Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 129-4: Đăng cơ (4)





Cứ như thể cái người khi nãy khăng khăng phải dùng thân phận quân vương để vào cung không phải hắn vậy.
Mấy người Vương các lão không dám tỏ thái độ.
Những triều thần có phẩm giai thấp hơn nhìn nhau đầy ẩn ý.
Đại điển đăng cơ được cử hành ở điện Phụng Thiên.


Đại điện nguy nga hùng tráng từng chứng kiến vô số mưa máu gió tay giờ đã lấy lại tư thái trầm tĩnh uy nghiêm, nghênh đón một vị quân vương mới.
Tất cả đều trật tự nghiêm chỉnh.


Quan chấp sự nâng chiếc khay đựng áo Cổ và mũ Miện (lễ phục của quân vương) lên, Chu Hòa Sưởng khoác áo Cổn, đội mũ Miện.
Đủ loại quan lại phía dưới nhìn lên bậc quân vương trẻ tuổi.
Lễ quan bước ra khỏi hàng, xướng lên: "Bài ban." (Lời ra lệnh tấu nhạc)


Đội ngũ nhạc công tấu lễ nhạc, thanh âm vang tận trời.
Quần thần đã đứng theo thứ tự phẩm gia từ đầu giờ bái lạy, đồng loạt hô vạn tuế.
Đứng dậy, tiếp tục bái.
Lại đứng dậy.
Lại bái.
Tới khi lễ nhạc dừng lại, đại thần bước lên dâng ngọc tỷ.


Chu Hòa Sưởng nhận ngọc tỷ.
Đủ loại quan lại tiếp tục bái.
Nhưng thế vẫn chưa xong, sau đó còn có khom lưng, bái hưng (quỳ rồi đứng dậy), cầm hốt (thẻ quan lại dùng khi vào triều), vũ đạo, dập đầu, đồng thanh hô vạn tuế...
Mãi đến khi xuất hốt mới xong.


Hoàn thành toàn bộ lễ tiết, những đại thần già cả như Diêu Văn Đạt đến đứng còn không đứng lên nổi, phải có quan viên trẻ tuổi bên cạnh vội vàng đỡ dậy.


Đây vẫn là lễ nghi đã được tinh giản, nếu dựa theo những nghi thức nguyên bản ban đầu, có khi một ngày cũng chưa hoàn thành.
Với phẩm giai hiện tại của Phó Vân anh, nàng vẫn chưa có tư cách vào chính điện.


Chu Hòa Sưởng muốn nàng theo hắn vào đó, nàng lắc đầu, kiên quyết ở lại sân ngoài hành lễ.
Đây là Tử Cấm Thành, khắp nơi đều có ánh mắt của người khác nhìn vào, không thể thoải mái như lúc ở trên đường.


Tiếng nhạc vang vọng khắp đại điện truyền ra ngoài sân, trang trọng uy nghiêm.
Từ ngày hôm nay trở đi, Chu Hòa Sưởng đã là Hoàng đế.
Nàng nghe thấy tiếng mọi người quỳ rạp xuống đất liền quỳ xuống theo.


Sân rộng trống trải, chứa cả mấy trăm quan viên mà đến một tiếng ho khan cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió thổi ồ ồ.
Có tiếng động từ xa vọng lại, rồi lại dần dần đi xa, các vị đại thần theo Chu Hòa Sưởng đi tế bái tiên đế.


Tiếng lễ quan lảnh lót vang lên, quan viên ngoài sân đứng dậy
Xa xa có tiếng hít vào kinh ngạc truyền lại, mọi người thì thào với nhau, không biết đang bàn luận cái gì.


Phó Vân anh đang tò mò thì đã thấy mấy thái giám đi tới trước mặt nàng trong vô số ánh mắt, kinh ngạc có, ghen tỵ cũng có.
"Phó tướng công có công cứu giá, bệ hạ ngự tứ mãng bào."
Cả sân chìm vào tĩnh lặng.
Tiếng nhạc ngừng.
Tiếng gió cũng ngừng.


Sân rộng có thể chứa tới mấy vạn người, giờ tất cả bọn họ đều đang hướng ánh mắt về phía Phó Vân anh.
Mãng bào là bào phục ngự tứ có cấp bậc cao nhất.


Lúc này, cụm từ "lưng như bị kim chích" không còn đủ để miêu tả, Phó Vân anh đã bị đủ loại ánh mắt nướng chín tới nơi.
Trong số đó cũng có vài ánh mắt mang theo sự vui mừng và hâm mộ, họ mừng thay cho nàng.


Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Vân Chương đang ở cách đó không xa, y nhìn nàng, ánh mắt điềm đạm, ôn hòa, mang theo sự cổ vũ.
Cát Tường bưng một khay đựng mãng bào, nhìn nàng cười tủm tỉm.
Phó Vân anh quỳ xuống nhận mãng bào, tạ ơn.