau tựa như sóng nước dập dềnh. Trời chiều đã ngả về tay, ánh sáng vàng nhàn nhạt dịu dàng bao phủ khắp thành quách trong sơn cốc, phía chân trời đã xuất hiện mấy ngôi sao.
Người bán rong gánh đòn gánh đi qua, mời chào rau dưa củ quả. Trời cuối xuân, trăm hoa đua nở, người phụ nữ mặc áo vải thô màu lam vác một chiếc rổ toàn hoa nhài, hoa sơn chi tươi.
Dù cách rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt lẫn vào không khí.
Phó Vân Chương tựa vào thành giường trước cửa sổ, ngồi xếp bằng, tóc dài kéo sang một bên, mặc một chiếc áo bào cổ chéo bằng lụa Hàng Châu, vạt áo mở rộng, lộ ra trung y bằng lụa trắng bên trong, tay y cầm một cuốn sách nhưng lại không mở ra xem.
Y ngồi nhìn mặt sông lấp loáng, chỉ ngồi không như vậy hồi lâu, thấy chiều hôm dần buông xuống, khói bếp trong núi bốc lên khắp nơi, tiếng người ồn ào cũng xa dần.
Bến tàu đông đúc cả ngày cuối cũng cũng yên tĩnh trở lại.
Người ta bảo "Gần quê lòng lại thêm lo lắng" [1], y chẳng phải người về quê nhưng sau khi rời khỏi Hồ Quảng, không hiểu sao lại có cảm giác mê mang và sợ hãi, không biết rốt cuộc nên đi đâu về đâu.
[1] Trích "Độ Hán giang" của Lý Tần, bài thơ nói về tâm tình của người xa xứ về quê, càng về đến gần lại càng lo lắng sợ hãi, không dám hỏi thăm khách qua đường. Bản dịch trên thivien.net.
Sơn tra đã chín từ lâu, quả đỏ ánh vàng lấp lánh. Trong hai phong thư liên tiếp gần đây, Phó Vân anh đều hỏi y ngày về.
Y trốn tránh, bảo phong cảnh trên đường rất đẹp, muốn đi chơi thêm mấy ngày, thực ra nếu không cố tình lần lữa thì đã về từ lâu rồi.
Liên Xác đẩy cửa bước vào, đốt hương vòng đuổi muỗi ở góc khoang thuyền. Thời tiết ấm lên, cạnh bờ sông rất nhiều muỗi, vo ve khiến người ta đau đầu.
Phó Vân Chương bảo hắn lấy cổ cầm ran, đặt ngang trên đầu gối, ngón tay khẽ lướt trên dây đàn.
Ánh trăng tràn ra như nước chảy, trong đêm tĩnh lặng, tiếng đàn thanh lãnh bi thương.
Liên Xác không thể không đứng lại lắng nghe. hắn không hiểu âm luật nhưng cũng có thể cảm nhận được sự nặng nề trong tiếng cổ cầm, khiến hắn không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu tiếng đàn kỳ ảo, trong sáng, thanh tao ấy.
Bên bờ sông, chín con ngựa to khỏe chạy băng băng, xé rách bóng đêm yên tĩnh.
Vó ngựa đạp vang như sấm rền.
Tới bến tàu, nghe loáng thoáng thấy tiếng đàn cất lên từ một con thuyền trên mặt nước, người cầm đầu khoác áo choàng siết cặt dây chương, ra hiệu cho tùy tùng phía sau dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.
Mọi người vội hô lên một tiếng dừng ngựa lại, im lặng.
trên thuyền, Phó Vân Chương bỗng nhiên nghe thấy tiếng tiêu từ trên bờ bay tới.
Khúc nhạc y tấu lên chính là "Bá Nha điệu Tử Kỳ" [2], là một khúc nhạc gửi gắm nỗi muộn phiền thương nhớ, triền miên lâm li, thê lương bi ai uyển chuyển, cộng thêm sự thẫn thờ trong tâm hồn y lúc này, tiếng đàn càng thêm phần sầu bi, khiến người nghe như đứt từng khúc ruột.
[2] Chuyện Bá Nha - Tử Kỳ chắc ai cũng biết rồi, không nhắc nữa nhé, đây là khúc nhạc nói về chuyện Bá Nha đàn bên mộ Tử Kỳ, sau đó đập vỡ đàn, thề không đàn nữa vì mất đi tri âm.
Liên Xác nghe chẳng hiểu gì nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã, một chốc lại đưa tay lên lau mắt.